Chúng Ta Nào Phải Mèo Hoang

Chương 4: Sinh linh bé bỏng




Editor: Trỏ Mặt Sẹo.

Thành Thành nhấc đồ ăn lên, thấy không thể xem truyện tranh nữa, liền quay sang tạm biệt các bạn nhỏ, sau đó khoác cặp sách trên vai, tay ôm túi thức ăn cho mèo đi đằng trước, phía sau có một con mèo bám theo, cứ như vậy về nhà. 

Nhà cậu ở khu đô thị Minh Thuỷ, ngay dưới tầng 1 có vườn hoa nhỏ, trước kia bà chăm sóc nó rất tốt vì thế họ rất thích ngôi nhà này. 

Chẳng qua đây là khu chung cư cũ chưa bị đóng cửa, nghe đồn sẽ quy hoạch lại nhưng không biết phải chờ đến lúc nào. 

Mới đi được nửa đường bỗng nghe thấy tiếng khóc của một cô bé, khóc rất to, vậy nên một người một mèo đều đi sang đó xem thử. 

Vừa nhìn một cái, hoá ra là người quen, đó chính là Giang Du và Trịnh Văn Văn – bé gái đeo cặp tóc ngọc trai vừa mới rời đi. Thành Thành bước đến, đang định hỏi có chuyện gì xảy ra thì đã nghe thấy tiếng oán giận trong hành lang. 

Giang Du vừa khóc vừa hét lên với mấy  người lớn đang đứng:

“Rõ ràng là Giang Đường làm mất mèo của con, nó sai rồi, con không quan tâm, con chỉ muốn tìm mèo về thôi, tại sao bố mẹ không cho con tìm?”

Trịnh Văn Văn đứng một bên kéo kéo ống tay áo Giang Du, vẻ mặt buồn bực lại không thể nói gì được. 

Mẹ Giang Du chạy ra, chỉ vào cô bé nói:

“Mày vẫn dám nói à? Không phải chỉ là một con mèo sao, mất thì mất thôi, mày trách Đường Đường làm gì? Con bé nhỏ như vậy, thế mà nó phải giúp mày trông mèo? Lúc tao nhờ mày làm bài tập hộ con bé thì mày ở đâu? Lại đi ra ngoài tìm mèo đúng không? Mèo hay em gái mày quan trọng hơn?”

Mẹ Giang chọc chọc vào trán Giang Du:

“Bố con và mẹ hôm nào cũng mệt muốn chết, mẹ phải đứng bán quần áo trong trung tâm thương mại cả ngày, về đến nhà cũng không dám động đậy chân. Bố con thì làm việc cả ngày cả đêm ở nhà máy điện tử. Tất cả không phải để nuôi hai đứa hay sao? Có thể hiểu chuyện một chút được không, nhờ làm vài việc vặt mà lấy đâu ra lắm lý do như thế? Chỉ biết nghĩ cho mình, sao con không nghĩ bố mẹ ở ngoài vất vả thế nào đi?”

Giang Du lấy tay áo lau nước mắt, mỗi lần mẹ mắng cô bé đều phải nói họ vất vả ra sao. Cô bé biết bố mẹ vất vả nhưng bé đã rất nghe lời, chưa từng đòi hỏi điều gì, mèo nhỏ cũng là do bé tự chăm sóc, Giang Du vừa khóc vừa nói:

“Bánh tuyết [1] cho Đường Đường, sữa chua cho Đường Đường, mỗi lần mua quần áo nó đều được mua trước. Con trông nó, giúp nó làm bài tập, buổi tối bố mẹ về muộn con còn phải nấu cơm cho nó, bây giờ nó làm mất mèo của con mà bố mẹ vẫn không trách nó, thật không công bằng!”

Trịnh Văn Văn cũng cảm thấy rất bất công, mới nghe mấy hoạt động đã cảm thấy khó thở, bố mẹ cô bé bình thường dù công việc vội thì vội thật, nhưng không bao giờ để cô bé vừa trông em gái vừa tự nấu ăn. 

Giang Đường vẫn đang học mẫu giáo, trắng trẻo xinh đẹp như một con búp bê nhỏ, nghe nói còn rất thông minh, khác hoàn toàn với Giang Du vừa gầy gò đen nhẻm vừa học tập không tốt. 

Đường Đường cầm thanh socola nhìn ra bên ngoài, chạy đến cạnh mẹ:

“Mẹ, chúng ta đi tìm meo meo đi.”

Giang Du thấy socola trên tay em gái, càng khóc to hơn:

“A, socola của chị! Văn Văn đưa cho chị mà! Ai cho em ăn!”

Trịnh Văn Văn cũng thấy, đây là socola bố cô bé mua, miếng to như viên gạch nhỏ, vốn định đưa cho mẹ làm bữa ăn nhẹ, nhưng thấy Giang Du thích nên cắt ra thành hai phần, gói giấy bạc vào rồi chia ra mỗi người một phần. 

Đường Đường hết nhìn chị lại quay sang nhìn mẹ, cẩn thận đưa socola ra, ý định làm hoà. 

Mẹ Giang giật lấy:

“Đưa cái gì mà đưa? Khi nào nó biết sai rồi mới được ăn! Đứng ở ngoài mà kiểm điểm lại đi.”

Giang Du trừng mắt nhìn mẹ và em gái, xoay người bỏ chạy, Trịnh Văn Văn cũng nhân lúc mẹ Giang không để ý, lườm Giang Đường một cái mới đuổi theo bạn thân. 

Thành Thành đang ôm túi thức ăn và con mèo đứng chứng kiến mọi việc nhưng không chen được câu nào: “…….”

Thành Thành giấu túi đồ ăn vào một góc khuất rồi chạy theo, Hoa Đậu có chút   phân vân giữa thức ăn và Thành Thành, sau khi xác định rằng sẽ chẳng có con mèo nào lấy trộm lương thực của mình thì cũng yên tâm đi cùng. 

Trịnh Văn Văn vừa kéo tay nhỏ của Giang Du vừa lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho bạn. Nghĩ nghĩ thế nào mà bé cũng oà khóc luôn, hai cô bé đều khóc đến mức hốc mắt đỏ hồng. 

Giang Du ngạc nhiên quay đầu, nghẹn ngào hỏi: 

“Sao cậu lại khóc?”

Trịnh Văn Văn không kìm được nước mắt:

“Tức phát khóc hu hu hu, Giang Du, cậu đừng sợ, tớ giúp cậu đi tìm mèo, socola cũng để phần cậu ăn, bố tớ vẫn còn một miếng to nữa, cho cậu hết, một miếng cũng không chia cho Giang Đường, mẹ cậu đối xử tốt với Giang Đường, nhưng tớ chỉ tốt với mình cậu thôi.”

Trịnh Văn Văn ấm ức khóc vì người bạn nhỏ này. 

Giang Du nghe xong, nước mắt vừa dừng lại tiếp tục lăn dài xuống. 

Lúc Thành Thành và Hoa Đậu đuổi kịp, hai cô gái nhỏ đang khóc một cách vui mừng, cậu bé tham gia vào đội ngũ tìm mèo rồi lại vội vàng dỗ dành. Một lúc sau Trịnh Văn Văn bị mẹ gọi về ăn cơm, hẹn ăn cơm xong sẽ qua đây tìm tiếp cùng mọi người, vì thế bây giờ chỉ còn Thành Thành, Giang Du và một con mèo mướp. 

Thành Thành đuổi theo Giang Du, nghiêng người nhìn, không biết nên an ủi thế nào, chỉ yên lặng đi sau rồi giật nhẹ  quần áo cô bé. 

“Đừng khóc.”

Giang Du vẫn khóc nấc lên. 

Thành Thành bỗng cảm thấy rất áp lực, kéo kéo bím tóc cô:

“Đừng khóc nữa, nếu khóc nữa sẽ bị chảy nước mũi đó.”

Giang Du nức nở: “Không phải!”

Thành Thành thấy cuối cùng mình cũng được đáp lại, lập tức cười toe toét, nâng bàn tay nhỏ lên lau nước mắt cho bạn. 

“Đừng khóc đừng khóc, cậu mà khóc là cả khu phố đều nghe thấy, mẹ tớ bảo, trẻ con khóc nhiều sẽ bị mù, đến lúc đấy không thể nhìn thấy cái gì nữa đâu.”

Nghe Thành Thành dọa, cô bé ngừng khóc quay đầu nhìn cậu bằng đôi mắt sưng vù, không chắc chắn hỏi:

“Thật sao? Sao tớ chưa nghe bao giờ?”

Thành Thành gật đầu rất chắc chắn:

“Tất nhiên là thật rồi, mẹ tớ là y tá, những gì mẹ tớ nói đều đúng cả, bà ấy có một người bạn có con gái cũng vì khóc như vậy mà mù, đứa trẻ đó khóc cả tối, đến sáng hôm sau tỉnh dậy liền không nhìn thấy gì nữa.”

Nói xong còn chỉ chỉ vào đôi mắt nhỏ của Giang Du:

“Cậu xem cậu khóc đến mức mắt sưng to thế này, chắc là sắp mù rồi, có phải giờ cậu thấy mắt rất đau không?”

Giang Du vừa nghe vừa vô thức che đôi mắt lại, mắt thật sự khó chịu, giống như không mở ra được, trong lòng bắt đầu hoảng hốt:

“Bây giờ, bây giờ tớ nên làm gì? Có phải mắt hỏng rồi không, tớ không nhìn rõ nữa, mắt hỏng sẽ phải đeo kính sao?”

Cô bé không muốn còn nhỏ đã phải đeo kính, sẽ bị mẹ mắng. 

Cậu bé cẩn thận xem cho bạn mình, lịch sự lau nước mắt, đánh giá:

“Chắc cậu không có vấn đề lớn đâu, vì nước mắt che tầm nhìn của cậu, một lúc sau sẽ ổn thôi.”

Thành Thành là con trai của ý tá trưởng, bạn nhỏ Giang Du quyết định tạm thời nghe lời bạn, không khóc nữa. 

Thành Thành nắm chặt tay cô bé, vui vẻ nói:

“Đúng rồi, đừng khóc, cậu xem mẹ cậu cũng chẳng đau lòng cậu, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ nước mắt không có tác dụng, mệt cậu ghê! Cậu khóc là đang tự làm bản thân khó chịu, ôi, cậu chẳng hiểu chuyện gì cả.” Cách cậu bé dạy dỗ bạn mình giống hệt một ông cụ non. 

“Nhưng tớ không nhịn được.” Bạn nhỏ Giang Du rất thất vọng về bản thân. 

Thành Thành muốn vỗ đầu người bạn này giống bố mình, vấn đề ở chỗ cậu lại thấp hơn Giang Du ●︿●, tư thế không tao nhã, chỉ có thể lùi lại, kiễng chân sờ đầu cô bé, truyền lại kinh nghiệm của mình:

“Tớ không dễ khóc đâu, nếu bố tớ giận quá muốn đánh tớ, tớ luôn chịu đựng sau đó chạy đến chỗ các bác gái hàng xóm khóc thật to, thế là tớ không bị đánh nữa, bố tớ còn bị mắng cơ.”

Giang Du gật đầu, tỏ vẻ đã biết, nhưng vẻ mặt vẫn rất buồn bực, trong lòng rầu rĩ khó chịu. 

Hôm nay cô bé viết chính tả được 100 điểm, đó là lần đầu tiên cô bé đạt điểm cao như thế, vốn rất vui vẻ về nhà. Vậy mà bố không kiên nhẫn xem, mẹ cố nén giận giúp em gái làm bài, thấy cô bé về lập tức chỉ tay mắng mỏ. 

Đáng lẽ hôm nay em gái phải nộp bài tập, cuối cùng cả lớp chỉ có mình nó không nộp, giáo viên đã phải lùi lại một ngày, nghe xong mẹ Giang tức tối quay về hỏi cô bé làm gì, tất nhiên là cô đi mèo, nhưng ngoài việc tìm mèo cô còn làm cả bài tập về nhà. 

Cô bé cảm giác mẹ không yêu mình nữa, không phải không yêu mà là không đủ yêu cô, nhiều lúc thấy mình rất giống người thừa, rõ ràng cô ở nhà, bố mẹ lại không nhìn thấy cô. Họ sẽ mang em gái đi chơi trò chơi, cho cô ăn, nhưng sự tồn tại của cô bé ngày càng thấp, ở nhà hay không cũng chẳng quan trọng. 

Tại sao các ông bố bà mẹ đều cho rằng sinh em gái ra đồng nghĩa với việc người làm chị như cô bé đã trưởng thành? Rõ ràng cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ thôi mà. 

Giang Du nhặt được con mèo nhỏ ở ven đường, đặt tên là Kẹo Sữa, cô bé chăm sóc nó rất tỉ mỉ, giống như cái cách mẹ chăm sóc em gái vậy, cô bé còn tâm sự hết những niềm vui và nỗi buồn trong ngày với Kẹo Sữa, nó thích ôm lấy tay cô bé rồi gặm cắn, điều ấy cực kì hạnh phúc. 

Nhưng hôm đó em gái ôm mèo nhỏ ra ngoài chơi, sau đó không thấy Kẹo Sữa trở về nên cô bé tức giận, kết quả là Giang Du bị mắng. 

Thành Thành nghiêng đầu nhìn người bạn nhỏ, thấy cô bé vẫn không vui, có chút sốt ruột, nghĩ xong nắm chặt tay cô bé nói:

“Cậu đừng khóc nữa, mới ngừng có một lát. Mẹ cậu đưa socola của cậu cho em gái, tớ mua cho cậu một cái mới, cái kia bị gặm rồi, chúng ta không thèm.”

Nói là làm, Thành Thành đeo cặp chạy nhanh ra ngoài, để lại Hoa Đậu đi cùng cô gái nhỏ.

Hoa Đậu ngẩng mặt nhìn cô bé, kêu một tiếng:

“Meo.”

Giang Du khóc đủ rồi, đang hít hít mũi, nghe thấy Hoa Đậu kêu, cô bé nhìn sang và đưa hai tay bế con mèo lên ôm vào trong lòng, lại nhớ đến Kẹo Sữa của mình, cực kì khó chịu, sờ sờ lông Hoa Đậu hỏi:

“Hoa Đậu, em có thể giúp chị tìm mèo không?”

Lỗ tai Hoa Đậu run run, muốn nói lại thôi. 

Bạn nhỏ à, mi có biết phải trả bao nhiêu thức ăn cho mèo mới được sờ lông mèo nhỏ không?

Cô không phải con mèo có thể tuỳ tiện chạm vào. 

Nhưng thấy cô bé khóc rất tội nghiệp, không cho sờ chắc chắn cô bé lại khóc một lần nữa. Hoa Đậu cúi đầu cho cô bé sờ hai cái nữa, sau đó đứng lên rũ rũ bộ lông, ngẩng mặt kêu. 

“Meo.”

Chỉ được sờ miễn phí đến đây thôi, nếu sờ nữa mèo nhỏ phải thu phí. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.