Chuyện Chàng Luật Sư Và Nàng

Chương 161: Chap-161




CHƯƠNG 161: CÒN CÓ CHUYỆN CÀNG XẤU HỔ HƠN NỮA

CHƯƠNG 161: CÒN CÓ CHUYỆN CÀNG XẤU HỔ HƠN NỮA

Lục Trình Thiên đi ra từ trong phòng vệ sinh đã nhìn thấy vẻ mặt trên đời không còn gì lưu luyến của Đan Diễn Vy, ngồi liệt ở nơi đó nhìn anh, giống như anh vừa làm chuyện gì không thể tha thứ được vậy, ánh mắt kia muốn ai oán bao nhiêu là có ai oán bấy nhiêu.

Giọng nói mê say của anh nhẹ nhàng vang lên: "Không hài lòng?"

Nghĩ đến sự dũng mãnh của anh khi ở trên giường, Đan Diễn Vy mãnh liệt lắc đầu, không dám không dám, cô cực kỳ hài lòng.

Hài lòng đến hận không thể đạp chết anh.

Hình như Lục Trình Thiên cố tình hiểu sai ý nghĩa, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú, giọng nói trầm thấp mang theo mê hoặc sâu xa: "Yên tâm, lần sau anh chắc chắn sẽ khiến em hài lòng."

Đan Diễn Vy vội vàng vung vẩy cánh tay tàn: "Không, không, em rất hài lòng, không cần lần sau đâu."

Cô sợ rồi được chưa?

"Nếu hài lòng." Lục Trình Thiên cao giọng lên nói: "Vậy tiếp tục."

Nói thế nào đều theo lý của anh, Đan Diễn Vy tức giận đến không chịu được, lại không có cách nào với anh, nghĩ đến hai chân dưới chăn khi xuống giường chắc chắn sẽ run rẩy, cô vẫn tiếc mạng nuốt chút nước miếng nói: "Lục Trình Thiên, chuyện gì kia của anh, đã xử lý xong rồi chứ?"

Lục Trình Thiên biết cô là đang cố ý nói sang chuyện khác, nhếch cái cằm kiên nghị lên, coi như trả lời.

"Hôm nay thời tiết rất lạnh, anh có muốn mặc quần áo lên trước hay không." Nếu cô nhớ không lầm, dưới khăn tắm rộng thùng thình của Lục Trình Thiên là thân thể trần truồng đúng không.

Nghĩ như vậy, tầm mắt vô ý thức chuyển đến chỗ bụng dưới rắn chắc của anh, nhìn ra phát hiện khiến cô khiếp sợ, thế nhưng chỗ bụng dưới của Lục Trình Thiên lại có một bộ lông ngắn nhỏ, thưa thớt mọc dài từ chỗ nào đó đến chỗ nối liền với rốn.

Phía trên còn treo vài giọt bọt nước chưa khô, ánh mặt trời ngoài cửa sổ quá chói mắt, thậm chí cô có thể nhìn thấy giọt nước kia chảy xuống từ bụng dưới của anh đến chỗ không thể miêu tả kia.

Chết thật, một màn này thật sự quá mức gợi tình rồi.

Nếu thả Lục Trình Thiên ở “quán vịt”, chắc chắn sẽ là một vua vịt, mãnh công, Đường Kỳ Dũng không được nhưng cũng là công, dường như Trương Tinh Nhiên cũng không tệ.

Có lẽ hình ảnh hai người ở bên nhau sẽ vô cùng bổ mắt nhỉ.

Nếu Lục Trình Thiên biết Đan Diễn Vy mặt đỏ tim đập nhìn chằm chằm mình là muốn ghép mình với một người đàn ông, tuyệt đối sẽ không mang ‘vẻ mặt dịu dàng’ như vậy nhìn cô.

"Nhìn đủ chưa."

Mặt của Đan Diễn Vy nóng lên, vờ như không có việc gì thu mắt về, yên lặng xoay người, không tiếng động thét chói tai ở một nơi Lục Trình Thiên không nhìn thấy.

Còn có gì xấu hổ bằng chuyện cô nhìn lén bị bắt gặp sao.

Rõ ràng là có.

Cửa phòng bệnh bị người ta ầm một cái lỗ mãng đẩy ra.

"Vy Vy, em không sao chứ."

Vu Tư Tư đi theo Đường Kỳ Dũng cùng xông vào.

Nhìn thấy trên người Lục Trình Thiên chỉ quấn một cái khăn tắm, còn lộ ra cơ bụng tám múi, người đã vô số lần nhìn thấy nhiều cảnh trên đời như Vu Tư Tư cũng có chút phản ứng không kịp, đôi mắt phượng trợn lên cực kỳ lớn.

Ai ya mẹ ơi, không ngờ dáng người của Lục Trình Thiên tốt như vậy.

Dường như Đường Kỳ Dũng rất không hài lòng với ánh mắt Vu Tư Tư nhìn Lục Trình Thiên, vươn tay trực tiếp ngăn cản tầm mắt ngơ ngẩn của cô ấy, tiện thể kéo người ra ngoài: "Cho hai người mười phút."

Cửa bị đóng lại lần nữa, Đan Diễn Vy còn có thể nghe thấy lời Đường Kỳ Dũng nói với Vu Tư Tư trước khi đi: "Dáng người của anh không kém hơn anh ta, muốn nhìn, về nhà chúng ta lại từ từ nhìn."

Vu Tư Tư không biết là ngượng ngùng hay là tức giận mắng một câu: "Anh cút đi."

Đan Diễn Vy rụt người mình vào trong chăn, từ từ nhắm hai mắt lẩm nhẩm mình đang nằm mơ, chắc chắn mình đang nằm mơ, tất cả chuyện này đều là ảo giác, ác linh mau lui đi.

Lục Trình Thiên nhìn thấy dáng vẻ giống như đà điểu của người phụ nữ trên giường, khóe miệng chứa nụ cười, giọng điệu bình tĩnh nói: "Em đè lên quần của anh."

Vèo một tiếng, một cái quần lót tứ giác đáng thương biến thành một đường cong, bay về phía Lục Trình Thiên.

Lục Trình Thiên có thể tưởng tượng ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Đan Diễn Vu dưới chăn có bao nhiêu đỏ, thoải mái nhận lấy quần cô quăng tới, tuy anh không muốn mặc lại nó, nhưng không có quần áo để tắm rửa, chỉ có thể miễn cưỡng mặc lại.

Đan Diễn Vy trốn ở trong chăn muốn biến thành con ngựa gào thét, chạy như điên trên thảo nguyên không người, tận thế rồi sao, vì sao chuyện mất mặt như vậy cũng bị người khác bắt gặp chứ.

Còn bị bạn tốt trong miệng đầy lời nói bậy kia nhìn thấy nữa, cô có thể nghĩ đến thời gian tối tăm mịt mù sau này, sẽ phải thường xuyên nghe thấy cô ấy nhắc tới chuyện mất mặt này cho xem.

Nếu thời gian có thể quay lại, cô chắc chắn sẽ không trúng mỹ nam kế của Lục Trình Thiên, hồ đồ rồi lăn lên giường đơn bệnh viện với anh.

Một người đàn ông sạch sẽ như vậy, ngay cả quần áo để thay cũng không mang, anh sẽ khó chịu đến mức nào nhỉ?

Mười phút chẳng mấy chốc đã trôi qua.

Cửa phòng bệnh mở ra một lần nữa, có tiếng bước chân đi ra đi vào, sau đó lại khôi phục im lặng.

Đan Diễn Vy lựa chọn cách đơn giản nhất, nhắm mắt lại giả chết, cho dù là ai cho rằng cô thật sự chết rồi cũng được, đừng nghĩ nữa.

Tiếng bước chân nhỏ như mèo không ngừng đến gần, ánh mắt của Đan Diễn Vy càng nhắm chặt hơn.

Một ngón tay mảnh khảnh chọc chọc lên người trong chăn: "Được rồi, mọi người đều ra ngoài rồi, đừng giả vờ nữa."

Khôn nghe thấy, không nghe thấy, cô không nghe thấy gì cả.

Vèo một cái, chăn trên đầu bị người ta xốc lên, Vu Tư Tư nhìn dáng vẻ giả vờ ngủ của Đan Diễn Vy, giọng nói chậm rãi: “Nhanh đứng dậy cho tớ, tớ biết cậu không ngủ.”

Có ai ngủ mà mặt đỏ như Quan Công vậy sao, gạt người cũng phải có chút trình độ chứ.

Đan Diễn Vy biết không tránh thoát được, từ từ mở mắt ra, vẻ mặt mờ mịt không biết gì hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế.”

Vu Tư Tư ghét bỏ nhìn cô một cái, gảy gảy móng tay mê người nói: "Đã xảy ra chuyện lớn sao Hỏa đâm vào Trái Đất rồi, có muốn tớ tiếp tục nói không?"

Được rồi được rồi, coi như cô sợ được chưa.

Dưới một tình hình cực kỳ cực đoan, người bình thường đều sẽ xuất hiện hai phản ứng, hoặc là xấu hổ và cực kỳ giận dữ, hoặc là vờ như không có chuyện gì, da mặt dày giống như Đan Diễn Vy.

"Sao cậu lại tới đây."

Vu Tư Tư kéo một cái ghế dựa ngồi xuống trước mặt cô, bắt chéo chân, trong đôi mắt phượng tràn đầy chế giễu: "Chịu nói chuyện rồi à."

"Không phải vì muốn hỏi sao cậu lại đến đây à." Đan Diễn Vy dứt khoát bò dậy từ trên giường, tựa vào đầu giường

Việc đã đến nước này, cô chỉ có thể cố hết sức thôi miên mình, thể diện cái gì đó, đều là mây bay.

"Đương nhiên là nhận được tin xong lập tức đến rồi." Vu Tư Tư khó có khi bắt được cảnh bốc lửa như vậy, bảo cô ấy cứ cho qua như vậy, không hợp với tính cách của cô ấy cho lắm.

Nghiêng người dò xét về phía trước, hàm ý sâu xa hỏi: "Thế nào, có phải cảm giác ở bệnh viện rất kích thích không."

Đan Diễn Vy nghẹn nghẹn, phun ra năm chữ: "Kích thích em gái cậu."

Lục Trình Thiên hoàn toàn là thừa nước đục thả câu đó có được không, cô mới là người bị hại đây, ai biết ngủ dậy lại bị người ta dẫn lăn lên giường đơn mấy lần như thế chứ.

Vu Tư Tư liếc mắt quan sát cao thấp xung quanh, chậc chậc hai tiếng nói: "Mùi vị rất đậm đấy."

Đan Diễn Vy cho rằng da mặt của mình đã đủ dày rồi, nhưng khi nghe thấy lời nói trêu chọc của bạn tốt thì lập tức bùng nổ: “Còn có thể nói chuyện hòa thuận không hả.”

"Ha ha, được rồi, không cười cậu nữa, nhưng mà dáng người của Lục Trình Thiên thật đúng là không tệ nhỉ, chậc chậc, người ta nói đàn ông eo hẹp, đồ lớn, chắc chắn sống tốt."

Vu Tư Tư cười mấy tiếng, vờ như rất nghiêm túc hỏi: "Cậu nói tớ nghe, có phải Lục Trình Thiên đã cứng rồi không."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.