CHƯƠNG 12: CÔ ĐÂU CẦN PHẢI NHỚ TỚI LỤC TRÌNH THIÊN NỮA?
CHƯƠNG 12: CÔ ĐÂU CẦN PHẢI NHỚ TỚI LỤC TRÌNH THIÊN NỮA?
“Đúng vậy!” Đan Diễn Vy mỉm cười, cố ý trêu ghẹo nói: “Anh chưa có bạn gái, em không có bạn trai, yêu nhau không phải là vừa hay sao? Hơn nữa, chúng ta còn là bạn học cũ, cũng không sợ hai bên không hiểu nhau.”
Bỗng Hà Cảnh Quân dừng bước chân, kéo cánh tay của Đan Diễn Vy, ngược lại làm Đan Diễn Vy sợ giật mình: “Nhưng mà từ trong mắt em, anh thấy được em vẫn còn thích Lục Trình Thiên.”
“Em...” Đan Diễn Vy cười gượng, cũng không biết nên nói gì, nhưng Hà Cảnh Quân lại giang hai tay ra ôm cô vào lòng nói: “Anh thích em, vì thế anh có thể làm bộ như không thấy những chuyện này.”
“Anh có thể cho em thời gian quên anh ta, có điều em phải nhớ kỹ bây giờ em là bạn gái của anh, có thể tạm thời em chưa thích anh, thế nhưng em không được dây dưa với anh ta nữa, nếu không anh sẽ ghen, được không ?”
Anh ta giống như cậu bé không lấy được viên kẹo, giọng điệu hơi tủi thân, khiến cho Đan Diễn Vy nhịn không được mỉm cười, cô đưa tay ôm anh ta thật chặt, khẽ ừ một tiếng, không biết sao lại muốn khóc.
Có một người đàn ông xuất sắc như thế này thích cô, cô cần gì phải nhớ tới Lục Trình Thiên nữa?
Đan Diễn Vy tạm biệt Hà Cảnh Quân. Cô vừa về đến nhà đã nhận được điện thoại của Vũ Thư, cô ấy giận dỗi hỏi tại sao cô lại về trước, sau đó còn vui mừng nói: “Vy Vy, cậu biết chưa, tớ và anh Trình Thiên đã bắt đầu lại từ đầu rồi!”
Đan Diễn Vy ừ một tiếng: “Tớ biết, tớ nhìn thấy rồi.”
“Cậu không biết đâu, chỉ vài ngày trước thái độ của anh ấy đối với còn tớ rất lạnh nhạt, tớ còn cho rằng anh ấy sẽ từ chối tớ nữa đấy!” Vũ Thư cười trộm: “Cái tên này rõ ràng vẫn thích tớ, thế mà còn để cho tớ tỏ tình như vậy, thật đáng ghét!”
Vũ Thư lại hỏi: “Cậu và Hà Cảnh Quân đi cùng với nhau à, hai người nói chuyện thế nào?”
“Cũng được.” Đan Diễn Vy giả vờ bình thản nói: “Tớ và Hà Cảnh Quân yêu nhau rồi, cậu chúc mừng cho chúng tớ đi!”
“Trời ạ trời ạ, hai người nhanh thế!” Vũ Thư khẽ hét to, nói bằng giọng cực kỳ vui vẻ: “Tớ mặc kệ đấy, hôm nào cậu nhất định phải mời tớ và anh Thiên ăn cơm mới được. Được rồi, không buôn với cậu thêm nữa, tớ phải đi với với anh Thiên rồi.”
“Ừ, đi đường cẩn thận.”
Nghe tiếng tút tút vội vàng của đầu dây bên kia, tâm trạng của Đan Diễn Vy vô cùng buồn bực, cô rất muốn đập nát chiếc điện thoại này.
Tại sao Vũ Thư lại gọi anh Thiên thân mật, tự nhiên như vậy?
Tiếng tăm của Lục Trình Thiên rất lớn, giới luật sư không ai không biết đến nhân vật có tiếng tăm này. Ba năm trước anh mở văn phòng luật sư, nhận mấy trăm vụ án nhưng không thất bại vụ nào, là người tài ba, tuổi trẻ tài cao trong giới luật sư, thường được truyền thông đưa tin.
Sáng sớm anh mới dẫn theo Vũ Thư tới văn phòng luật sư, ba giờ sau đã có vô số báo viết bài đưa tin, tiếp theo đó là một loạt hình chụp thân mật của hai người cũng khiến cho suy đoán của phóng viên xác thực hơn, cuối cùng đại luật sư Lục tiếng tăm lừng lẫy đã có bạn gái.
Đối mặt với cuộc phỏng vấn của phóng viên truyền thông, Vũ Thư cũng thoải mái để cho bọn họ chụp ảnh, cười cười kể rằng, cô ấy vốn đã là người yêu của Lục Trình Thiên, có điều bởi vì một số nguyên nhân nên chia tay, bây giờ bọn họ một lần nữa quay về bên nhau.
“Ồ, không ngờ hai người còn là mối tình đầu của nhau nữa!” Nhân viên cửa hàng Tiểu Thu say sưa xem tin tức giải trí, đã vậy còn hỏi Đan Diễn Vy: “Này, chị Vy Vy, chị có mối tình đầu không?”
“Không có!” Đan Diễn Vy nói xong, đưa tay che lại điện thoại di động trên bàn của cô rồi nói: “Giờ làm việc đừng mải nghịch điện thoại, hơn nữa loại tin tức giải trí này cũng không bổ béo gì.”
“Nhưng mà em cứ thấy luật sư Lục rất đẹp trai lại còn tuổi trẻ tài cao. Haiz, đáng tiếc người ta vẫn khăng khăng với mối tình đầu, chia tay nhiều năm như vậy cũng còn có thể quay lại với nhau. Chị nói xem người đàn ông xuất sắc như vậy sao không đến lượt chúng ta nhỉ?”
Đan Diễn Vy mỉm cười, không nói gì.
Đó là Vũ Thư, nếu như đổi lại là cô, chắc hẳn không có vinh hạnh này đâu? Nếu không tại sao ở bên nhau đã ba năm, cô chỉ có thể lén lút qua lại với anh?
Bỗng nhiên Đan Diễn Vy không muốn ở lại tiểu khu kia nữa, cho dù là sợ gặp được Vũ Thư hay là bởi vì những nguyên nhân khác.
Sáng hôm sau cô dậy thật sớm, hẹn thời gian với công ty chuyển nhà, sau đó cô gọi điện cho Hà Cảnh Quân: “Cảnh Quân, phòng thuê của em đến hạn trả rồi, em có thể tạm thời qua chỗ anh ở được không?”