Chưởng Hồn Chiêu

Chương 38: Mối tuyệt tình của đại hiệp




Một luồng gió thổi mạnh hơn giông bão.

Thân hình Tiếu Diện Tú Sĩ lướt đi trong kình phong, lão giương song chưởng về phía Hoàng Phủ Bích Hà, sau khi đã trừng mắt nhìn Huệ Tâm thét như sấm :

- Tránh ra...

Nhưng Đơn Huệ Tâm vẫn nhanh hơn tia chớp nhảy vào giữa, lại nói nhanh với Bích Hà :

- Chạy mau đi, thư thư không phải là đối thủ của lão đâu.

Tiếu Diện Tú Sĩ nổi giận gầm lên :

- Tiểu nữ ngu ngốc, ta sẽ yêu cầu Bang chủ cho ngươi ăn đòn. Nhưng trước nhất ta lấy mạng con a đầu kia đã.

Ống tay áo lão phất nhanh, một luồng kình khí xô bạt Đơn Huệ Tâm đi hơn một trượng.

Hoàng Phủ Bích Hà thấy Đơn Huệ Tâm đưa thân che chở cho mình thì đột nhiên xúc động, vội đỡ lấy thân thể cô gái. Nàng nhận ra sắc diện Huệ Tâm vẫn bình thường, chỉ có hơi thở yếu đi, thì biết là Tiếu Diện Tú Sĩ nương tay với con gái Bang chủ. Tạm thời quên thù oán với Đơn Huệ Tâm, nàng xốc tới giương song chưởng áp sát Tiếu Diện Tú Sĩ và thét to :

- Lão ma đầu, hãy nhận cái chết...

“Ầm” một tiếng rung chuyển cả vùng rộng lớn, Hoàng Phủ Bích Hà xuất chiêu Thanh Thiên Nhất Tuyến khí thế dữ dội như lấp bể dời non.

Tiếu Diện Tú Sĩ vừa lách mình tránh khỏi tuyệt chiêu đầu tiên, thì cô gái lại đã phát chiêu Tảo Tùng Tế Mộ dữ hơn sấm sét, khiến thân hình lão bật ngược.

Nổi giận đùng đùng, Tiếu Diện Tú Sĩ bật cười hung ác :

- Khá lắm, ngươi sẽ chết không toàn thây.

Chưa dứt lời lão đã vẫy độc chưởng. Chiêu Khốc Tiếu Đồng Thanh của lão vừa phát ra, lập tức kình phong chuyển động ầm ầm, kình khí cuộn cuộn ập vào Hoàng Phủ Bích Hà như đại dương dậy sóng.

Trong chớp mắt Bích Hà cảm thấy toàn thân tê cứng bởi kình lực dữ dội của đối phương. Thân thể nàng bị bật tung lên, lục phủ ngũ tạng nhộn nhạo, kinh mạch dường như bế tắc. Bất giác nàng thét lên thảm não :

- Ối chao...

Tiếu Diện Tú Sĩ bật cười lạnh tanh :

- Con tiện tỳ hãy mau về cõi chết...

Nhưng đột nhiên “Ầm” một tiếng như trời long đất lở, cát bụi bay mù mịt, và một chàng trai anh tuấn bỗng xuất hiện như thiên thần, tay cầm cây roi dài ba thước phóng vụt đến đỡ nhẹ lấy Bích Hà.

Lúc đó, luồng áp khí của Tiếu Diện Tú Sĩ đã quật ngược về phía lão.

Lão giận dữ quát lớn :

- Ngươi... Là ai?

Chàng trẻ tuổi cười lớn, trả lời :

- Tại hạ có đôi chút tên tuổi là Kim Tiên Ngọc Long Thượng Quan Thuần Tu. Hôm nay thấy một lão già uy hiếp một cô gái trẻ, ngứa mắt quá nên mạo muội can thiệp.

Tiếu Diện Tú Sĩ vừa tiếp một chưởng đầy uy mãnh của Thượng Quan Thuần Tu, nên nghiêm mặt bảo :

- Ngươi hẳn đã biết lão phu và uy danh của Tứ Đại Sát Tinh, thế mà còn dám múa may khoác lác thì cũng lớn gan lắm. Sư phụ của ngươi là ai vậy?

Thượng Quan Thuần Tu cười lạt, trỏ Bích Hà :

- Tứ Đại Sát Tinh, cái tên nhóm ma đầu ấy chẳng hù dọa được ta đâu. Nếu lão xin lỗi cô gái kia, thì ta sẽ nói cho biết sư phụ ta là ai.

Lập tức nổi giận, Tiếu Diện Tú Sĩ gầm lên :

- Đừng nói chuyện hoang đường. Cái mạng của ngươi cũng phải gởi dưới ngọn chưởng của ta.

Lời chưa dứt, song chưởng của Tiếu Diện Tú Sĩ đã vỗ thẳng vào Thượng Quan Thuần Tu một chiêu Hải Để Tầm Long dữ hơn sấm sét.

Thuần Tu cũng tay chưởng tay roi hợp thành đạo kình khí Lôi Oanh Sơn Đỉnh nghênh đón tuyệt chiêu của đối phương. Chàng tin chắc chiêu liên hợp roi chưởng sẽ đẩy lùi lão già.

Nào ngờ...

“Ầm” một tiếng như động địa kinh thiên, chưởng đạo vừa giao thoa thì Thượng Quan Thuần Tu đã bị đánh bật lùi ba trượng, cây roi như muốn rớt khỏi tay, sắc diện chàng xanh xám.

Tiếu Diện Tú Sĩ bật cười khanh khách :

- Hừm, tưởng bản lĩnh của ngươi ra sao, không ngờ chẳng chịu nổi ta được một chưởng. Hãy mau cút đi, ta làm phúc tha cho mạng sống.

Gương mặt hết xám lại đỏ bừng, Thuần Tu bàng hoàng bởi lần thất bại đầu tiên.

Vốn từ khi gặp Bích Hà ở Ngũ Mai lĩnh chàng đã thầm yêu cô gái xinh đẹp và ngang tàng này, ngay trong giấc mộng cũng khó quên. Thế mà giờ đây trước mặt người mình yêu, vừa xuất một chiêu đã thua lão già, làm sao chàng khỏi cảm thấy vừa thẹn vừa tức.

Chàng bèn quay lại bảo Hoàng Phủ Bích Hà :

- Sư muội đưa cô nương kia ra ngoài vài trượng, để ngu huynh thanh toán cái mạng già của lão ma đầu.

Hoàng Phủ Bích Hà và Đơn Huệ Tâm vừa lui ra, Thượng Quan Thuần Tu hét to một tiếng, cước hạ di động và roi cùng vung lên xuất chiêu hợp công Sách Tiên Lược Ảnh, roi khí chưởng phong dồn dập trút vào Tiếu Diện Tú Sĩ như nước vỡ bờ.

Giật nẩy mình trước kình đạo của đối phương, Tiếu Diện Tú Sĩ không còn dám coi thường, lão cũng rút gươm phối hợp kiếm chưởng thành liên chiêu Đao Sơn Kiếm Thụ để khống chế đối thủ.

Song Thượng Quan Thuần Tu đã triển khai roi và chưởng đều uy mãnh, làm Tiếu Diện Tú Sỉ hoa cả mắt, tâm thần rối loạn kinh hoàng.

“Bình Bình” mấy tiếng, đá chạy cát bay, cây cối ngã đổ hàng loạt bởi chưởng khí và đường roi của Thượng Quan Thuần Tu, thân thể Tiếu Diện Tú Sĩ cũng bắn đi mấy trượng.

Lão uốn mình trụ bộ, rồi trợn mắt quát :

- Đúng là tuyệt chiêu Mai Ma tiên pháp của lão sư Cùi, Phong hòa thượng là gì của ngươi?

Thượng Quan Thuần Tu cười lạt :

- Ngươi biết ra lai lịch của ta thì đã muộn, mau cúi đầu chờ chết thôi.

Bị chàng trai trẻ tuổi khinh mạn, Tiếu Diện Tú Sĩ lại gầm gừ :

- Hừ, ngay cả sư phụ ngươi là Phong hòa thượng cũng không dám tỏ những lời huênh hoang trước mặt ta. Hãy tiếp chiêu.

Lời nói vừa dứt, lão phóng tới vẫy ra một chiêu Long Phi Hổ Phục trong Thiên Long bí pháp khí thế mạnh như di sơn đảo hải, kình phong ầm ầm quật thẳng vào Thượng Quan Thuần Tu.

Chàng trẻ tuổi cũng không khoan nhượng, lập tức triển vận khí lực vào ngọn roi, kết hợp chưởng chiêu đánh tới tựa rồng cọp xuất kích, mãnh liệt khiếp hồn.

Thế là một người công lực thâm hậu, một kẻ chiêu thức diệu kỳ, chưởng khí giao nhau, kiếm roi công phá, trong vòng chu vi hai mươi trượng, bóng đối thủ quấn vào nhau giữa những tiếng nổ ầm ầm, khiến Hoàng Phủ Bích Hà và Đơn Huệ Tâm phải dạt ra xa.

Bỗng một loạt tiếng nổ dài chấn động như dây địa lôi làm sạt vách núi, thổi bay cổ thụ. Hai đối thủ đều dội ngược ra xa năm trượng, cùng giương mắt nhìn nhau bất phân thắng bại.

Vừa trụ bộ vững, Tiếu Diện Tú Sĩ đã căm tức nghĩ thầm :

- Thằng tiểu tử mặt cấu ra sữa, không ngờ chưởng lực hùng hậu, đường roi như rồng bay cọp tát. Lão hòa thượng Cùi đã khéo đào tạo một tài năng. Nếu ta không sử dụng độc chiêu, sợ rằng thảm bại về tay nó thì thật mất mặt.

Ý nghĩ thâm hiểm vừa lướt qua, Tiếu Diện Tú Sĩ liền hỏi :

- Thằng nhỏ ngông cuồng, ngươi dám tiếp thêm một chưởng nữa của lão phu không?

Thượng Quan Thuần Tu hiên ngang đáp :

- Ta sợ gì không dám tiếp.

Song chưởng của Tiếu Diện Tú Sĩ lập tức vẫy mạnh, đạo kình phong vừa vỗ ra, Thượng Quan Thuần Tu liền phóng tới xuất chiêu nghênh địch.

Không ngờ Tiếu Diện Tú Sĩ chỉ xuất hư chiêu khích động tính nóng nảy của chàng trai trẻ. Chờ lúc chàng phóng tới động thủ, lão ta liền lách tránh và dồn mười thành công lực quật chéo một chiêu Bái Vĩ Thần Long như sét đánh vào thân thể Thuần Tu.

“Bùng” một tiếng dữ dội, Thuần Tu bất ngờ bị trúng một chiêu xảo quyệt của lão ma đầu. Toàn thân chàng văng bắn gần mười trượng rồi rớt phịch xuống đất như trái mít rụng, sắc diện tái xanh, miệng ộc ra một búng máu.

Hoàng Phủ Bích Hà kinh hãi kêu lên :

- Ôi, đại ca...

Nàng chạy đến bên Thuần Tu, thấy mặt chàng xanh xao, máu rỉ bên khóe mép và hai mắt nhắm nghiền.

Sự kiện vừa xảy ra, quả thật Thượng Quan Thuần Tu đã liều cả sinh mạng vì Bích Hà.

Điều này khiến Bích Hà hết sức xúc động, gục đầu vào ngực chàng bật khóc thành tiếng.

Giữa lúc ấy Tiếu Diện Tú Sĩ chờn vờn xông tới.

Đơn Huệ Tâm liền quát :

- Đào lão bối, không thể thừa lúc người ta bị thương mà hạ độc thủ.

Bích Hà chấn động tinh thần ngước lên nhìn. Nàng thấy rõ Đơn Huệ Tâm giang tay ngăn chặn Tiếu Diện Tú Sĩ.

Lão ma đầu tuy đánh được một chưởng gây thương tích cho Thượng Quan Thuần Tu, song lão cũng bị chấn động dữ dội, gương mặt xám xịt, bước đi lảo đảo.

Tuy nhiên, vì căm hận, lão cũng quyết dồn nguyên khí còn lại để quật thêm một chưởng giết chết Thuần Tu trong lúc chàng hôn mê.

Hành động của lão quả là hèn mạt, không có tinh thần thượng võ, song bản chất Ma giáo, lão ta muốn thủ thắng bằng mọi giá.

Không ngờ lão bị Đơn Huệ Tâm cản lại, bởi Thượng Quan Thuần Tu là nghĩa huynh của Bạch Cương, và nàng cũng đang muốn mua chuộc cảm tình của Bích Hà để chấm dứt hận thù.

Tiếu Diện Tú Sĩ nổi giận quát :

- Tiểu nữ ngu ngốc, ngươi muốn phản lại bổn bang hay sao mà dám ra tay cản trở lão phu.

Lão cố gắng cao giọng, nhưng giọng nói không còn âm lực, bởi thương tích đã làm lão yếu đi rồi.

Đơn Huệ Tâm bảo :

- Tiền bối muốn gì cũng phải để người ta vận công hồi phục đối địch với nhau. Lẽ nào tiền bối hạ thủ lén lút, đánh người té ngựa đâu phải là anh hùng thượng võ.

Quá tức giận, Tiếu Diện Tú Sĩ mắng lại :

- Đồ con nít, miệng còn hôi sữa, biết gì mà nói chuyện anh hùng. Trên đời này muốn thủ thắng là phải biết thừa cơ hành động. Ngươi là con bé ngu, không xứng đáng là con gái của Bang chủ.

Lời mắng mỏ của Tiếu Diện Tú Sĩ khiến Đơn Huệ Tâm chịu không nổi.

Nàng sấn tới tát vào mặt lão một cái, không ngờ đã dụng lực quá mạnh trong lúc đối tượng đang chao đảo nên Đơn Huệ Tâm làm Tiếu Diện Tú Sĩ té lăn ra đất.

Hoàng Phủ Bích Hà thấy lão ma đầu đang búng mình chồm lên để phản công Huệ Tâm, nàng liền hét to :

- Lão ma đầu nộp mạng.

Thân hình nhanh nhẹn lướt tới, Bích Hà rút kiếm chém thẳng xuống.

Phản xạ tự nhiên khiến Tú Sĩ đưa tay lên gạt đỡ. Lập tức “sực” một tiếng, lão ma đầu đau thấu tim gan, cánh tay lão đã bị đứt lìa...

Tiếu Diện Tú Sĩ kinh hoảng, lão vội hít một luồng chân khí, bật đứng lên lảo đảo vài bước rồi mắng lớn :

- Con tiện tỳ, lần sau gặp lại ta sẽ lấy mạng ngươi.

Vừa nói lão vừa cố gắng bỏ chạy.

Hoàng Phủ Bích Hà quát to :

- Con chuột già, chạy đi đâu.

Bởi Bích Hà đã biết chính tay Tiếu Diện Tú Sĩ sát hại cha mẹ mình. Nay đã chặt đứt của lão một cánh tay, nàng dễ gì tha chết cho hắn.

Sau tiếng quát, Bích Hà chuyển mình phóng tới.

Nhưng Đơn Huệ Tâm đã nhảy ra, kéo vạt áo Bích Hà :

- Thư thư, dừng bước.

Bích Hà trợn mắt :

- Ngươi muốn gì nữa đây?

Đơn Huệ Tâm nói nhanh :

- Lão thảm bại như thế đủ rồi, xin thư thư cho lão được sống sót.

Tiếu Diện Tú Sĩ đã bỏ chạy, nhìn Đơn Huệ Tâm, Bích Hà lại thấy lửa hận bốc cao ngùn ngụt.

Nàng tuốt kiếm ra thét lớn :

- Cái mạng của ngươi ta còn chưa nghiền nát ra, người còn dám xin tội cho kẻ khác à?

Đường đường là con gái Bang chủ, võ công lại cao cường chẳng kém ai, từ trước đến nay Đơn Huệ Tâm chỉ quen được nuông chiều, ra oai nạt nộ kẻ khác. Nhưng bây giờ bởi muốn xóa tan hận thù giữa những người thân cận với Bạch Cương, nên nàng nhẫn nhục chịu cho Bích Hà mắng mỏ.

Lát sau Huệ Tâm mới nói :

- Thư thư bớt phẫn nộ. Muội xin chịu tội thay cha. Mong thư thư chờ muội nói vài lời vĩnh biệt với Bạch thiếu hiệp, rồi muốn chặt xương, lóc thịt ra sao cũng được.

Nghe Đơn Huệ Tâm nhắc đến Bạch Cương, Bích Hà lại nổi cơn ghen.

Nàng giậm chân miệng thét :

- Con yêu tinh chuyên mê hoặc người khác, đừng nhiều lời. Ta nhất định hạ sát ngươi bây giờ. Nhưng ta cho ngươi được cùng đấu kiếm với ta, để ngươi phải tâm phục võ công của ta mà chịu cái chết.

Dứt lời, Bích Hà quăng cho Đơn Huệ Tâm một thanh kiếm trong đôi song kiếm của mình, rồi bảo :

- Nhặt kiếm lên và giao đấu với ta.

Nghe giọng điệu của Bích Hà, Huệ Tâm biết là cô ta ghen tức bởi Bạch Cương. Vậy tại sao không dùng Bạch Cương để tạm hòa hoãn? Nghĩ như vậy rồi Huệ Tâm nói :

- Hãy nghĩ lại, Hoàng Phủ thư thư. Chúng ta đánh nhau ở đây dằng dai, không ai theo Bạch thiếu hiệp. Huyền Cơ Tú Sĩ Khổng Lượng trước mắt tuy bỏ chạy, song đầu óc lão đầy mưu kế, nham hiểm khôn lường. Lỡ thiếu hiệp gặp Khổng Lượng mà quên đề phòng, tất dễ dàng lâm nạn.

Bích Hà nghe nói bỗng giật mình.

Lời Đơn Huệ Tâm nghe ra có lý, bởi nàng ta rất rành Khổng Lượng là Hộ pháp của Thiên Long bang. Bạch Cương rất có thể rơi vào bẫy độc của Huyền Cơ Tú Sĩ.

Bích Hà muốn đuổi theo hỗ trợ cho Bạch Cương ngay, bèn lạnh lùng bảo :

- Được rồi, ta tạm để cái mạng sống của ngươi vài bữa nữa. Hãy cút đi.

Đơn Huệ Tâm chỉ chờ có thế, nàng cũng chuẩn bị phi hành, bỗng một tiếng thở dài làm nàng khựng lại.

Tiếng thở dài ảo não ấy là của Thượng Quan Thuần Tu đại hiệp đang ngồi vận công chữa thương.

Từng rung động con tim vì Bạch Cương, nên Bích Hà chẳng ngây thơ gì mà không hiểu tâm tình sâu kín của Kim Tiên Ngọc Long. Nàng biết Thuần Tu từ lâu đã thầm yêu nàng... Vừa rồi chàng lại đem tính mạng ra để giải cứu nàng thoát khỏi tay Tiếu Diện Tú Sĩ, đến nỗi bị trọng thương. Lẽ nào nàng tàn nhẫn lãnh đạm với người ơn?

Thế là Bích Hà đành phải đến bên cạnh Thuần Tu, dịu dàng hỏi :

- Thượng Quan đại ca, thương tích của đại ca thế nào?

Thuần Tu mỉm cười, gượng đáp :

- Ôi, cái đau ngoài da thịt nào có nghĩa gì mà sư muội phải quan tâm?

Lời đáp của Thuần Tu đơn giản mà ai oán. Bởi ý chàng muốn nói nỗi đau trong lòng của kẻ tuyệt tình mới khủng khiếp hơn vết thương ngoài da thịt đang hành hạ xác thân chàng.

Nghe những lời ấy, Bích Hà xúc động đến rơi lệ.

Bỗng Thuần Tu lại nói :

- Đúng là Bạch đệ có thể gặp nguy hiểm bởi tên Hộ pháp xảo quyệt, sư muội nên nhanh chóng đến với Bạch đệ đi...

Tình yêu và lòng cao thượng của Thuần Tu làm Bích Hà phải suy gẫm. Trong lúc thuần Tu yêu nàng trong tuyệt vọng thì nàng phải tranh giành với mấy cô gái khác để được yêu Bạch Cương. Tình yêu trên đời thật éo le cay đắng biết chừng nào.

Bích Hà thở dài nói :

- Đại ca đang bị thương, tiểu muội làm sao có thể an tâm để đại ca ở lại đây một mình?

Thuần Tu lại gượng cười :

- Được nghe những lời quan tâm của muội là huynh đã mãn nguyện rồi. Muội cứ đi đi... Huynh ngồi tọa công vài chu thiên nữa hồi phục nội lực và sẽ theo kịp muội.

Hoàng Phủ Bích Hà bị rung động mạnh bởi tâm sự sâu kín của Thuần Tu. Song nỗi lo cho Bạch Cương vẫn như lửa đốt trong lòng...

Nàng đành nói ngập ngừng run giọng :

- Vậy tiểu muội đi trước nhé.

Thuần Tu nhẹ vẫy bàn tay, nhắm mắt lại vận hành nguyên khí.

Bích Hà thở dài rồi lặng lẽ phóng vút đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.