Trời về đêm mưa dần tạnh nhưng gió càng lúc càng lớn chứng tỏ sắp có một cơn bão lớn kéo đến.
Căn nhà cũ kĩ giữa vùng đồng cỏ hoang vu bị gió lớn va đập kêu lên những tiếng cót két rợn người.
Trong căn nhà gỗ ấy, Lam Phong hài lòng điều chỉnh chiếc cần cuộn dây thừng kéo Vương Mộng Thương lên cao hơn rồi mới đanh mặt nhìn qua Vương Thiện và Vương Thương Dạ. Sau đó cậu chỉ tay về góc trái căn phòng và ra lệnh:
"Ở đằng kia có một chiếc máy quay. Hai người tới đó, nhìn vào nó và nói sự thật về thân thế của Vương Mộng Thương. Nói rằng nó chính là con gái của hai người. Nói rằng toàn bộ những điều tôi nói trước đây đều là sự thật."
"Nó không phải là sự thật." - Vương Thương Dạ lạnh nhạt trả lời.
Nó vốn dĩ không phải sự thật. Anh với Vương Thiện là anh em ruột, anh với Mộng Thương là bác cháu ruột thịt đấy.
"Hahaha.." - Lam Phong cười lớn - "Không phải? Không phải vậy vì sao anh lại quan tâm đến bọn họ như vậy? Không phải thì vì sao anh lại vì họ mà bỏ rơi Lam Liễu khiến chị ấy buồn khổ? Không phải? Không phải vậy mấy người là cái mối quan hệ gì được chứ?"
Tả Mạc nãy giờ vẫn luôn im lặng đột ngột lên tiếng:
"Họ là anh em."
Lam Phong nghe nói không những không ngạc nhiên mà giọng cười còn có phần vang lớn hơn và điên cuồng hơn:
"Anh em? Lừa người. Anh em vậy tại sao ngay từ đầu.."
"Họ không nói không có nghĩa điều ấy không phải là sự thật." - Một giọng nói non nớt phát ra thu hút tất cả mọi người có mặt ở đây.
"Cái gì? Sao có thể?" - Lam Phong xám mặt.
Đây.. là chuyện gì? Trước mắt cậu, Vương Mộng Thương với cơ thể nhỏ bé đang đứng giữa những cây chông nhọn hoắt đáng sợ. Đôi chân be bé rướm máu lọt thỏm dưới những khe hở nhỏ giữa các cây chông. Đôi mắt nâu không mang chút gì cảm xúc nhưng gương mặt của Vương Mộng Thương lại thập phần nghiêm túc.
Tại sao con bé đó có thể thoát ra được? Tại sao?
Vương Mộng Thương khẽ mỉm cười đầy tự tin. Tuy bé không nhìn được bất cứ thứ gì xung quanh nhưng bé không phải là người ngu ngốc. Dây thừng mà Lam Phong dùng để trói bé không chỉ trói mỗi tay mà là quấn quanh người. Vì vậy nếu gỡ chúng ra rồi lại nối vào với sợi dây đang móc lấy bé ở trên thì cũng coi như là đủ dài để bé từ từ chọn chỗ mà tuột xuống.
"Nếu không tin.. chú có thể đi xét nghiệm máu mà nhỉ?" - Vương Mộng Thương nghiêng đầu mỉm cười.
Nụ cười ấy.. lạnh buốt.. Nó không phải là nụ cười hồn nhiên của một đứa trẻ mà là nụ cười đầy tính nguy hiểm của một con sư tử nhỏ đang nổi giận. Mà.. bé đúng là đang nổi giận thật. Chú ta thế mà dám lừa gạt bé, đe dọa mẹ và bác của bé..
Ngay lúc Lam Phong còn đang ngơ ngác thì Vương Thương Dạ đã bất ngờ xuất hiện ngay phía sau cậu và đơn giản tặng cho cậu một cú đấm ước chừng cũng phải sái quai hàm.
Nhưng Lam Phong cũng không phải dạng vừa. Cậu nhanh chóng bật người dậy, nhổ ra cả một bãi máu nhớp nháp, cười đầy thách thức:
"Người của tôi chắc bị anh xử hết rồi nhỉ? Vậy thì chúng ta đấu 1 - 1."
Đoạn Lam Phong như một cơn gió chạy tới chỗ Vương Thương Dạ. Nhưng còn chưa kịp thực hiện được một chiêu thức võ thuật đẹp mắt nào thì cánh tay của cậu đã bất ngờ túa máu, đau nhói. Một con dao nhỏ có khắc chữ "Vương" ghim sâu lút cán vào da thịt cậu.
Không giấu nổi vẻ bàng hoàng, Lam Phong nhìn qua Vương Thiện - một người phụ nữ với đôi chân trần túa máu đang nhanh chóng chạy tới chỗ Vương Mộng Thương. Là cô ta phi dao? Không thể nào.. Sao một người phụ nữ như cô ta lại có thể phi ra một đường dao nhanh đến như vậy?
Vương Thiện không chần chừ bế lấy Vương Mộng Thương thoát ra khỏi đống chông nhọn đáng sợ ấy. Cô ôm ghì lấy cơ thể bé nhỏ của đứa con gái đáng thương.
Tại cô. Tại cô ích kỷ nên mới hại tới bảo bối. Tại cô. Tất cả là tại cô..
Tới giờ - khi đã nhìn thấy đôi chân nhỏ bé của Vương Mộng Thương đang rướm máu do bị sỏi đá và những cây chông nhọn kia cứa phải thì Vương Thiện cũng không thể kiềm chế được nữa, cô khóc nấc lên. Cô đặt lên tóc, lên trán, lên mắt, lên khắp gương mặt của Vương Mộng Thương những nụ hôn run rẩy sợ hãi.
"Mộng Thương.. Mẹ xin lỗi.. Mẹ xin lỗi vì đã không thể bảo vệ con.. Mộng Thương.. Mẹ.. Mẹ xin lỗi.."
Vương Mộng Thương mệt mỏi vươn tay lên đụng trúng chóp mũi Vương Thiện. Bé cười khì, lau đi những giọt nước mắt của mẹ mình và nói:
"Mẹ ngốc. Là con không tốt. Nếu con không tự tiện tin lời người lạ mà hạ thuốc chú Vương Tử thì chuyện này sẽ không xảy ra. Mẹ cứ coi như đây là con bị phạt đi."
Vương Thiện bật cười, lau vội đi hàng nước mắt yếu đuối rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vương Mộng Thương, khẽ mắng:
"Con đấy. Làm mẹ lo muốn chết. Giờ ổn rồi. Có mẹ đây rồi. Con cứ ngủ một giấc đi."
Vương Mộng Thương nhẹ gật đầu rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Lúc này Tả Mạc đang yên lặng đứng gần đó mới điềm nhiên khom người xuống và nói:
"Để tôi bế con bé ra xe."
"Không cần phiền tới anh." - Vương Thiện nhanh chóng bắt lấy cách tay Tả Mạc, hất ra.
Cô đưa mắt về phía Vương Thương Dạ đang nghịch cái dây thừng trói Lam Phong mà gọi:
"Anh hai.. Anh đưa Mộng Thương về nhà giúp em."
Vương Thương Dạ nghe gọi liền nhìn qua Tả Mạc vẫn đang trầm lặng gần đó rồi mới tiến lại gần, khom người bế lấy Vương Mộng Thương. Anh vừa đưa tay vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng nhỏ bé của cô công chúa trong lòng vừa lên tiếng nhắc nhở:
"Tả Mạc. Cậu cứ về nhà tắm rửa nghỉ ngơi đi. Sớm mai qua Lam gia rồi chúng ta nói chuyện."
Đúng lúc này ngoài trời bất chợt nổ đùng đoàng sấm chớp khiến Vương Mộng Thương vốn đang say ngủ khẽ giật mình. Cả Tả Mạc và Vương Thiện đều bước nhanh tới, toan vỗ nhè nhẹ lên lưng bé. Vì vậy hai bàn tay đều vô tình mà chạm phải nhau.
Vương Thiện chau mày. Cô nhanh chóng thu tay về rồi quay người đi thẳng khiến Tả Mạc không thể kiềm chế nổi. Hắn phát ra âm giọng trầm khàn đáng sợ:
"Chúng ta cần nói chuyện."
"Tôi mệt. Có gì sớm mai hãy nói."