Chuyện Chàng Luật Sư Và Nàng

Chương 187: Chap-187




CHƯƠNG 187: BÀI HỌC NÀY CÒN CHƯA ĐỦ?

Đan Diễn Vy giúp Du Du tắm rửa xong để nó chơi một mình bên ngoài.

Cô về đến phòng cầm điện thoại lên thì thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, trong đó có hai cuộc là của Lục Trình Thiên gọi tới, nội tâm khẽ co rút, bối rối.

Sao anh ta lại đột nhiên gọi điện thoại tới.

Trong lòng mặc dù có một chút nghi hoặc, Đan Diễn Vy vẫn nín thở gọi lại dãy số đó, tiếng chuông chờ dài dằng dặc, chiếc điện thoại trên tay không tự chủ bị cô nắm thật chặt.

Rốt cục, đầu bên kia có người nhận máy, thế nhưng không phải là giọng nói lạnh lùng mà cô chờ mong bấy lâu.

"Alo?"

Nghe được gọi nữ trong trẻo mê hoặc ở đầu bên kia, mắt Đan Diễn Vy khẽ co rút, ngực giống như bị cái gì đánh vào, đau đớn, cổ họng hẹn lại, cuối cùng kết thành một tầng sương mù trong mắt.

Người nghe máy không phải là ai khác, chính là Vũ Thư.

Cô có nên cảm thấy may mắn hay không? Lần trước lúc cầm điện thoại của Lục Trình Thiên tiện tay đã đổi tên mình thành khoảng trống.

Vũ Thư mặc dù không biết bên đầu dây bên kia là ai, nhưng trực giác nói cho cô biết, người đó cùng Thiên không phải quan hệ bình thường.

Cố tình để giọng nói thẹn thùng, nói: "Xin chào, thật ngại quá, Thiên vừa mới đi thay quần áo, không có cầm điện thoại theo, có cần tôi thông báo giúp một tiếng cho anh ấy không?”

Giữa ban ngày thay quần áo? Đan Diễn Vy không thể tưởng tượng tình huống bên kia là như thế nào? Chỉ cần nghĩ đến Lục Trình Thiên cùng Vũ Thư ở chung phòng có thể phát sinh chuyện mờ ám lòng của cô liền như bị cào rách, hô hấp cảm thấy không thông, chỉ có thể hoảng hốt cúp điện thoại.

Nhìn căn phòng vắng vẻ, Đan Diễn Vy từ từ ngồi thụp xuống đất, hai hàng nước mắt bi thương, bỗng tự mỉa mai cười, miệng lẩm bẩm nói: "Đan Diễn Vy, ngươi có tư cách gì mà đau lòng, bọn họ chính là bạn bè, không phải sao?”

Thế nhưng là vì sao ngực vẫn đau như vậy, cơn đau làm cô không nhịn được mà cuộn mình lại, bật khóc, nước mắt cứ thế trào ra, ướt đẫm trên mặt đất lạnh lẽo.

Khó trách Lục Trình Thiên đi lâu như vậy cũng chưa có về, hóa ra là hắn ở cùng Vũ Thư, cô còn hi vọng cái gì đây?

Đan Diễn Vy, chẳng lẽ bài học này còn chưa đủ?

Cô không biết bản thân đã ngồi trên mặt đất bao lâu, mãi cho đến khi có một bàn tay nhỏ chạm vào.

Du Du chăm chú và cố chấp dùng bàn tay nhỏ nhắn, trắn nõn ấm áp của mình hết lần này đến lần khác lau khô nước mắt trên mặt cô, cũng không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc lại làm cô thêm đau lòng.

"Du Du..." Đan Diễn Vy mở miệng mới phát hiện ra giọng nói của mình đã khàn đi từ lúc nào.

Du Du không cầm được nước mắt, đôi mắt sâu thẳm giống hệt Lục Trình Thiên, chứa đầy nước mặt, cậu bé nói một câu khiến Đan Diễn Vy bất ngờ: "Mẹ, hắn cũng không còn là cha của con nữa, về sau chúng ta không cần tìm hắn nữa có được không?”

Đan Diễn Vy nhìn Du Du, rõ ràng chỉ có ba tuổi, nhưng lại rất hiểu chuyện và trưởng thành, không phù hợp với độ tuổi. Trái tim tan vỡ, hai hàng nước mắt chảy dài, sớm đã khóc không thể thành tiếng, chỉ có thể ôm chặt cơ thể nhỏ bé của con vào trong lòng.

"Du Du, là mẹ có lỗi với con..."

Du Du trấn an vỗ vỗ lưng Đan Diễn Vy, cái đầu nhỏ nhô ra từ trong lòng cô, giọng nói non nớt, dùng giọng điệu người lớn nói: "Mẹ, nước mắt rất quý, sao có thể vì hắn mà khóc, Du Du không muốn có người cha như vậy.”

Đan Diễn Vy đã khóc nói không ra lời, hốc mắt đỏ hoe, cô thật sự muốn cố gắng vì chính mình, cũng vì Du Du mà thử giành lại người đàn ông không thể chạm tới kia.

Thế nhưng cô thất bại, thất bại chật vật, thua như vậy là chuyện đương nhiên.

Cô không cho Du Du được một gia đình hạnh phúc hoàn chỉnh, cô là một người mẹ thất bại, ích kỷ.

"Pudding."

"Mẹ, hắn không cần mẹ, con cần mẹ.”

Du Du mặc một chiếc áo thun trắng rộng, ở dưới là quần đùi, chân xỏ dép lê bẩn thỉu, ánh mắt nhìn Đan Diễn Vy, có thể so sánh như viên kim cương sáng chói, thằng bé là tất cả của cô, hơn cả mạng sống của cô.

Đứng trước của sổ, nơi ánh nắng chiếu xuống, ánh mắt trong sáng thuần khiết của Du Du chỉ có mình cô.

Hai hàng lông mi đẫm nước mắt, nụ cười trên khuôn mặt ấy thấm sâu vào trong trái tim cô: “Mẹ, về sau Du Du sẽ bảo vệ mẹ.”

Du Du dùng đôi vai non nớt như muốn nâng đỡ khoảng trời trong trái tim Đan Diễn Vy, trong khoảnh khắc này, lòng cô như nhận lấy sự chấn động to lớn.

Đan Diễn Vy mỉm cười, mỉm cười trong nước mắt, dùng sức gật đầu một cái, cô nghe thấy giọng mình khàn khàn: “Được.”

Về sau hai mẹ con họ sẽ sống nương tựa vào nhau.

Lục Trình Thiên, anh chính là giấc mơ hồi đại học của em, mãi mãi không đuổi kịp.

Cho nên hiện tại em quyết định từ bỏ anh.

"Ai nha, sao hai người lại ngồi dưới đất là thế nào?”

Giọng nói từ ái của bà ngoại tới gần.

"Mẹ, nhanh lên một chút, đừng để cụ ngoại lo lắng." Du Du tay cầm gấu áo sơ mi lên, lộ ra cái bụng nhỏ, muốn giúp Đan Diễn Vy lau khô nước mắt.

Đan Diễn Vy mỉm cười, kéo áo của cậu bé xuống, tùy ý tự lau nước mắt, đứng lên, đối với ánh mắt lo lắng của bà ngoại, giả bộ như không có việc gì, nói: "Bà ngoại, là cháu không cẩn thận ngã xuống đất."

"Cháu lớn như vậy mà sao lại bất cẩn quá.” Bà ngoại nhìn trên mặt Đan Diễn Vy rõ ràng là vừa mới khóc xong, cho là cô ngã đau, vừa buồn cười, lại quan tâm nói: “Lớn như vậy rồi mà còn thích khóc nhè như một đứa trẻ.”

"Không sao, trong mắt bà ngoại cháu chẳng phải mãi luôn là một đứa trẻ hay sao?” Đan Diễn Vy không thèm để ý, nũng nịu kéo tay bà ngoại.

Trêu đến khi bà ngoại cười, giọng nói như là trách mắng nhưng lại đầy chiều chuộng: “Con khỉ nhỏ, đã làm mẹ rồi mà còn nũng nịu như đứa trẻ a.”

"Cụ ngoại, mẹ khi còn bé rất đáng yêu sao?” Du Du nghiêng cái đầu nhỏ hiếu kì hỏi.

Tay bà ngoại đầy những nếp nhắn nheo của tuổi già, sờ lên tóc Du Du nói: “Đúng vậy a, không giống Du Du kiên cường đáng yêu."

"Cụ ngoại, cụ ngoại, cháu muốn nghe." Du Du hưng phấn nói.

Đan Diễn Vy giả bộ tức giận nói: "Du Du, con còn muốn biết chuyện xấu hổ của mẹ a.”

Du Du nhìn Đan Diễn Vy có chút biểu hiện tực giận, liền do dự.

"Đi đi, đừng đợi ở chỗ này quấy rầy chúng ta tâm sự." Bà ngoại nhìn thấy Đan Diễn Vy bắt nạt Du Du, lập tức bao che cho cháu, đuổi cô ra ngoài.

Đan Diễn Vy biết bà yêu thương Du Du nên cũng không có để ở trong lòng, lộ ra vẻ mặt thương tâm nói: “Haizzz, cháu đành đi nấu cơm cho mọi người ăn vậy.”

"Mẹ..." Du Du vừa định an ủi Đan Diễn Vy vài câu, lại thấy cô nháy mắt với mình, lập tức hiểu được là mẹ cố ý muốn nói như vậy.

Đưa tay che lấy miệng nhỏ khanh khách cười không ngừng: "Mẹ, người xấu hổ a."

Đan Diễn Vy điểm một cái vào cái đầu nhỏ của nó: "Còn dám trêu mẹ."

"Đi, Du Du, cụ ngoại mang con đi chơi một vòng.” Bà ngoại lấy tay ra Đan Diễn Vy, giống như một lão thái thái quật cường, kéo tay cháu của mình, đi tới cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.