Chứng Vọng Tưởng Được Thầm Yêu

Chương 5: Cậu yêu thầm tôi!




Tác giả: Thiên Hạ Thiên

Editor: Red9

Ngay sau đó mấy người đến cửa hàng xe đạp ở phố buôn, nơi đó không chỉ bán xe mới, còn bán rất nhiều xe đạp cũ, nhưng bọn Hà Tất vốn cũng chỉ muốn mua xe đạp cũ mà thôi. Xe đạp cũ hoặc là sách giáo khoa luôn là những thứ được mua lại, đây cũng có thể coi như là một văn hóa của mọi trường đại học.

Lúc khai giảng khi đón các tân sinh mới đến, các học trưởng đã nhắc nhở rằng nếu mua xe đạp thì tốt nhất là nên mua cũ còn nếu mua mới thì rất dễ bị trộm.

Ông chủ thấy bọn họ mua nhiều, cho ưu đãi, hơn nữa còn đưa cho mỗi người một chiếc chìa khóa.

Sáu người mỗi người chọn một chiếc, Có thể nhận ra đây là những chiếc xe do các anh Khoá trước để lại. Hà Tất ưng một cái xe, cái xe này cũng khá giống cái ở cao trung mà anh hay đi, đây cũng coi như là một loại xe mà anh thích, hơn nữa loại này dùng 3,4 năm cũng không sợ, đằng sau xe còn có một cái yên, đoán rằng người anh Khoá trước này thường chở bạn gái đi học hoặc đi chơi.

Bọn Chuột đều đã chọn được cái mình thích, nửa cũ nửa mới, dù sao thì loại hai mà có giá tầm 200, 300 cũng có thể là khá ổn, không ngờ lúc mọi người quay đầu lại thì đã thấy Mục Khải An đang đẩy một chiếc xe mới tinh, vừa nhìn giá niêm yết giá, Hà Tất nhịn không được đầu mày nhảy nhảy.

"Má nó, Mục Khải An, cậu thật kinh khủng." Chuột thò đầu nhìn sang

Ông chủ cười đến mức không khép miệng được, "Tôi thấy mấy cậu mua nhiều như vậy, vị bạn học này nữa, sẽ được giảm giá 20%." Không đợi Mục Khải An trả lời ông chủ liền tiếp tục nói, "Để xem nào, vậy tính tổng là 3800 đồng nhé."

Hà Tất nhấp nhấp miệng nhưng không lên tiếng, đỡ người ta lại nói mình lấy lý do trêu chọc, Đại Thành lại thò đầu lại gần, "Không phải đã nói xe mới rất khó bảo đảm sao? Cậu cứ như vậy là sẽ gây sự chú ý đấy." Kinh nghiệm của các anh Khoá trước không thể nào không nghe, mua lại còn đến 4000, với giá tiền này thì đã đủ học phí một năm rồi.

Không ngờ thiếu gia nhà người ta đã mở miệng nói một câu, "Tôi không có thói quen dùng lại đồ của người khác."

Hà Tất: "......"

Chuột: "......"

Hà Tất cho rằng, đầu óc người này đúng là vẫn còn đang nằm mộng rồi, nhân vật nam chính trong phim thần tượng nhập vào người rồi sao? Thế nhưng nhìn bộ dạng nghiêm trang của cậu ta, Hà Tất quyết định im miệng, dù sao người ta cũng là người có tiền.

Hà Tất cuối cùng quyết định mua cái xe mà mình đã nhìn trúng, Chuột lại thò đầu đến cười hỏi, "Thế nào lại mua cả xe có yên sau vậy? Có phải cậu có chuyện gì mà chúng tôi không biết không, mau khai thật đi."

"Có gì đâu, yên sau thì cũng có thể bỏ ra mà." Hà Tất tỏ vẻ chẳng có gì đưa tay sờ sờ mũi, lại không hay biết có ai đó đang dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng, "Nếu tôi có người yêu thì sẽ che dấu sao?"

Không ngờ vừa dứt lời thì đám người bắt đầu ồn ào, Trần Đào và Đại Thành đều đã có bạn gái, tuy rằng không ở K đại, nhưng lâu lâu cũng sẽ FaceTime ở trong ký túc hoặc trong lớp học, mọi người đều đã biết cả. Ngay cả đối với người tự nhận là FA như Hà Tất, bọn họ vẫn luôn tỏ rõ thái độ hoài nghi đối với anh.

Hà Tất mặc kệ bọn họ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt của Mục Khải An đang nhìn chăm chăm vào mình, xác thực mà nói, Là chuyện anh mua xe có yên sau. Hà Tất chỉ cảm thấy ánh mắt của cậu vô cùng quỷ dị, như là rất biệt nữu rất ngượng ngùng, lại tựa hồ như đang sung sướng, nhưng bắt gặp ánh mắt của Hà Tất, Mục Khải An liền như bị điện giật đưa mắt đi.

Từng người thanh toán rồi đẩy xe ra, chuột đột nhiên đề nghị đạp xe một vòng vườn trường rồi trở về, làm quen trường một chút.

Đề nghị này lập tức được mọi người tán thành, không ngờ Mục Khải An vẫn luôn an tĩnh ở đằng sau bỗng dưng lên tiếng, "Các cậu cứ đi đi, tôi còn có việc nên phải trở về ký túc xá trước."

Hà Tất tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì, những người khác cũng không rối rắm. Chớp mắt mọi người liền biến mất ở phố buôn, lúc đạp xe qua chỗ ngoặt, Hà Tất lơ đãng quay đầu, lại phát hiện Mục Khải An còn đứng ở vị trí cũ đang đẩy chiếc xe mới toanh của cậu ta, thật sự đây là một khung cảnh khiến người ta không thể nào không nhìn, hoàn toàn không có ý định ngồi lên chiếc xe đạp đó.

Đương nhiên, còn không biết nói gì hơn chính là, khi bọn họ đi một vòng chợ về thì lại phát hiện người tuyên bố là mình có việc - Mục Khải An đang ở trong ký túc xá ngủ ngon lành.

Mục Khải An: "......"

Họ hẹn ngày hôm sau phải đến sớm bởi vì giữa trưa rất là nóng. Hà Tất đặt đồng hồ 7h30 thức dậy, khoảng 08h sẽ xuất phát đến nhà ăn để giải quyết bữa sáng, sau đó bọn họ sẽ đạp xe đến nơi đã định. Với khoảng cách 10km này thì họ cũng chỉ cần một khoảng thời gian nhất định tầm 1 tiếng rưỡi để đạp xe đến đó mà thôi.

Nhưng mà Hà Tất không ngờ tới, vốn yên sau của xe đạp là để cho người vợ tương lai, không ngờ ngày hôm sau đã phát huy công dụng, thế nhưng lại không phải danh cho vợ của anh dùng.

Sáng hôm sau họ cùng xuống lầu, xuống dưới lầu rồi họ đều tìm đến chỗ đã đặt xe rồi chuẩn bị lên đường, Hà Tất lại phát hiện Mục Khải An Vẫn cứ đứng yên ở một chỗ không nhúc nhích.

Vừa quay đầu lại, liền thấy Mục Khải An đang hiện một khuôn mặt đen như đáy nồi, lúc trắng lúc xanh, hoàn toàn là một bộ dáng bị chọc giận, đôi mắt kia của cậu đúng là đang nhìn anh

Hà Tất tự nhăn mày lại, không biết nói gì, "Lại làm sao vậy?"

Mục Khải An tức giận cắn răng, "Xe của tôi bị trộm rồi." Khuôn mặt tỏ ra đáng thương với Hà Tất.

Hà Tất: "......"

Đúng là không nghe lời sẽ tự chuốc họa vào mình. Nhưng một người con trai lại tỏ vẻ đáng thương với người con trai khác thì là có ý gì? Xác thực nói, đối với anh thì nhìn không thuận mắt nhất vẫn là đàn ông nhưng đôi mắt lúc nào cũng tỏ ra đáng thương.

"Tìm hết chưa?" Đưa mắt nhìn qua, Hà Tất đột nhiên lại có cảm giác chột dạ "Trách mình hôm qua sao không khuyên cậu ta", vì thế anh liền giúp đỡ cậu tìm xe ở trong nhà xe, ở trong nhà xe tất cả đều là của nam sinh của Ký túc xá này, nhỡ đâu đông quá lại bị đổ đến một bên cũng không biết chừng.

"Không cần tìm đâu." Mục Khải An ảo não nhấp môi, sau đó cũng không thèm nhìn Hà Tất, "Tôi xem qua một lượt hết rồi."

"Nếu không thì đến hỏi dì quản lý ký túc đi," Hà Tất nhìn sắc mặt của cậu ta thực sự rất kém, nhưng nếu ai rơi vào tình trạng này thì cũng buồn muốn chết, "Hay đến chỗ bảo vệ trường học xem sao?"

"Ừm."

Lúc này bọn chuột cũng đang lững thững dắt xe đến gần, cảm thấy không hiểu đưa mắt nhìn Mục Khải An hỏi, "Sao còn chưa đi?"

Hà Tất nhìn khuôn mặt đen của Mục Khải An, sờ sờ mũi, "Mục Khải An mất xe rồi."

"Đã nói mà, khoa trương đến như vậy." Bọn Chuột đều há hốc mồm.

"Giờ muốn tìm thế nào đây." Đại Thành cũng thò đầu qua nhìn, một cái xe có giá tới 3400 đồng, mới mua về ngày hôm qua đã mất rồi, nghĩ thôi cũng thấy đau da cắt thịt. "Hôm qua đã bảo cậu đừng mua xe mới, cậu xem......"

"Các cậu đi đi," Đại Thành còn chưa dứt lời thì Mục Khải An Đã khoát tay quay đầu trở về, "Tôi không đi nữa đâu." Hà Tất rõ ràng đã nhìn thấy khuôn mặt của cậu ta đỏ lên

Bọn Hà Tất đưa mắt nhìn nhau, vốn dĩ là đã rất vui vì được đi chơi, nhưng vừa ra khỏi cửa đã gặp chuyện sốt ruột như vậy, hơn nữa đối tượng còn là Mục Khải An, hiện giờ bọn họ cũng không biết nên làm gì cho phải.

"Làm sao đây có nên đi hay không?" Chuột nhìn về phía Hà Tất, cứ như vậy mà bỏ lại anh em thì thật không có nghĩa khí.

Hà Tất nhìn chăm chăm vào thân hình đang trở về ký túc xá, hơi hơi nhíu mày, "Các cậu cứ đến nhà ăn trước đi, tôi đi xem sao." Dù gì cũng là bạn cùng phòng sớm ngày ở chung, cứ như vậy mà bỏ lại cậu ấy thì thật không phải phong cách của Hà Tất, mặc dù cho có còn nguyên nhân nào khác hay không, thì Hà Tất cũng quyết định phải đi lên đó nhìn xem như thế nào.

"Hay là chờ cậu?" Chuột truy vấn nói.

"Không cần đâu, cứ đi ăn trước đi, sau đó chúng ta sẽ ở viện nghiên cứu khoa học để xuất phát."

"OK."

Lúc Hà Tất quay lại phòng 406, vừa mở cửa đã liền nhìn thấy Mục Khải An đang ngồi ở trên ghế, nghe thấy tiếng mở cửa thì cậu đưa mắt nhìn ra, Mục Khải An quay đầu nhìn anh, trong nháy mắt, Hà Tất rõ ràng nhìn thấy đôi mắt của cậu trừng lớn, rồi hiện lên sự kinh ngạc trong đáy mắt, dĩ nhiên Hà Tất không hiểu, vì chớp mắt đã khôi phục biểu cảm như thường.

"Sao cậu lại trở về?" Mục Khải An sau đó rầu rĩ quay mặt lại không nhìn Hà Tất, nhưng có quỷ mới biết trong lòng cậu ta đang vui vẻ đến nào.

Hà Tất nhướng mày, biết là cậu ta bị mất xe nên trong lòng khó chịu, cũng lười đi so đo, "Tôi vừa mới từ chỗ quản lý trở về, cô ấy nói sẽ báo lên trên, không chừng có thể nhanh chóng tìm ra."

Mục Khải An hơi cứng người lại, sau đó Hà Tất nhìn thấy cậu ta mím môi, nhưng thần sắc ở trên mặt lại càng thêm bực bội, hoàn toàn không có biểu cảm như vừa được an ủi xong.

"Không sao, mất thì mất."

Hà Tất nhảy dựng, anh rốt cuộc ý thức được một vấn đề, kỳ thật Mục Khải An không phải khó chịu vì chuyện xe mình bị mất, mà chính vì cậu ngốc nghếch đi mua xe mới cho nên mới bị trộm, nói cách khác, cậu không buồn bực chỉ vì bị mất một chiếc xe 3400 đồng, mà là hành động mua xe mới của cậu khiến cậu mất mặt.

Hà Tất: "......"

"Tôi muốn hỏi là cậu có muốn đi cùng không?" Hành động và biểu cảm của cậu ta hai ngày nay có thể tính là không đến mức đau trứng, Hà Tất cũng không muốn từ bỏ chuyện bình thường hóa quan hệ với cậu ta.

Không ngờ vừa dứt lời Mục Khải An đã đưa mắt lại nhìn anh chăm chăm, tốc độ dọa Hà Tất nhảy dựng, trong nháy mắt Hà Tất rõ ràng vẻ không hiểu, sau đó lại thấy cậu ta cậu tỏ vẻ biệt nữu nói, "Nhưng giờ cửa hàng đó đã mở cửa đâu."

"Cửa hàng gì cơ?" Hà Tất hiển nhiên vẫn chưa hiểu hết ý nghĩ của cậu.

"Xe đạp."

Hà Tất co rút khóe miệng, "Đương nhiên là tôi đèo cậu rồi, cậu còn định mua tiếp một cái nữa hay sao?"

Mục Khải An loé sáng nơi đáy mắt, nhìn chằm chằm Hà Tất không biết đang suy nghĩ cái gì, Hà Tất lại có chút không kiên nhẫn, rốt cuộc cũng chỉ vì chuyện này thôi, còn muốn anh ở đây cùng với cậu ta tỏ vẻ cái gì.

"Cũng 10 mấy kilômét, nhiều nhất nửa giờ, cậu muốn đi thì chuẩn bị nhanh lên, bọn chuột đã chờ ở viện nghiên cứu rồi."

Nhưng cái thứ này như bị điếc vậy, cứ nhìn chằm chằm Hà Tất không nói lời nào, Hà Tất căn bản cũng không biết trong đầu cậu ta đang suy nghĩ cái gì.

Hà Tất thật không hiểu, ngay lúc này còn giả vờ suy nghĩ cái gì?

Bước mấy bước đến, Hà Tất đưa một tay đặt lên vai của kẻ đang phát ngốc là Mục Khải An, đứng ở trước mặt cậu ta, "Ngẩn người cái gì? Cậu không đi thì tôi đi đấy."

Hà Tất luôn tự cho rằng mối quan hệ giữa những người bạn nam đều là kề vai sát cánh, đây quả thực so với chợ bán thức ăn đột nhiên bán cải trắng còn bình thường hơn, không ngờ anh vừa dứt lời thì người nọ đã dùng tốc độ cực nhanh bừng tỉnh, rồi sau đó "cạch" một cái đứng lên, tốc độ vô cùng đột ngột, nếu không phải Hà Tất tránh nhanh, chỉ sợ đầu của cậu ta đã đập lên cằm của anh.

"Đi thôi."

Mục Khải An đưa lưng về phía Hà Tất nhanh chóng phun ra hai chữ, hoàn toàn là bộ dạng khẩu khí bất thiện, nhưng Hà Tất Lại thấy rõ hai tai của cậu ta đột nhiên đỏ lên.

Rồi không đợi Hà Tất mở miệng, Mục Khải An đã nhanh chân bước ra ngoài cửa, chỉ là vừa bước ra ngoài được hai bước thì lại quay đầu lại, trên mặt chẳng khác gì lão đại đang tỏ ra khó chịu và lạnh lùng, thế nhưng hai má cứ ửng hồng lên, hơn nữa ánh mắt còn sáng lập lòe, sắc mặt này hoàn toàn không khác gì một tên biệt nữu. Đưa tay lấy ba lô trên bàn, sau đó không nói hai lời đã đi thẳng ra khỏi cửa.

Hà Tất bị hành động của cái tên này làm cho sững sờ, chỉ cảm thấy nếu muốn hòa hoãn quan hệ với con người này, có lẽ anh còn phải suy nghĩ nhiều.

Hoàn chương 5

Tác giả có lời muốn nói: Lại có thêm một tên khẩu thị tâm phi não bổ thụ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.