Chờ Thương Vương Thụ trở lại, hoàng cung đã bố trí sẵn dày đặc cấm vệ quân chờ lệnh tìm y trở về. Đáng nói Thạch Cơ đưa người về xong vẫn không có lấy một chút ý tứ rời đi, cứ mặt dày mài dạn ôm cột trong Tĩnh An Điện đe doạ thế nào cũng không chịu buông tay.
Thương Vương Thụ đuổi người mãi không đi được, đỡ trán đành để hắn ở lại ăn ngủ nghỉ trong cung.
Thạch Cơ ngồi xếp bằng ngay ngắn trên Long Sàng, trên người chòng thêm mấy vòng xích sắt bản lớn nhất ở nhân giới. Không cần đoán cũng biết tác giả của mấy xích sắt trên người hắn là ai rồi.
" Đế Tân, có thể cởi trói cho ta không? Người ta hứa sẽ không tấy mấy tay chân đâu mừ ~ " hắn trưng vẻ mặt ấu thú bi thương bị hắt hủi, giở giọng nũng nịu làm nũng với nam tử trường bào đen đang cầm lên bút lông phê chuẩn tấu chương.
Đối với trò cố ghê tởm người này của hắn, Thương Vương Thụ sống quá hai đời nội tâm không chút dao động vẫn vững như núi hạ bút lông phê tấu chương thứ hai của đại thần nào đấy.
Thạch Cơ kế hoạch đả động tâm mềm của y bởi vậy coi như chết non trong trứng.
Lý Na Tra đứng bên cạnh y hả hê biểu tình không chút giấu diếm lộ trên mặt, thậm chí còn không khách khí cười vào mặt hắn vô cùng tinh tế.
Đáng đời ngươi cục đá.
Thạch Cơ rất muốn nhảy tới cào tên oát con hỉ mũi chưa sạch kia nhưng đáng tiếc tay chân đã bị trói gô lại một chỗ, miệng bị tắc một cái bệnh bao muốn có cơ hội mắng người cũng không được.
Vì thế hắn chỉ có thể hung dữ gầm grừ trong cổ họng, mắt trừng toé lửa với Lý Na Tra.
Oát con, chờ hắn thoát ra được có ngươi đẹp mặt.
" Bệ hạ ngồi lâu phê tấu chương như vậy, vai mỏi rồi để thần xoa bóp vai cho ngài nhé? "
Thấy Thương Vương Thụ im lặng không ý kiến gì ngầm đồng ý, Lý Na Tra cười gian xảo như yêu tinh sống ngàn năm đứng ở phía sau lưng y thành thật xoa xoa bóp bóp vai. Tài nghệ của hắn có vẻ không tồi, thỉnh thoảng còn được Thương Vương Thụ thoải mái cảm thán vài câu.
" Hảo thoái mái... Nha... Chỗ đó mạnh lên một chút "
" Ah ~ ngươi chậm đã... Ta không thể... Ô... "
" Lý Na Tra... Ngươi đừng... Dừng lại a~ "
Thạch Cơ quan sát một hồi lâu, đen mặt âm thầm không ngừng mài vuốt cao tường trút giận.
Hôm nay đừng ai cản được hắn, hắn phải biến thành ngọn núi đè bẹp chết tên hồ ly tinh giảo hoạt kia.
Dám động hắn tiểu gia hoả, tuyệt đối không thể tha!!!
Lý Na Tra dưới cái nhìn đầy " trìu mến " của Thạch Cơ, bình chân như vại hôn phớt qua đỉnh đầu của Thương Vương Thụ. Hắn thậm chí còn ngại thấy lửa cháy không đủ, lại làm trò ở trước mặt Thạch Cơ nghịch vài lọn tóc nằm không trật tự phía sau của Thương Vương Thụ, cho vào lòng bàn tay nghịch vài lần liền đâm ra nghiện không buông.
Đáy mắt xẹt qua tia tính toán, Lý Na Tra cúi thấp đầu ở bên tai Thương Vương Thụ phun ra cỗ nhiệt khí " Thần chải lại tóc ngài được không? "
Lý Na Tra cả người cơ hồ đã dán lên hết lên lưng Thương Vương Thụ, một tấc lấn một tấc không tách rời khỏi y.
" Tùy ngươi " Thương Vương Thụ mí mắt cũng không buồn nhắc lên vẫn cứ tiếp tục ở trên tấu chương múa vài chữ.
Lý Na Tra đợi được câu này từ y, như mở cờ trong bụng phe phẩy đuôi cẩu phía sau nhảy nhót tháo đi ngọc quan trên đầu y nhẹ đặt xuống một chỗ trống trên bàn.
Suối tóc đen mượt nằm gọn trong lòng bàn tay, vốn bình thường Thương Vương Thụ luôn dùng ôn nhu đối xử mọi người nay buông xả tóc ra, cả người tự nhiên toát ra vẻ tuấn lãng phiêu dật.
Bên ngoài hàng trúc xanh Thương Vương Thụ tự tay trồng nên " xào sạt " lay hạ trước cơn gió mùa thu, trước khung cảnh bình yên như lắng đọng ấy tựa như đang làm bối cảnh tô điểm lên vẻ đẹp của vị nam tử ngồi yên tĩnh trên ghế gỗ được chạm khắc tinh tế.
Chẳng biết là quá mệt mỏi hay là vì sự dễ chịu từ tay Lý Na Tra tạo nên, Thương Vương Thụ mí mắt chống cự một lúc rũ xuống khép lại đôi mắt chứa chan cả ao nước tĩnh lặng của mùa thu.
Thương Vương Thụ hô hấp đều đều hiếm khi chìm vào giấc mộng đẹp, sắc mặt nhu hoà không chút phòng bị lộ ra cuốn hút đến lạ thường. Bởi vì thế người xung quanh y lúc này không thể nào tự chủ được bản thân ngừng tiếp cận lấy y, như nàng Bao Tự chuyện xưa nguyện đánh đổi mọi thứ chỉ vì một nụ cười của mỹ nhân.
Lý Na Tra đơn giản làm một kiểu đầu thế gia công tử hiện nay cho y, hắn cố ý không lấy hết phần tóc mà lại chừa ra chia làm hai phần nhỏ để rũ trước ngực Thương Vương Thụ.
Lúc hắn làm xong thành quả đâu vào đấy, định hớn hở khoe thì mới phát hiện cái người hắn dốc hết tâm lấy lòng đã sớm chìm vào giấc mộng đánh cờ với lão Chu Công mất rồi.
Lý Na Tra không rõ vì sao lại thở dài, khom lưng đem người từ trên ghế ôm lên đi từng bước thật chậm rãi đặt lên giường. Hắn chu đáo thay y đắp hờ lên người một lớp chăn bông, ngắm nghía một chút lại nhịn không được cúi xuống hôn trộm lên vầng trán y.
Nụ hôn này mang theo tất cả tôn kính của hắn giành cho y, ôn nhu hôn qua như sợ mặt hồ tĩnh lặng bị chạm nhẹ mà phá vỡ vậy.
Ái tình như một con dao hai lưỡi, một mặt chữa lành vết thương tâm hồn người nhưng một mặt khác tựa như một loại độc dược chết người từng chút một gặm nhắm cơ thể.
Đối với Lý Na Tra, Thương Vương Thụ chính là loại độc dược chết người của mỗi một mình hắn, vì y nguyện buông bỏ tất cả mọi thứ, nguyện không thành thần tiên chỉ một lòng cùng y bạc đầu đến giai lão.