CHƯƠNG 123: ANH CHÀNG ĐẸP TRAI, ANH LỢI HẠI THẬT!
CHƯƠNG 123: ANH CHÀNG ĐẸP TRAI, ANH LỢI HẠI THẬT !
Đan Diễn Vy vẫn chưa kịp đụng đến tay cầm cửa thì cả người cô đã bị kéo ngược về dán vào lồng ngực to rộng của anh, ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người đàn ông đó, đột nhiên cô có cảm giác xúc động muốn khóc.
“Em muốn giúp cô Dương đến vậy sao.” Giọng Lục Trình Thiên khàn khàn phía đỉnh đầu cô.
Lúc này Đan Diễn Vy mới phát hiện trên người đàn ông này không chỉ có mùi thuốc lá, mà còn thoảng thoảng mùi rượu, nếu như không ở khoảng cách gần như vậy sẽ không phát hiện ra.
Cô thoáng giật mình lên tiếng hỏi ngược lại: “Lục Trình Thiên, anh uống rượu à?”
“Ừ.” Lục Trình Thiên đáp gọn, đồng thời tay ôm cô không hề nới lỏng, bá đạo ôm chặt lấy cô.
“Tại sao?” Đan Diễn Vy không hiểu, chẳng phải anh đi ăn cùng Vũ Thư sao, sao lại đi uống rượu, vừa nghĩ đến Vũ Thư, sự khẩn trương hốt hoảng của cô chầm chậm lắng xuống.
Cô dùng sức đẩy Lục Trình Thiên ra, Lục Trình Thiên không lường được cô sẽ dùng sức như vậy, nhất thời không kịp phản ứng bị cô đẩy ra chút, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong trẻo mọng nước của cô.
Như muốn hỏi cô: sao lại làm như vậy.
Trong lòng Đan Diễn Vy khẽ chua xót, nhưng cô bình tĩnh dịch chuyển ánh mắt của mình ra khỏi gương mặt của người đàn ông trước mặt: “Em muốn giúp cô ấy.”
“Có thể được.” Lục Trình Thiên nhìn tư thế kháng cự của cô, anh buông tay trở về sô pha ngồi xuống.
Đan Diễn Vy liếc nhìn theo Lục Trình Thiên, cô chần chờ vài giây rồi cất bước đi đến gần anh, ngồi xuống bên cạnh anh: “Em phải làm thế nào?”
Có vẻ như Lục Trình Thiên thật sự mệt mỏi, anh đưa tay xoa nhẹ trán mình, giọng điệu bình thản: “Tìm người đàn ông nói dối, tìm cách để anh ta trở thành nhân chứng, không phải nguyên cáo đã cung cấp đoạn tin nhắn và hình chụp sao.”
“Dạ, nhưng Tố Như nói những thứ đó không thể dùng làm chứng cứ trực tiếp được, chỉ có thể là chứng cứ hỗ trợ, với lại không chắc chắn có tác dụng.” Mắt Đan Diễn Vy thoáng hiện lên chút thất vọng, khẽ cắn môi nhưng lại không thể hiện ra bên ngoài.
Lục Trình Thiên trầm ngâm chút rồi nói: “Em yên tâm, hình chụp chắc chắn không chỉ có nhiêu đó, nguyên cáo không làm chung công ty với bị cáo, chắc chắn cô ta có cơ hội nhìn thấy người phụ nữ đó, tìm cơ hội xem điện thoại của cô ta, chắc chắn sẽ còn những chứng cứ khác được lưu lại.”
“Nhưng như vậy có nguy hiểm lắm không?” Đan Diễn Vy có chút lo lắng hỏi.
“Muốn thắng được kiện thì phải tự mình cố gắng, trên đời làm gì có chuyện ngồi không được lợi, chỉ cần cô ta có thể làm được việc đó thì văn phòng luật sư của chúng ta có thể giúp cô ta thắng kiện.”
Giọng điệu Lục Trình Thiên hơi mất bình tĩnh, thông thường những vụ kiện tụng như vậy, anh sẽ không nhúng tay vào, nếu như không phải vì người phụ nữ trước mặt thì vụ này cũng không ngoại lệ.
“Em hiểu rồi, ngày mai em sẽ nói với cô Dương.” Đan Diễn Vy cũng biết không dễ dàng gì Lục Trình Thiên đồng ý dạy cô, cô sợ đòi hỏi thêm nữa sẽ không khác gì được voi đòi tiên.
Hơn nữa nhìn Lục Trình Thiên có vẻ như anh cũng đang rất mệt.
Lục Trình Thiên dịch chuyển tầm nhìn không nhìn cô nữa, bình thản nói: “Nếu không có việc gì nữa thì em về đi.”
Nhìn bộ dạng này của Lục Trình Thiên, Đan Diễn Vy cũng không hiểu lý do vì chân cô nặng trĩu không nhúc nhích được, cô muốn, nhưng anh cũng đã lên tiếng, cô còn lý do gì để ở lại nữa?
Không còn gì nữa, lẽ ra nên phân rõ giới hạn, hôm nay vốn dĩ là cô đã tình cảm quá rồi.
Đan Diễn Vy chậm rãi đứng dậy, cô ngập ngừng rời mắt khỏi Lục Trình Thiên như muốn nói gì đó rồi lại thôi, chân cô như bị gắn tạ, nặng trĩu đi từng bước khó khăn về hướng cửa.
Đi được vài bước, Đan Diễn Vy hít thở sâu, lấy hết can đảm xoay người nói: “Lục Trình Thiên, anh không sao thật chứ, hay là để em nấu cho anh bát canh giải rượu nhé.”
Cô tự nói với bản thân, coi như là cô báo đáp sự giúp đỡ của Lục Trình Thiên, chứ ngoài ra không có ý gì khác.
Đôi mắt Lục Trình Thiên tối sầm, anh không quay đầu lên tiếng nói: “Anh đói rồi.”
“Không phải anh đi ăn với Vũ Thư sao.” Đan Diễn Vy trợn tròn đôi mắt buột miệng thốt ra câu hỏi, chẳng lẽ đêm nay anh để bụng rỗng uống rượu à.
Sao anh lại không biết yêu quý bản thân mình vậy.
Lục Trình Thiên thoáng nhìn cô, nói đầy ẩn ý: “Anh không giống em.”
Mặt Đan Diễn Vy thoáng nóng lên, cô cảm giác hình như Lục Trình Thiên đang trách cô đi ăn với Cảnh Quân, mà anh thì chưa ăn được gì, chắc là cô suy nghĩ nhiều.
Cô yên lặng bước vào bếp, mở tủ lạnh ra mới phát hiện bên trong ngoại trừ bia ra thì chẳng có gì, đến một quả trứng cũng không có chứ đừng nói gì đến mì sợi.
Đan Diễn Vy thoáng buồn lên tiếng: “Anh ở đây đợi em, em xuống lầu mua chút đồ.”
Lục Trình Thiên rất tự nhiên rút ví ra để lên bàn: “Muốn mua gì tự lấy.”
“Không cần đâu, em có ít tiền lẻ đây rồi.” Vẫn như lúc đầu, trong lòng Đan Diễn Vy dâng lên cảm giác khó chịu, cô không để ý đến ví tiền trên bàn mà mở cửa đi ra.
Lục Trình Thiên yên lặng nhìn theo bóng lưng có phần bối rối của cô.
Dưới lầu, Đan Diễn Vy có chút không tập trung, bần thần lấy những món mình cần mua theo bản năng.
“Cô gái, cô chắc chắn mình muốn lấy kích thước này sao.”
“Hở? Sao ạ?”
Đan Diễn Vy bình tĩnh lại, nhìn hộp nhỏ trên tay người đàn ông đối diện, trên hộp ba chữ to hiện lên:
Gậy kiệt sĩ
Trong tích tắc mặt Đan Diễn Vy đỏ bừng, liền hoang mang khẩn trương giật lấy chiếc hộp trên tay nhân viên bán hàng, rồi không biết nên để đâu, cô tùy tiện để sang một bên rồi lắp bắp nói: “Xin lỗi, tôi lấy nhầm.”
Anh nhân viên ra vẻ như người từng trải hiểu được, lên tiếng nói: “Cô gái, không cần phải mắc cỡ, nhưng mà kích thước của bạn trai cô cũng hơi bị lợi hại ha.”
“Phiền anh tính tiền cho tôi phần còn lại.” Đan Diễn Vy gần như nghiến răng nghiến lợi nói, chẳng qua chỉ là cô không tập trung nên cầm nhầm thôi, với lại đàn ông con trai gì mà nhiều chuyện vậy.
Nhân viên khẽ nhíu mày rồi tính tiền số đồ còn lại của Đan Diễn Vy: “Cô gái, tổng cộng hai trăm sáu mươi mốt ngàn đồng.”
Đan Diễn Vy thanh toán tiền xong, vừa lúc chuẩn bị nhận lấy gói đồ từ tay nhân viên thì có một bàn tay khác đã nhanh hơn cô đón lấy túi đồ, giọng điệu vẫn bình thản như thường ngày: “Sao lâu vậy?”
“Sao anh xuống đây?” Vốn dĩ gương mặt của Đan Diễn Vy đang đỏ bừng, lúc nhìn thấy Lục Trình Thiên thì giống như được châm thêm dầu, mặt cô càng nóng hơn.
Anh nhân viên có vẻ như không để ý đến sự xấu hổ của Đan Diễn Vy, anh lên tiếng trêu chọc: “Anh đẹp trai, anh thật lợi hại, không biết thứ này có còn cần nữa không?”
Lục Trình Thiên đang nghi ngờ vẻ mặt ửng đỏ khác thường của Đan Diễn Vy, nghe thấy câu nói của anh nhân viên, anh chuyển tầm nhìn theo hướng nhân viên chỉ, nhưng anh chưa kịp nhìn thấy đó là gì.
Đan Diễn Vy đã liền chồm tới giật lấy ‘vật chứng’ trên tay anh nhân viên giấu sau lưng, lắp bắp nói: “Không có gì, anh đừng nhìn, chúng ta mau về đi, chẳng phải anh đang đói bụng sao?”
Gã nhân viên chết tiệt, ai cần anh nhiều chuyện như vậy.
Anh nhân viên tỏ vẽ như lão làng, nhìn Lục Trình Thiên với vẻ mặt tinh nghịch, đồng thời tay anh ta như biết ảo thuật, trong tích tắc đã biến ra một hộp ‘gậy kiệt sĩ’ khác, cười giả lả: “Anh đẹp trai không cần phải ngại, đói thì về nhà từ từ mà dùng.”
Cuối cùng Lục Trình Thiên cũng nhìn thấy món đồ trên tay người nhân viên, rồi anh quay sang nhìn Đan Diễn Vy, ánh mắt hàm chứa ý cười, nhưng rất nhanh thay vào đó là ánh mắt thâm sâu thường ngày, đồng thời buột miệng nói ra câu: “Thì ra em thích hãng này.”
“Em không thích, em không thích hãng này, không phải, là em không hề thích thứ này, em chỉ là cầm nhầm thôi, anh đừng nghe anh ta nói lung tung.” Lúc này Đan Diễn Vy chỉ muốn mình chết ngay tại chỗ chứ không còn mặt mũi nào đứng đó, thêm cả ánh mắt của Lục Trình Thiên như vậy là có ý gì.
Cảm giác như cô đang rất gấp gáp không thể chờ đợi được nữa, nhưng thực chất cô không hề có suy nghĩ gì khác cơ mà.