Tác giả: Thiên Hạ Thiên
Editor: Red9
Hà Tất mua cho chuột và Đậu Nha mỗi người một ly, thấy Mục Khải An tựa hồ có chấp nhất dị thường với vị cà phê, liền hảo tâm nhắc nhở, "Cũng đã trễ thế này rồi, cậu uống cà phê không sợ buổi tối không ngủ được sao? Chẳng lẽ sáng mai không có khoá học."
Hà Tất nhớ rõ ràng rằng ban của Mục Khải An vào sáng thứ hai có lịch tương phản với ban của anh, anh mỗi thứ hai đều có thể ngủ lười cả sáng.
Vốn dĩ còn vì chuyện vừa rồi mà Mục Khải An tỏ vẻ không vui, nay nghe thấy lời nhắc nhở của Hà Tất thì 2 đuôi lông mày chính thức nhảy lên, Mục Khải An được "Quan tâm" vẫn tỏ vẻ vân đạm khinh phong như cũ nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
"Thế cậu uống gì vậy? Tôi sẽ uống vị giống cậu."
Miệng lưỡi và cách nói khi nói lời này dường như có chút ái muội, Hà Tất cầm lòng không đậu mà quay đầu lại nhìn nhưng trong mắt lập lòe ý vị hoang mang và khó hiểu, còn cô bé bán hàng trong tiệm trà sữa thì dùng ánh mắt thú vị nhìn hai người.
Nhưng trên mặt cậu không tỏ vẻ gì nhiều, Hà Tất chỉ nghi ngờ mà quay đầu lại nói với nhân viên bán hàng, "Thêm một ly vị này nữa."
Mục Khải An lập tức vừa lòng mím môi, khoé miệng không tự chủ mà nhếch lên thêm hai phân nữa, cũng thuận tiện để lộ ra hai lúm đồng tiền trên má, nhưng bởi vì cậu ngượng ngùng quay đầu sang bên kia cho nên Hà Tất cũng không nhìn thấy hai má lúm đồng tiền trên mặt cậu.
Sau khi rời khỏi tiệm trà sữa, Mục Khải An vừa mút ly sữa trong tay vừa đi về phía trước, còn Hà Tất thì xách túi trà sữa đi đằng sau cậu.
Một trước một sau, Mục Khải An vừa bước vừa nghĩ tầm mắt của Hà Tất luôn nằm trên người mình lập tức cả thân hình trở nên cứng đờ, nhưng cậu vẫn thản nhiên giữ hình tượng bình tĩnh, Mục Khải An vừa cầm ly trà sữa vừa mút không ngừng, người ta nhìn con tưởng tên nhóc nhà cậu chưa từng uống trà sữa bao giờ hoặc căn bản là kẻ nghiện trà sữa!
"Đúng rồi, trưa hôm qua chỉ là hiểu lầm, ý của tôi không phải như vậy." Hà Tất đột nhiên nghĩ đến việc hôm qua làm Mục Khải An tức giận bỏ đi, nhân cơ hội này anh liền mở lời xin lỗi, miễn cho tên nhóc ấy lại ghi thù vào sách vở.
Không ngờ Mục Khải An vốn đang bước đi, nghe thấy thanh âm ấy thì thình lình suýt nữa lảo đảo, mấu chốt là do đây không phải là điều mà cậu chờ.
Cậu vẫn luôn nhận thấy Hà Tất có điều muốn nói với mình nhưng chờ mãi chờ mãi, trong lòng chỉ có thể lén thúc dục Hà Tất ngay trên đường đi mà mau nói với cậu đi, kết quả là đã sắp đến ký túc xá rồi mà lời cậu muốn nghe vẫn chưa thể nghe được.
Mục Khải An sắp nhỏ giọt thành nước rồi, cứ như vậy...... khó mở miệng lắm hay sao?
"Biết rồi." Lúc nhìn thấy ly trà sữa mà Hà Tất đặt ở trên bàn mình, Mục Khải An nói câu này là có nghĩa khác, cũng là do cậu suy nghĩ nhiều.
Hà Tất cảm thấy cậu càng ngày càng khó hiểu, cảm xúc của người này luôn thay đổi một cách bất thường, hơn nữa còn biến hóa vô cùng không có căn cứ, quả thực khó hiểu đến kinh người. Nhưng nhớ đến khoảng yên tĩnh vừa rồi của trò chơi đại mạo hiểm thì người này dường như vẫn có chỗ rất đáng yêu.
Hà Tất đang buồn bực, liền thấy Mục Khải An đi vào con đường nhỏ dẫn đến ký túc xá, hai bên đường là hai bên mương để thoát nước, lúc này anh lại nhìn thấy cậu dường như càng ngày càng đi về hướng đó, mà chỉ một chút nữa thôi là có thể đụng đến cột đèn đường.
Anh liền nhanh tay lẹ mắt túm lấy tay Mục Khải An kéo về, lại không ngờ một cái túm tay này khiến cậu không đứng vững nổi, một chân đưa về suýt nữa ngã vào con mương, không biết xui xẻo thế nào lại ngã thẳng vào lồng ngực của anh.
Đại khái trong bốn năm giây im lặng, Mục Khải An quay đầu ngu ngốc nhìn Hà Tất, còn anh thì giương khóe miệng không biết nói gì với cậu cho được.
"Không sao chứ, suýt nữa thì đâm vào cột đèn rồi?" Hà Tất nhìn tên ngốc ngơ ngẩn ngã trong ngực mình, chỉ thiếu nói "Sợ là bị doạ rồi". Có đôi khi anh hoài nghi rằng cậu rốt cuộc có phải bị bệnh liên quan đến thần kinh hay không, nhiều khi còn thấy người này hôm nay và người này hôm qua vô cùng khác nhau.
Nhưng đối với kẻ luôn khiến người ta khó nhận ra, Hà Tất không nhịn được cũng đột nhiên thấy buồn cười.
Tên ngốc Mục Khải An lúc này mới "Tạch" một cái khiến tay chân lập tức cuống cuồng, mặt nhảy mắt đỏ như cái mông khỉ.
Xấu hổ, viết hoa hai chữ "xấu hổ" cái nào...
"Khụ khụ," Mục Khải An xấu hổ ho khan hai tiếng, căn bản là đôi mắt lúc này chỉ dám nhìn thẳng hai cột đèn, đương nhiên càng không có mặt mũi nào nhìn thẳng vào mắt của Hà Tất, thanh âm lại lầm bầm như muỗi kêu, "Cúi đầu không phát hiện."
Hà Tất nhìn Mục Khải An tỏ vẻ 囧, không nhịn được mà bật cười tỏ vẻ vô cùng sung sướng, cũng may mà anh không cười ra tiếng nên Mục Khải An chỉ lo cúi đầu dĩ nhiên là không phát hiện. Hà Tất thu lại ý cười liền nói lảng sang chuyện khác, đánh gãy bầu không khí xấu hổ này, "Ký túc sắp tắt đèn rồi, còn không mau nhanh lên." Nếu cứ tiếp tục xấu hổ như vậy sẽ thẹn quá thành giận mất.
"À à, đi thôi." Mục Khải An cầu còn không được, nhanh chóng xoay người chạy.
Kết quả là, cái gì ý niệm cái gì thổ lộ, giờ còn ai quan tâm nữa, Mục Khải An chỉ có thể nói, đúng là lãng phí một cơ hội tốt đêm nay.
Chỉ là dù vậy, cũng không thể cản nổi tâm tình như nỏ nổ mạnh của Mục Khải An, xác thực mà nói, ngay từ nụ hôn trán của Hà Tất trong trò đại mạo hiểm, nội tâm của cậu đã sớm bắn pháo hoa nổ đầy trời.
Còn bên ngoài thì chính là, cậu dốc sức nghẹn hơi mà chờ Hà Tất thủ lộ ra lời có thể đâm thủng màng giấy của chiếc cửa sổ kia, thế nhưng Hà Tất cả nửa ngày cũng không nôn ra một chữ, thật là lãng phí cơ hội.
Nằm ở trên giường lúc này, tâm tình Mục Khải An lập tức tìm ra một cái cớ vì sao Hà Tất không chịu nói với mình -- Có lẽ nghĩ rằng đối với người trước mặt, lời nói vô cùng vụng về, càng nghĩ thì lại càng băn khoăn, càng để ý cũng càng băn khoăn hơn. Mục Khải An cứ nghĩ có lẽ do thái độ của mình đối với anh ngày thường không tốt cho nên anh cũng không có dũng khí để biểu đạt ra.
Tưởng tượng như vậy, cậu liền cảm thấy nên tự kiểm điểm mình, nhưng nói sao thì nói, nội tâm rực rỡ của cậu lúc này đã đến cực hạn, nghẹn một hơi, cậu rất cần có nhu cầu phát tiết một chút.
Nơi trái tym an tâm quẩy tung nóc [ lâu chủ ]9:"A a a a a a a a a a a.................. A a a a a a a a a a a......"
Lầu 1: Mẹ của tôi ơi, lâu chủ lúc này không phải bị điên rồi chứ?
Lầu 2: Điên đến mức không thể nghi ngờ rồi.
Lầu 3: Khẳng định là người ta thổ lộ rồi, mau đến đây xem đi nào.
Lầu 4: Lâu chủ bình tĩnh một chút, nhanh nói lý do coi coi.
......
Nơi trái tym an tâm quẩy tung nóc [ lâu chủ ]9: "A, Người ta đột nhiên phát hiện đã đến level 9 rồi."
Lầu 1: Đánh chết ngươi!!!
Lầu 2: Còn không mau kéo tên lâu chủ này ra cường bạo!
Lầu 3: Cút xéo!
Lầu 4: Mau nói nhanh lên
......
Nơi trái tym an tâm quẩy tung nóc [ lâu chủ ]9: "Mấy người đừng có gấp mà tôi chỉ muốn phát tiết một chút thôi."
Lầu 1: Có mùi vị khoe khoang ở đây, Còn không mau khoe đi.
Nơi trái tym an tâm quẩy tung nóc [ lâu chủ ]9: "Lúc trước tôi cũng đã từng nói qua với mấy người rồi, đêm nay viện của chúng tôi có hoạt động chào đón tân sinh, cuối hoạt động thì các phân ban sẽ tự sinh hoạt với nhau và chơi một vài trò chơi gì đó. Tôi phát hiện ra ban của bọn họ thực sự rất náo nhiệt, có vẻ như họ đang chơi lời thật tâm và đại mạo hiểm, sau đó anh ta bị chọn trúng."
"Có vài lần tôi lơ đãng liếc mắt nhìn qua, không biết anh ấy đang nói gì mà ngay sau đó ban của bạn họ cũng trở nên ồn ào hơn, giống như anh ta thực sự rất được quan tâm và nghênh đón đón, sau đó tôi thấy anh ta đứng lên, các thành viên của ban bọn họ đều đưa mắt nhìn sang phía của bọn tôi, tim tôi lúc đó dường như đánh rơi cái bộp."
"Sau đó tôi thấy anh ta đi về phía này, nói thật lúc ấy thân thể tôi đều cứng hết cả rồi, mà khi thấy anh ta càng đến càng gần thì tôi liền có tư tưởng muốn bò dậy bỏ chạy."
"Nhìn tư thái kia tôi hốt hoảng nghĩ bọn họ chắc chắn là đang chơi đại mạo hiểm rồi, hơn nữa rõ ràng là mục tiêu của anh ta chính là tôi."
"Mấy chục giây tiếp theo trong đầu tôi toàn bã đậu, chỉ thấy anh ấy đến gần tôi sau đó tôi còn nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình."
Lầu 1: Trò hay trò hay, Thật là xuất sắc.
Lầu 2: Hâm mộ lâu chủ, a a a tui cũng muốn chơi đại mạo hiểm.
Lầu 3: Lần nữa cầu tọa độ của lâu chủ, tôi muốn biết mình cùng lâu chủ có phải cùng một chỗ hay không.
Lầu 4: Tiếp tục tiếp tục, đừng có ngừng.
......
Nơi trái tym an tâm quẩy tung nóc [ lâu chủ ]9: "Tôi còn nghĩ nhiệm vụ của anh ta là thổ lộ với ai nó, lại không ngờ rằng ngờ anh ta đột nhiên phóng đại khuôn mặt trước mặt tôi, còn may là tôi bình tĩnh ngồi thật vững chắc, nếu không thì thật là mất mặt."
"Giờ nghĩ lại tim tôi lúc đó chắc khác gì đang tăng tốc, có lẽ trông tôi y chang tên ngốc, khoảng cách ấy quá gần, còn có thể ngửi được hơi thở của cậu anh ấy, quả thật điên muốn chết."
"Không phải ảo giác, tôi nhìn thấy đôi mắt của anh ta nhìn chăm chăm vào môi của tôi, tôi còn cho rằng anh ta sẽ trực tiếp hôn lên, tôi hốt đến mức cả tay chân cũng trở nên lạnh ngắt."
"Nhưng không hiểu vì cái lông gì mà anh ta lại hôn một cái trên trán của tôi."
Lầu 1: A a a a a a vừa hâm mộ vừa ghen tị lâu chủ.
Lầu 2: Thật muốn đứng xem ở đó.
Lầu 3: Thật là ghen tị, đúng là người trẻ tuổi.
Lầu 4: Ầy, ngọt quá đi, còn là hôn vào trán nữa chứ, hình ảnh chắc chắn sẽ rất đẹp.
Lầu 5: Lâu chủ mô đưa toạ độ về đây!!! Tui muốn đến coi!
Lầu 6:......
Nơi trái tym an tâm quẩy tung nóc [ lâu chủ ]9: "Vốn dĩ là còn thấy có chút tiếc nuối, nhưng tưởng tượng thì chúng bọn tôi còn chưa xác định đúng quan hệ thì anh ta dựa vào đâu mà hôn vào môi của tôi? Tôi nghĩ, chắc chắn là anh ấy đã nghĩ đến cảm nhận của tôi nên mới hôn vào trán."
Mọi người: Chậc chậc chậc, toàn mùi thối của khoe khoang.
Nơi trái tym an tâm quẩy tung nóc [ lâu chủ ]9: "Nhiệm vụ của đại mạo hiểm sao, hừ hừ, tôi còn lâu mới tin; nếu như tôi không ở đó thì cả hiện trường mấy trăm người, anh ta sẽ đi hôn ai?"
Lầu 1: Tui có thể tưởng tượng ra bộ mặt đắc ý của lâu chủ.
Lầu 2: Đây chắc chắn là bản tính của lâu chủ không thể nghi ngờ nữa. Tự tin cũng là một chuyện tốt nhưng không thể tự tin quá mức.
Lậu 3: Chậc chậc chậc, coi như là đã thổ lộ rồi hả? Đã ngủ chưa?
Lầu 4: Tôi đoán hiện tại lâu chủ đang ở khách sạn ngoài trường học nếm trải tư vị 30 đêm đêm, thừa dịp người ta đang đi tắm rửa mà ngồi đấy khoe khoang.
Lầu 5: Lầu trên thật là, lâu chủ vẫn là một đứa trẻ, mà còn là một đứa trẻ ngạo kiều muốn chết.
......
Nơi trái tym an tâm quẩy tung nóc [ lâu chủ ]9: "Hôn cũng hôn rồi, thì thổ lộ có là bao xa nữa đâu?"
Viết đến đây, Mục Khải An chột dạ đưa mắt nhìn vị nằm ở giường kia, lúc này đã tắt đèn, di động của Hà Tất cũng không sáng, hẳn là đã ngủ rồi, cậu có chút tiếc nuối.
Mục Khải An sau khi khoe khoang xong thì tự an ủi mình, sau đó mặc kệ cả một đám ăn dưa đang nhất quyết chèn ép cậu, Mục Khải An thả di động xuống chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng mà, ngủ không được...... Lăn qua lộn lại mấy lần cũng không thể vứt hình ảnh ấy ra khỏi đầu mình, lâu lâu còn đưa mắt nhìn Hà Tất ngủ say như chết, hôn người ta xong rồi sau đó ngủ sâu như vậy?
Quả thực...... Một lời khó nói hết.
Hoàn chương 14