Chúng Ta Nợ Nhau Tương Lai Tươi Đẹp

Chương 1: Lần Đầu Gặp Gỡ




Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân lên thành phố phồn hoa và đầy nhộn nhịp này. Những tòa nhà cao ngất, thật khác xa với nơi tôi từng sống. Bầu không khi quả đối ngột ngạt chẳng yên bình như ở nơi tôi đã từng sống. Ngoài phố qua nhiều xe qua lại rất nên trên đường đi thi đã bị tắt đường rất nhiều. Dòng người qua lại tấp nập, bận rộn khiến tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé,Tôi vì mắc bệnh ung thư máu từ nhỏ nên phải chuyển lên thành phố sống, và cũng để điều trị . Tôi sắp có một cuộc phẫu thuật lớn để ghép tủy. Tôi cảm thấy thật biết ơn người đã hiến tùy cho mình vì dường như tôi sẽ không bị căn bệnh này dẫn vật nữa. Tôi nghe mẹ nói bác sĩ cho biết làm cuộc phẫu thuật này thì tỉ lệ khỏi bệnh có thể lên tới 85%.

Khi tôi bước vào bệnh viện, tôi cảm thấy thật ngạc nhiên vì nó quá hào nhoáng với tưởng tượng của mình. Bệnh viện có một khuôn viên rất lớn, với nhiều cây xanh và những bông hoa sắc màu. Khi tôi đứng trong đó một mùi hương thơm thoang thoảng của các loài hoa ấy. Bên trong bệnh viện mọi thứ đều mới và tiến bộ hơn bệnh viện dưới kia. Từ con người, đồ vật, thiết bị y tế và cả những vật chất khác đều thật khác lạ và cũng tấp nập hơn hẳn. Tôi chỉ vừa đứng mấy hồi thì đã có hàng chục người vào khám bệnh. Tôi cũng đã một phần nào nhận thấy rằng các bệnh viện ở các trung tâm thành phố đông hơn các bệnh viện ở tỉnh.

Tôi theo chỉ dẫn của một y tả đi vào bên trong bệnh viện. Tôi đi dọc theo đường hành lang dài tầm tạp để tìm phòng bắc sĩ phụ trách bệnh án của mình. Khi tôi tìm được phòng bác sĩ, trong lòng cảm thấy khá hồi hộp và căng thẳng vì không biết khi bước vào đó sẽ có điều gì đang đợi mình ở phía trước Nhưng không sao, tôi cố gắng lấy can đảm mở cửa phòng bước vào. Khung cảnh trước mặt là một căn phòng khá rộng với tông màu sáng, mọi thứ nhìn thật tiện nghi. Đứng ngẩn ngơ một hồi, bác sĩ gọi tôi vào tôi sực tỉnh lại căng thẳng bước tới. Lúc tôi tiến đến bản làm việc của bác sĩ, tôi mới nhìn kĩ lại bác sĩ này còn trẻ và nhìn khá anh tú. Đôi mắt long lanh sâu thảm khiến người khác dễ bị hút hồn. Tôi ngồi xuống nói chuyện với bác sĩ. Bác sĩ nói :-Tôi tên Lãm, còn em tên gì ?

Tôi nói :- Em tên Ly HạBác sĩ nói- Từ nay em cứ gọi tôi là bác sĩ Lâm nhé !

Tôi đáp lại :- Vâng!

Tôi và bác sĩ Lâm ngồi bàn luận cách chữa trị căn bệnh của tôi. Nói xong, tôi bước ra ngoài và rời khỏi bệnh viện.

Tôi đi ra bên ngoài hít thở không khi ở khuôn viên . Càng đi tới càng thấy nơi này thật mới mẻ làm sao .

Vào trong bệnh viện, tôi mới thấy có rất nhiều gia đình có người bị mắc bệnh khó chữa hơn tôi rất nhiều và gia đình thì lại không đủ điều kiện để chữa.

Có vẻ như bản thân tôi đã may mắn hơn rất nhiều người. Điều làm tôi luôn lạc quan vì gia đình luôn yêu thương tôi hết mực và cảm thấy có lẽ gia đình là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời tôi. Đi một lúc tôi lại quên mất mình đang đi đâu và biết có lẽ mình đã lạc mất rồi .

Tôi cố gắng tìm đường ra cổng nhưng bệnh viên thật sự quá rộng nên tôi không biết nên đi về hướng nào. Nơi tôi bị lạc rất ít người tới nên không biết nên hỏi ai. Khi tôi đang đi trong sự thất vọng thì bổng nhiên, tôi thấy ai đó lướt qua.

Ngẩng mặt lên là bác sĩ Lâm rồi sau đó tôi mới nhờ bác sĩ Lâm dẫn đường cho tôi ra .

Ra được chỗ đó trong lòng cảm thấy nhẹ nhỏm hẳn.

Tôi tiếp tục đi theo sự chỉ dẫn của bác sĩ Lãm. Đi từ từ tới phía cống. Lúc đó có một chàng trai đi ngang qua ngay lúc đó tôi do suy nghĩ chuyện vừa này thì đụng trúng anh ta . Tôi đã lỡ làm rơi đồ của anh ấy. Tôi nhặt đồ lên cho anh và nói xin lỗi. Lúc vừa ngước lên tôi cảm thấy ngạc nhiên và bảng hoảng khi lần đầu tiên tôi gặp được một người đẹp đến như vậy!

Khuôn mặt anh như từ tượng tạc ra vậy đẹp không tì vết. Mái tóc màu xanh bồng bềnh như đại dương. Đôi mắt nâu sâu thẩm với hàng lông mi dài cong vuốt . Anh ấy có một làn da trắng mịn như tuyết cùng với bờ gợi cảm đã tạo nên một sự hoàn hảo vô cùng.

Lúc đó, tôi như người thất thần vậy không ngờ được trên đời này lại có một gương mặt đẹp đến vậy. Nhưng sắc mặt khá nhợt nhạt. Khi bình tĩnh lại, tôi thấy mình thật bất cẩn. Tôi vội vàng người xin lỗi anh ta. Nhưng cậu thật lạnh lùng và quay mặt đi , điều đó khiến tôi thấy hụt hẫn. Mặc dù phớt lờ đi câu nói của tôi nhưng khi nhìn đôi mắt của anh ấy tôi lại thấy sự buồn bã trong đó. Một nỗi buồn thâm thẩm mà khó có thể diễn tả bằng lời....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.