Chuyện Chàng Luật Sư Và Nàng

Chương 18: Chap-18




CHƯƠNG 18: BỊ HÀNH TÂY LÀM CAY MẮT

CHƯƠNG 18: BỊ HÀNH TÂY LÀM CAY MẮT

Còn chưa kịp nói hết câu cô đã dùng tay bịt chặt miệng mình lại, thấy hối hận trong lòng.

Cô nói những chuyện này làm gì chứ?

Đúng như dự đoán, Đan Diễn Vy ngẩng đầu lên liền chạm ngay ánh mắt thâm trầm sâu lắng của Lục Trình Thiên.

Đan Diễn Vy bất giác quay đầu: “Vậy, anh làm tiếp đi, em đi rửa rau!” Nói xong liền vội vã chạy đi, một giây cũng không dám ở lâu.

Trang trại dùng loại bếp đã cũ, cần có củi đốt, Hà Cảnh Quân nghiên cứu sơ sơ là biết cách dùng, liền giúp Đan Diễn Vy nấu cơm: “Nhóm bếp thì anh biết làm, dù sao thì cũng không thể để một mình bạn gái cực khổ như vậy được.”

Đan Diễn Vy mím môi cười, khẽ liếc nhìn ra ngoài, Lục Trình Thiên đang cạo vảy cá, Vũ Thư thì ngồi xổm bên cạnh anh, không biết nói gì, sau đó thấy cô ấy hôn lên khóe môi anh một cái, nụ cười ngọt ngào khiến cho Đan Diễn Vy nhìn thấy mà gai gai mắt.

Nếu như không phải là Vũ Thư năn nỉ, thì đại khái là anh chàng này cũng sẽ chẳng rảnh tay mà nấu cơm nhỉ?

“Ôi da!” Đan Diễn Vy không chú ý, lúc cắt củ hành tây bị bắn nước hành vào mắt, cực kỳ cay, cô theo phản xạ định nhắm mắt lại: “Lục... Cảnh Quân, em bị hành tây làm cho cay mắt, anh lấy cho em khăn giấy với.”

Đợi một lúc lâu cũng không thấy ai lên tiếng, Đan Diễn Vy không nhịn được lại gọi: “Cảnh Quân...”

Có tiếng bước chân từ xa truyền đến, Đan Diễn Vy dường như ngửi được mùi hương đặc trưng trên người Lục Trình Thiên, trong lòng hoảng hốt, không kiềm được lui về sau, kết quả không cẩn thận đụng vào băng ghế nhỏ, cả người lảo đảo mất thăng bằng ngã về phía sau.

Ngay lập tức có một bàn tay vững vàng ôm lấy cái eo thon nhỏ của cô.

Đan Diễn Vy rất lúng túng, để mặc anh dẫn cô đến chỗ bồn rửa bát, nghe theo lời anh, ngoan ngoãn cúi đầu xuống, ngay sau đó cô liền cảm nhận được anh dùng nước sạch để rửa mắt cho mình, ngón tay mềm mại của anh đang xoa mí mắt cho cô.

“Đỡ hơn chút nào chưa?” Giọng nói của anh vẫn luôn trầm ấm như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể kích thích khiến người ta rung động trong lòng, Đan Diễn Vy cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh đang phả bên tai cô, cả người tê rần, toàn thân nóng lên.

Đan Diễn Vy lật đật đẩy người anh ra, dùng áo chấm lau mắt, cố gắng trấn tĩnh nói: “Em không sao rồi, cám ơn.”

“Đan Diễn Vy.” Hành động của cô khiến cho Lục Trình Thiên có chút không vui, cao giọng gọi, định giơ tay muốn kéo cô lại, nhưng Đan Diễn Vy lại nhẹ nhàng tránh ra, vội vàng chạy ra ngoài, giống như không muốn nói thêm câu nào cùng anh nữa.

Nhìn bóng lưng rời đi của cô, sắc mặt của Lục Trình Thiên dần dần trầm xuống, trong lòng có chút không thoải mái.

Bữa trưa thịnh soạn khiến cho Vũ Thư reo hò ầm ĩ, còn lấy điện thoại di động ra chụp hình, dương dương đắc ý nói: “Có một người bạn trai nấu ăn ngon như vậy nhất định phải dẫn ra ngoài khoe với mọi người mới được, ha ha!”

Hà Cảnh Quân liếc cô ấy nói: “Rõ ràng phần lớn đều là do bạn gái của tôi làm, cô không biết ngại sao?”

“Sao lại ngại chứ?” Vũ Thư trợn mắt nhìn anh, không khách sáo nói: “Hà Cảnh Quân tôi nói cho anh biết, Vy Vy là bạn thân của tôi trước, sau đó mới là bạn gái của anh! Nếu anh chọc làm tôi không vui, anh có tin là tôi sẽ khiến cho hai người chia tay không?”

“Không dám không dám.” Hà Cảnh Quân tựa như sợ cô ấy, cười cười cầu xin tha thứ: “Nể mặt tôi theo đuổi Vy Vy mấy năm nay, bây giờ khó khăn lắm mới được ở cạnh nhau, hoa khôi trường, cô Vũ, xin giơ cao đánh khẽ mà tha cho tôi đi, tôi biết sai rồi.”

Ai ngờ, Lục Trình Thiên bỗng nhiên nhìn về phía Hà Cảnh Quân, hỏi anh ta: “Cậu theo đuổi Đan Diễn Vy mấy năm cơ à?”

Đan Diễn Vy căng thẳng trong lòng, không biết Lục Trình Thiên muốn làm gì, lén để tay xuống kéo vạt áo của Hà Cảnh Quân, Hà Cảnh Quân quay lại nhìn cô một cái, khẽ mỉm cười, rồi cầm lấy tay cô: “Đúng vậy, nhắc mới nhớ, hiểu lầm lúc đó đúng là lớn thật.”

“Sau khi Vy Vy từ chối tôi thì tôi vẫn luôn cho rằng cô ấy có người mình thích rồi, không nghĩ Vy Vy lại nói cô ấy đã thích tôi bao nhiêu năm nay, chẳng qua là ngại mở miệng, sớm biết vậy tôi đã mặt dày mày dạn hơn, sẽ không miễn cưỡng mà bỏ lỡ ba năm như vậy.”

Lục Trình Thiên nhìn Đan Diễn Vy, biểu hiện trên mặt như cười như không: “Vậy sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.