CHƯƠNG 198: BÒ NHƯ MỘT CON CHÓ
CHƯƠNG 198: BÒ NHƯ MỘT CON CHÓ
Mặc dù Trương Chính Quang bị rượu khống chế cơ thể, nhưng suy cho cùng vẫn là một người đàn ông, nắm đắm giáng xuống như mưa tren người Đan Diễn Vy, Đan Diễn Vy bị đau đã không nói lên lời, chỉ có thể không ngừng ôm lấy cơ thể, cố gắng bảo vệ chính mình.
Thật choáng váng, đầu cô dường như muốn nổ tung, cô nhìn thấy rõ ràng đèn ở rất gần nhưng lại không có cách nào chạm vào được, trong mắt hiện lên sự thê lương, phải làm sao đây, đôi mắt rất mờ đến nỗi sắp không giữ được.
Cô sẽ chết sao, nhưng cô vẫn chưa muốn chết, cô còn chưa đưa Du Du ra nước ngoài phẫu thuật, cô còn chưa nói được với người đàn ông kia mấy câu.
Nhưng cô thà bị đánh chết cũng không muốn bị người khác làm nhục.
Trương Chính Quang đánh một lúc, cả người toàn là mồ hôi, thở hổn hển và nhìn xuống mái tóc dài giống như thác nước của người phụ nữ rải rác trên mặt, để lộ ra chiếc cổ thon dài đẹp đẽ của cô, dưới ánh trăng mờ ảo lại dâng lên một chút mỹ cảm.
Mà người phụ nữ bên dưới đã bị đánh đến mức thoi thóp, lại không có cách nào phản kháng, tại sao không lợi dụng cơ hội hỏi một số tin tức.
Ý tưởng này chỉ xuất hiện trong một giây và những ý nghĩ xấu xa trong lòng Trương Chính Quang lại bắt đầu rục rịch, cuối cùng vẫn là tinh trùng lên não, người anh em trong đũng quần đã chiếm thế thượng phong.
Lần này trực tiếp và thô lỗ xé váy của Đan Diễn Vy.
----Tiếng xé.
Quần áo trên người Đan Diễn Vy theo tiếng xé mà rách ra, vốn ý thức đã mê man, cô đột nhiên phản ứng lại, hoảng hốt, sợ hãi giống như một sợi dây quấn chặt quanh cổ cô, khiến cô vô cùng khó thở.
Nhưng cô không còn sức lực để phản kháng lại, hai tay dùng lực nắm những viên sỏi trên mặt đất, máu từng giọt từng giọt rơi trên mặt, di chuyển rất khó khăn, giọng nói yếu ớt cầu xin: “Đừng, cầu xin anh, bỏ qua cho tôi….”
Cô không hiểu bản thân mình tại sao lại bị đối xử như vậy, tại sao cô mới đi ra ngoài không lâu, Trương Chính Quang liền đi theo sau.
Tiếng la hét và kêu cứu của Đan Diễn Vy đều mắc kẹt trong cổ họng, chỉ có mấy âm thanh “ê a”, chứng tỏ cô chưa từ bỏ.
Trương Chính Quang nhìn Đan Diễn Vy bò trên đất như một con chó, không những không có chút thương hại, ngược lại còn cười lớn: “Con đ*, tao xem mày chạy kiểu gì.”
Động tác trên tay không dừng lại, con đ* này có chút kiên cường, nhưng cảm giác trên tay thật sự không có chỗ nào chê được.
“Sớm thành thật một chút không phải tốt hơn sao, còn muốn bị ăn đòn, bây giờ không thể trốn thoát được đâu, để ông đây yêu thương thật tốt.”
Đan Diên Vy cảm thấy bản thân giống như bị mắc kẹt trong vực thẳm lạnh lẽo, những giọt nước mắt kiên cường cuối cùng cũng từ khóe mắt cô rơi xuống, hòa lần với máu từ khóe miệng và thấm vào kẽ hở của sỏi đá dưới nền đất, ánh sáng trong mắt từ từ trở nên ảm đạm trống rỗng.
Hôm nay thật sự chạy không thoát sao?
Nếu như thật sự bị cưỡng hiếp bởi một tên rác rưởi như vậy, cô thà chọn cái chết.
Trong lúc Đan Diễn Vy đang vô cùng tuyệt vọng, trọng lượng trên cơ thể cô đột nhiên nhẹ đi, sau đó là một tiếng hét như một con heo bị giết: “A, đau chết tao rồi, tên khốn kia lại dám tấn công ông đây.”
“Vy Vy, em không sao chứ.” Hà Cảnh Quân thấy Đan Diễn Vy đi lâu như vậy rồi mà chưa quay lại, nên không yên tâm đi tìm cô, đi một vòng khu vực gần biệt thự đều không thấy.
Anh chỉ có thể đi đến sân sau để tìm, thật không ngờ nhìn thấy một cảnh khiến khí huyết sôi trào.
Anh ta nhìn vào những vết thương rõ ràng và vô cùng kinh sợ trên lưng của Vy Vy, tính cách Hà Cảnh Quân lâu nay vẫn rất ôn hòa, lần đầu tiên có ý muốn giết người.
“Không, đừng chạm vào tôi….” Đan Diễn Vy vẫn sợ hãi cuộn tròn mình lại.
Đột nhiên khu vườn tối phía sau sáng lên, hai hàng đèn đường được bật lên và dáng vẻ khốn khổ của Đan Diễn Vy trực tiếp để lộ trong không khí.
Không biết từ lúc nào đã có một đám người vây xung quanh, thấy Trương Chính Quang trên mặt đất chỉ mặc một chiếc quần trong, lại nhìn thấy dáng vẻ của Đan Diễn Vy, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Trời ơi, cô gái kia không sao chứ.”
“Ai biết đâu, trông có vẻ ổn chứ nhỉ.”
“Người đàn ông kia cũng quá độc ác rồi, đánh cô ấy thành như này.”
Mặc dù Hà Cảnh Quân đã ngay lập tức cởi áo khoác che cho Đan Diễn Vy, cẩn thận ôm cô trong lòng, không để người khác nhìn thấy dáng vẻ lúc này của cô, nhưng vẫn không kịp,vẫn bị người khác nhìn thấy.
Đan Diễn Vy rất nhanh phản ứng lại người đàn ông đang ôm mình là ai, nước mắt lập tức trào ra, chỉ có thể run rẩy trốn trong vòng tay của Hà Cảnh Quân.
Nếu như Hà Cảnh Quân không xuất hiện, cô không dám nghĩ giây tiếp theo bản thân mình có phải sẽ cứ như vậy mà chết đi.
Đồng thời nhìn thấy một màn này đương nhiên có Lục Trình Thiên, đây cũng là tiết mục đặc biệt mà Vũ Thư chuẩn bị cho anh, sao cô ta có thể bỏ lỡ chứ.
Nhưng bất kể Vũ Thư quan sát như thế nào cũng không thể nào nhìn thấy phía sau đôi mắt đen u ám của Lục Trình Thiên đang nghĩ gì, ngoài khuôn mặt gầy gò, lạnh lùng vô cảm.
Ít nhất theo quan sát của cô ta, Thiên không có bất cứ phản ứng nào.
Lục Trình Thiên không có phản ứng? Sao có thể, phản ứng của anh thực ra rất rõ ràng, nỗi buồn ngang ngược đập vào ngực anh, đôi mắt đen lạnh lùng như muốn giết người, chỉ là anh có một sức chịu đựng khác với những người khác.
Nên mới không lập tức biểu hiện ra, có trời mới biết khi anh nhìn thấy Đan Diễn Vy như một con búp bê vải bị rách nằm trên mặt đất, trong lòng anh là như thế nào.
Bất kể Đan Diễn Vy có bị cưỡng hiếp hay không, Vũ Thư đã quyết định phá hủy cô, đi về trước hai bước, giả vờ quan tâm hỏi: “Vy Vy, cậu sao vậy không sao chứ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, sao cậu với anh họ lại ở vườn sau, chỗ này dường như không có người đi vào nha.”
Giọng điệu cô ta ngây thơ không rõ chuyện gì đang xảy ra, trực tiếp đẩy Đan Diễn Vy lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Buổi tối, một người đàn ông độc thân và một góa phụ chạy đến vườn sau không có người, còn là trong dáng vẻ quần áo không chỉnh tề, sao có thể không khiến người khác nghĩ nhiều chứ, hơn nữa người đến đây vào buổi tối đều là những người có một chút gia thế bối cảnh, cơ bản đều biết đối phương.
Trương Chính Quang trong chuyện phóng đãng này nhiều không đếm được, người phụ nữ chơi qua nhiều vô số, xuất hiện trong tiệc rượu sinh nhật này cũng không có gì là lạ.
Ai cũng biết gặp gỡ đều là để tạo điều điện cho những chàng trai cô gái trẻ giao lưu với nhau, chỉ là trong lòng mọi người đều rõ ràng chỉ là không nói ra.
Lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy.
Nhìn thấy những người có xem náo nhiệt, có xem thường, cười trên nỗi đau của người khác, còn có khinh bỉ, còn có một vài âm thanh ghen ghét từ trong đám người đến hóng chuyện.
Trong đó có người phụ nữ đã thích Lục Trình Thiên từ lâu-Trần Phỉ Nhi: “Tiểu Thư, còn cần cậu phải nói, đây không phải là quá rõ ràng rồi sao, người phụ nữ kia đã cố ý quyến rũ anh họ cậu qua đây, người phụ nữ đê tiện như này mình thấy nhiều rồi.”
“Phỉ Nhi, cậu đừng nói như vậy, mình tin Vy Vy không phải là người phụ nữ như vậy.” Vũ Thư bắt đầu tỏ ra thánh nữ, lo lắng muốn nói giúp Đan Diễn Vy: “Trong chuyện này nhất định có hiểu nhầm, đúng không, Vy Vy?”
Tim của Trương Chính Quang bị người khác đá một cái, một lúc sau mới bình tĩnh lại, thấy nhiều người xung quanh như vậy vẫn có chút không phản ứng gì, nghe Vũ Thư còn thay Đàn Diễn Vy giải thích.
Tức giận đi đến trước đám đông, hét lên: “Vũ Thư rốt cuộc em là em họ của ai, vậy mà lại thay người phụ nữ hèn hạ thanh minh, nêu như không phải là cô ta cố ý quyến rũ anh, anh sao có thể ở cùng một chỗ với cô ta chứ.”