Chuyện Chàng Luật Sư Và Nàng

Chương 144: Chap-144




CHƯƠNG 144: CÔ LÀ MỒI NHỬ

CHƯƠNG 144: CÔ LÀ MỒI NHỬ

Lục Trình Thiên nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, đáp lại cô từng câu từng chữ: “Anh thắt dây an toàn.”

“Cạch” một tiếng, dây an toàn được thắt lại.

Đan Diễn Vy phát hiện mình đã hiểu lầm anh, đỏ mặt cười nói: “Xin lỗi anh.”

Lúc nãy Lục Trình Thiên phát hiện Đan Diễn Vy như chim sợ càng cong, thần kinh căng thẳng như gặp chuyện gì đó, giọng anh trầm thấp bình tĩnh hỏi cô: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Anh có thể rời khỏi chỗ này rồi hẵng nói không?” Đan Diễn Vy muốn kể cho Lục Trình Thiên nghe từ lâu rồi, nhưng cô sợ sẽ gặp người quen trong bãi đậu xe.

Lục Trình Thiên nhìn dáng vẻ sốt sắng của cô, khởi động xe ra khỏi tòa nhà, xe chạy vững vàng trên đường quốc lộ.

Anh hỏi lại: “Em nói đi.”

Đan Diễn Vy kể lại chuyện hôm nay cô Dương đã hẹn cô như thế nào, hai người đã nói gì, cô Dương đưa cô thứ gì, cô đều kể hết với Lục Trình Thiên, cho dù cô không muốn thừa nhận, nhưng khi nhìn thấy Lục Trình Thiên, dường như trái tim bất an của cô tìm được người đáng tin cậy.

Từ từ bình tĩnh lại.

Lục Trình Thiên không trả lời cô ngay, ánh mắt thâm thúy lóe lên một tia u ám, trong lòng đã có suy tính nhưng anh không muốn nói rõ với Đan Diễn Vy, chỉ thản nhiên nói: “Chuyện này anh sẽ xử lý, tạm thời em đừng đi gặp cô ta nữa.”

“Em không muốn gặp cô ta, em luôn cảm thấy cô ta rất kỳ lạ, nhưng cụ thể kỳ lạ chỗ nào thì em không nói rõ được, em chỉ mới gặp cô ta hai lần, mà không biết tại sao cô ta lại đối xử với em như vậy.” Đan Diễn Vy cô không thù không oán với cô Dương đó, tại sao cô ta phải đổ hết nghi ngờ lên đầu cô chứ?

“Em chỉ là mồi nhử thôi.” Mục đích của cô ta không phải là cô, chỉ là có mấy người mất kiên nhẫn muốn thăm dò lòng anh mà thôi.

Đan Diễn Vy ngơ ngác nhìn người đàn ông dáng vẻ lạnh lùng bên cạnh: “Em chỉ là mồi nhử? Cô ta muốn câu cá lớn sao?”

Lục Trình Thiên chỉ thoáng nhìn qua cô, rồi lại tập trung lái xe.

Đan Diễn Vy vẫn không hiểu tại sao Lục Trình Thiên lại nhìn cô với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc đó?

Đợi đến khi tâm trạng cô bình tĩnh lại, thầm lẩm nhẩm mấy lần từ cá lớn, đầu cô bỗng lóe lên một tia sáng, lập tức hiểu rõ ngay, cô bật dậy khỏi ghế, không kịp phòng bị đụng đầu vào nóc xe, đau đến mức nhíu mày: “Úi da… đau quá.”

Lục Trình Thiên khẽ nhíu mày, không biết giọng điệu anh quan tâm hay trách cứ cô: “Em lớn như vậy còn hấp ta hấp tấp không bằng một đứa nhỏ năm tuổi.”

Đan Diễn Vy xoa đầu, cô biết Lục Trình Thiên đang nói ai, lúc Du Du lén đi gặp Lục Trình Thiên, cậu bé đã nói dối tuổi của mình thành 5 tuổi, không ngờ Lục Trình Thiên vẫn nhớ đến Du Du.

Đây là mối quan hệ máu mủ giữa hai cha con sao?

Cô không dám nghĩ nhiều, vội làm bộ như mình không sao, nói: “Anh nói mục đích của cô Dương là anh, còn em chỉ là mồi nhử sao?”

Lục Trình Thiên lại nói với giọng điệu lãnh đạm: “Cũng không ngốc lắm nhỉ.”

“Em có ngốc bao giờ đâu.” Đan Diễn Vy nhỏ giọng phản bác, bị anh khẽ liếc nhìn, cô ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Cô yên lặng chưa tới hai phút, đã không nhịn được tiếp tục hỏi: “Tại sao cô Dương lại tìm em để đối phó với anh, hơn nữa có phải vụ ly hôn của cô ấy là giả không?”

Uổng cho cô lo lắng như vậy.

“Vụ ly hôn của cô ta không phải là giả, chỉ là đã gặp được điều kiện tốt hơn mà thôi.” Ánh mắt Lục Trình Thiên sắc bén.

Đứng trước những lợi ích lớn, con người có thể làm ra nhiều chuyện đến chính bản thân cũng không ngờ được.

Chỉ cần lợi ích đầy đủ, sẽ luôn có người chấp nhận làm, không phải bạn thì cũng là người khác.

Đan Diễn Vy gật đầu coi như tán thành với Lục Trình Thiên, nhưng nghĩ tới chuyện người phụ nữ kia muốn đối phó với Lục Trình Thiên, trái tim cô cũng căng thẳng theo, muốn lên tiếng hỏi, nhưng lại sợ mình biểu hiện quá rõ ràng sẽ khiến người khác hiểu lầm.

Cô đành không nói gì nữa.

Không biết qua bao lâu, xe đột nhiên dừng lại, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp say lòng người của Lục Trình Thiên: “Tới nơi rồi.”

Tới đâu chứ? Đan Diễn Vy nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện xe đã dừng trước cổng khu chung cư cô ở, cô quay đầu đối diện với ánh mắt trêu chọc của Lục Trình Thiên, xấu hổ đến mức hận không thể tìm một khe nứt nào đó để chui vào.

Không đợi cô chạy trốn, Lục Trình Thiên đã nói tiếp: “Bảy giờ tối, anh sẽ đến đón em.”

“Em biết rồi.” Đan Diễn Vy nói rất nhỏ, mở cửa bước xuống xe.

Lục Trình Thiên chưa rời đi ngay, mà lấy điện thoại ra gọi tới một dãy số, lạnh lùng căn dặn đầu bên kia mấy câu, sau cùng liếc mắt nhìn bóng lưng của Đan Diễn Vy rồi mới đạp chân ga rời khỏi.

Dám tính kế với người phụ nữ của anh, vậy thì đừng trách anh vô tình.

Đan Diễn Vy trở về nhà, phát hiện hôm nay mình không bình tĩnh được như bình thường, đây không phải là một tín hiệu tốt, cô cần học cách bình tĩnh, phải bình tĩnh.

Đợi sau khi cô bình tĩnh lại, nghĩ đến bữa tiệc tối nay, cô đau đầu day day huyệt thái dương, cô chắc chắn không thể mặc lễ phục quá lộng lẫy, nhưng cũng không thể làm Lục Trình Thiên mất mặt.

Cô đang đại diện cho văn phòng để tham gia bữa tiệc lần này.

Đan Diễn Vy lướt tìm trong tủ quần áo của mình, không tìm thấy một bộ lễ phục nào thích hợp, đầu ngón tay lướt qua cánh cửa tủ đang đóng chặt, đây là tủ quần áo mà lâu rồi cô chưa đụng vào.

Cũng là vì cô cố ý đóng kín ký ức của mình.

Một lúc sau, Đan Diễn Vy lặng lẽ thở dài, mở cửa tủ ra, bên trong treo rất nhiều váy lễ phục dài, mỗi chiếc đều là hàng cao cấp, giá không hề nhỏ, cô hoàn toàn không có khả năng mua nổi.

Đây đều là những bộ lễ phục mà Lục Trình Thiên đã mua cho cô, nhiều chiếc vẫn còn nguyên mác, bởi vì cô không nỡ mặc, cũng có rất ít cơ hội để mặc ra ngoài cùng Lục Trình Thiên.

Anh có rất nhiều buổi xã giao, nhưng cô chỉ lặng lẽ ở nhà đợi anh, không tham dự nhiều buổi tiệc.

Có thể đây chính là lý do khiến Lục Trình Thiên đồng ý duy trì quan hệ “bạn giường” với cô lâu như vậy.

Bởi vì cô biết tiến biết lùi, không bao giờ gây thêm phiền phức cho anh, cũng không hỏi chuyện của anh, sẽ xuất hiện lúc anh cần, và biến mất lúc anh buồn bực, sống như một người tàng hình vậy.

Đan Diễn Vy không biết bốn năm qua cô kiên trì vì điều gì nữa, là vì sự kỳ vọng xa vời trong lòng hay là vì ánh mắt thỉnh thoảng lại toát ra vẻ dịu dàng thâm thúy của anh.

Đan Diễn Vy nhìn váy treo đầy tủ, cô cuống cuồng tùy ý chọn một chiếc váy, giống như sợ chúng sẽ mọc ra cánh tay kéo cô vào trong vực sâu ký ức không thể tự thoát ra vậy.

“Sầm”, cửa tủ đóng lại, cánh cửa trái tim cô cũng như đóng lại theo.

Có mất mát, có thất vọng, cũng có chút đau thương không nói thành lời.

Đan Diễn Vy mặc váy xong thì cũng gần đến giờ Lục Trình Thiên tới đón, cô mang một đôi giày cao gót màu xanh nhạt, xách túi ra khỏi phòng.

Lục Trình Thiên tuân thủ thời gian rất nghiêm ngặt, cũng giống như bệnh sạch sẽ của anh, người không hiểu rõ sẽ không biết anh có một vấn đề như vậy.

Chỉ là Đan Diễn Vy không hiểu, tại sao từ khi cô ngồi lên xe, sắc mặt anh cứ u ám không nói câu gì, giống như cô nợ anh mấy tỉ vậy.

Mặc dù cô sắp phải mượn anh tận 15 tỉ, nhưng cô vẫn chưa nhận được số tiền này mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.