Chuyện Chàng Luật Sư Và Nàng

Chương 128: Chap-128




CHƯƠNG 128: NGHÊNH NGANG MÀ ĐẾN

CHƯƠNG 128: NGHÊNH NGANG MÀ ĐẾN

Là tin nặc danh.

“Đan Diễn Vy, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô đâu.”

Kèm theo đó là một icon đẫm máu. Trái tim của Đan Diễn Vy đột nhiên trùng xuống, cô giả vờ bình tĩnh đóng khung chat lại, kiểm tra lại nguồn gốc của tin nhắn kia, chỉ biết là của người trên mạng gửi đến, nhưng lại không biết là ID của ai.

Tài khoản này của cô chưa thông báo với phòng nhân sự, ngoài Tư Tư, La Tố Như và Lục Trình Thiên ra, không có người thứ tư biết mới phải.

Đan Diễn Vy cũng không hề nghi ngờ La Tố Như, cô luôn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, có thể chỉ là một trò đùa dai.

Cô chỉ có thể an ủi mình như vậy.

"Vy Vy, cậu xem đi, không cần trả vội cho tớ đâu." La Tố Như vẫn giữ dáng vẻ cười híp mắt nói với cô.

Đan Diễn Vy gật đầu nhận lấy: “Ừm, tớ xem xong sẽ trả lại cho cậu ngay."

La Tố Như cũng không rời đi ngay mà là kề sát vào Đan Diễn Vy, vô cùng thần bí nói: “Vy Vy, cậu cẩn thận Vương Mai đấy!"

"Sao thế?" Vương Mai là luật sư thực tập mới được nhận vào mấy ngày gần đây, ngoài La Tố Như, cô ta là người duy nhất chịu đến gần cô, thoạt nhìn bộ dáng rất đơn thuần.

"Tớ vừa nhìn thấy cô ta và Lâm An Nghi một người trước một người sau bước ra ngoài." Cho nên cô ấy mới đến đây nhắc nhở Vy Vy.

"Ừm, tớ biết rồi, cảm ơn cậu Tố Như, tớ sẽ chú ý hơn." Trong lòng Đan Diễn Vy đã có tính toán.

"Được rồi, đều là chuyện nhỏ."

Vừa đúng lúc Vu Tư Tư mang theo thẻ thân phận chuyên dụng của quân đội nghênh ngang đi tới. Mái tóc đỏ rực đã được đổi thành một màu hồng nhạt thoạt nhìn càng bắt mắt hơn.

Sự xuất hiện của cô khiến cho bầu không khí nặng nề trong văn phòng mang theo màu sắc khác.

Nhân viên văn phòng Luật sư đi làm đều phải ăn mặc chỉnh tề quy củ. Giữa những màu đen đột nhiên pha lẫn màu hồng phấn khiến nơi này trở nên vô cùng bắt mắt.

Vu Tư Tư thoải mái tiếp nhận ánh mắt tò mò của mọi người, cô nói với hai người bọn họ: “Tớ đến rồi."

Những người khác đều đang nhỏ giọng bàn tán.

"Người phụ nữ kia là ai thế? Nhìn dáng vẻ chẳng giống đến đây làm việc gì cả."

"Hình như cô ta có quen biết với Đan Diễn Vy."

"Nhìn quen mắt lắm…"

"Cô Vu, mời qua bên này. Luật sư Lục của chúng tôi đang ở trong phòng làm việc." Cô lễ tân bên ngoài nghe nói người phụ nữ trước mặt này đến đây phỏng vấn cũng cảm thấy rất kinh ngạc, chỉ có điều cô vẫn khéo léo mỉm cười nói.

"Không cần làm phiền cô, người kia là bạn của tôi, tôi bảo cô ấy dẫn đường là được." Vu Tư Tư chỉ vào Đan Diễn Vy nói.

Cô nhân viên lễ tân bị làm khó. Cô ta đang có việc phải làm, nhưng nếu bảo người khác dẫn người phụ nữ bên cạnh đi vào thì hình như không thích hợp lắm.

"Yên tâm, tôi rất thân với luật sư Lục của các cô. Hơn nữa tôi ở ngay lầu trên của các cô. Tôi sẽ không gạt cô đâu." Vu Tư Tư huơ huơ thẻ trên tay, mặc kệ nhân viên lễ tân, sau đó cô kéo tay Đan Diễn Vy đi thẳng vào trong.

"Vy Vy à, chắc hẳn cậu biết đường đi tới phòng làm việc của luật sư Lục chứ?"

"Biết." Đan Diễn Vy bất đắc dĩ trả lời, Tư Tư có cần kiêu căng như thế không?

"Tốt lắm, đi thôi."

Đan Diễn Vy hết cách, chỉ có thể gật đầu với nhân viên lễ tân, ý nói mình sẽ dẫn đường giúp cô, lúc này nhân viên lễ tân mới yên tâm.

Nhìn cửa gỗ nặng nề trước mặt, Đan Diễn Vy nhận mệnh gõ cửa nói: “Luật sư Lục, người của tòa soạn tạp chí Thần Tịch đến rồi."

Chỉ chốc lát sau giọng nói lạnh lùng của đàn ông truyền ra: “Vào đi."

Đan Diễn Vy đẩy cửa, sau đó muốn rời đi nhưng Vu Tư Tư ở phía sau lại không cho cô đi, vỗ vào eo thon của cô ra hiệu bảo cô vào chung.

Tuy không biết Tư Tư đang làm gì, nhưng Đan Diễn Vy vẫn đành đi vào theo.

Không ngờ Vũ Thư vẫn chưa rời đi, cô ta ngồi trên sô-pha thấy hai người đi vào, ánh mắt lóe lên vẻ tức giận, nhưng bị vướng bởi Lục Trình Thiên nên không dám thể hiện quá lộ liễu.

Vu Tư Tư thấy trên bàn đang bày ra hai hộp thức ăn còn chưa động đũa tới, cười hiền lành nói: “Luật sư Lục vẫn chưa ăn cơm sao?"

Lục Trình Thiên liếc mắt nhìn Vu Tư Tư, lại nhìn lướt qua Đan Diễn Vy bị ép tiến vào đang cúi đầu đứng đó, từ tốn hỏi: “Không phải cô Vu muốn phỏng vấn sao?"

"Không vội, không vội, chờ luật sư Lục ăn cơm xong thì phỏng vấn." Vu Tư Tư giả vờ rất kiên nhẫn nói.

Nhưng cô có kiên nhẫn, không có nghĩa là người khác cũng kiên nhẫn như cô.

"Tư Tư, cô cũng biết Thiên còn chưa ăn cơm. Hay là chờ lần sau anh ấy có thời gian thì cô hãy đến phỏng vấn." Vũ Thư giống gà mái mẹ đang che chở cho gà con, đề phòng nhìn Vu Tư Tư.

Cô từ lâu đã nghe nói Vu Tư Tư đi làm ở tòa soạn tạp chí Thần Tịch, không ngờ cô ta đúng là đi làm thật. Đã thế lúc phỏng vấn còn kéo theo cả Đan Diễn Vy nữa. Cô ta gạt ai chứ?

Vu Tư Tư cũng không giận, làm bộ giật mình nói: “Ôi, không biết cô Vũ lấy thân phận gì quyết định thay cho luật sư Lục vậy?"

Vũ Thư hơi sốt sắng liếc mắt nhìn Lục Trình Thiên. Cô ta biết Thiên không thích người khác làm chủ thay anh. Đúng như dự đoán, vẻ mặt của Thiên không vui, chân mày nhíu lại.

Có điều cô ta không muốn mất mặt trước Đan Diễn Vy. Cô ta nghểnh cằm lên nói: “Thân phận của tôi không phải Vy Vy biết rất rõ sao? Không cần cô phải lo chuyện bao đồng."

Vu Tư Tư liếc mắt nhìn hộp thức ăn chưa được đụng đến, giống như có điều suy nghĩ nói: “Chính xác, không giống một số người thích lấy mặt nóng dán lên mông lạnh."

Vũ Thư tức giận, trên mặt vẫn làm ra dáng vẻ oan ức đáng thương: “Tư Tư, tại sao lúc nào cô cũng nhắm vào tôi hết vậy? Là bởi vì Thiên thích tôi sao?"

Bàn tay để sau lưng của Đan Diễn Vy chợt siết chặt sau đó lại buông ra. Cô biết câu nói này của Vũ Thư là muốn nói cho cô nghe.

"Luật sư Lục, tôi đi ra ngoài làm việc trước đây."

Vu Tư Tư thấy vậy không vui, còn muốn nói gì đó để chọc tức Vũ Thư thì góc áo phía sau đã bị người ta kéo một cái, cô ấy chỉ đành bất đắc dĩ bỏ qua.

Lục Trình Thiên đã mặc áo khoác vào, đi tới cửa giọng nói âm trầm không rõ: “Không phải cô muốn phỏng vấn sao? Đi thôi."

"Được, được, chuyện nhỏ. Luật sư Lục, có thể dẫn trợ lý nhỏ của anh theo không? Tôi cần người ghi chép lại." Vu Tư Tư gật đầu liên tục, tiện thể kéo Đan Diễn Vy vào.

Lục Trình Thiên lướt nhìn cô, không nói cho phép hay không, chỉ là nhẹ nhàng nói một câu: “Cô Vu, tùy cô."

Anh nói xong thì nhấc chân đi ra ngoài.

"Vy Vy à, nhanh đi theo thôi." Vu Tư Tư liếc Vũ Thư, cười đắc ý.

Đan Diễn Vy cuống lên, cô không muốn đi lắm. Hôm qua và hôm nay cô đã mất mặt trước mặt Lục Trình Thiên nhiều lần rồi, tạm thời cô không muốn gặp Lục Trình Thiên.

Vũ Thư vẫn luôn bị thờ ơ, không nhịn được kêu lên: “Thiên, anh có ý gì?"

Biết anh bận rộn làm việc, cô cố ý đặt món ăn đến đây để ăn cơm chung với anh. Nhưng cô đi vào lâu như vậy rồi mà anh cũng không thèm để ý tới cô, cô cũng không tức giận, cứ để bụng đói chờ anh nghỉ ngơi. Bây giờ anh lại không quan tâm tới cô còn muốn đi ra ngoài với Vu Tư Tư và người phụ nữ đê tiện Đan Diễn Vy kia.

Anh đặt cô ở đâu trong tim chứ?

"Hôm qua tôi đã nói rất rõ rồi." Lục Trình Thiên ném lại một câu, sau đó không nhìn cô ta nữa, đẩy cửa bước ra ngoài.

Vũ Thư vô cùng tức giận, mắt thấy Vu Tư Tư và Đan Diễn Vy sắp đi ra ngoài cô ta không nhịn được nữa vội xông tới kéo Đan Diễn Vy lại. Trong mắt toàn là hơi nước, cô ta cố gắng nhịn lại sự khổ sở và căm ghét trong lòng nói: “Vy Vy à, cậu thật sự phải đối xử với tớ như vậy sao? Lẽ nào chúng ta không phải là bạn thân sao?"

Đan Diễn Vy thấy Vũ Thư đau lòng, trong lòng cô cũng không nỡ, vừa định mở miệng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.