Chúng Ta Là Đại Gia Đình

Chương 36: Chương 36




“Mục đích ta quay trở về nước chính là được gặp cháu ta, là ba đứa cháu nội của ta” Giọng ông Chairle ôn tồn, đôi mắt ông có chút xúc động, ông nhìn Thiên Nhã đang ngồi trước mặt một lúc, sau đó ông nói và cố ý nhấn mạnh rằng ông trở về, không chỉ thăm hai đứa cháu nội Thiên Minh và Thiên Kim, mà còn có một đứa cháu nữa.

-Ông à, không phải ông chỉ có hai người cháu đang ở Việt Nam sao? Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến việc của cháu và ông nội của cháu ạ.

Thiên Nhã lúc này đầu óc đã mù mờ, cô chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết cảm giác bồn chồn trong lòng luôn được dâng cao.

-Bá tước William nói con là một cô gái rất thông minh, ta sẽ kể con nghe một câu chuyện, bởi vì có giải thích thì một lời không thể giải thích được.

Người phụ nữ ngồi bên cạnh Thiên Nhã lên tiếng trước, Thiên Nhã rất kinh ngạc bởi khi vừa nói câu nói ấy, bà ta lại như cố ý nắm lấy bàn tay cô, bàn tay bà ta cũng rất quen thuộc, cảm giác ấy khiến Thiên Nhã có chút không nỡ rút tay lại.

Một lúc sau, giọng bà ta như nghẹn lại, bà ta như đang cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng, cất giọng khàn khàn nói.

-Hai mươi năm trước, khi ta còn là một cô gái trẻ trung tuổi tròn đôi mươi, khi ấy ta là một nàng ca sĩ rất có tiếng tăm, rất nhiều người đàn ông có tiền và có quyền vây quanh ta, họ cho ta những tình yêu vô hạn của tuổi xuân.

Thế nhưng ta lại không màng đến, lại sa chân vào vũng lầy tội lỗi, ta đã rất sai trái khi để mặc bản thân buông thả, ngả vào vòng tay một người đàn ông đã có vợ.

Chúng ta chỉ dám bí mật chuyện của mình, lén lút hẹn hò, cho tới khi… kết tinh cho tình yêu của ta và người ấy, một đứa bé rất xinh đẹp ra đời.

Mọi chuyện càng trở nên nghiêm trọng hơn khi người đàn ông ấy đã vì ta và đứa bé ấy, khiêu chiến với cả gia đình của mình, cả vợ ông ta đã sinh cho ông ta một đứa bé trai rất thông minh ông ta cũng không cần, đó là vì ta và đứa bé gái nhỏ ấy.

Cuối cùng chúng ta vẫn không thể ở bên nhau, vì áp lực gia đình, vì vợ của ông ta trong một đêm đã chuốc say ông ta, để ông ta không thể bỏ ra đi với ta và đứa bé như đã hẹn.

Thế rồi đêm ấy, ông ấy đã không tới, ta đã bế đứa bé bỏ đi một mình sang Anh quốc, một năm trời ròng rã lưu lạc nơi xứ người, ta phải làm lụng vất vả và khó nhọc chỉ để trang trải cuộc sống cho hai người, nhưng ông trời vẫn trêu đùa ta…

Nói đến đây, một giọt nước mắt trong suốt chảy lên trên gương mặt người phụ nữ ấy, bà ta đưa tay gạt giọt nước mắt ấy.

Bà muốn nói tiếp, một cái gì đó rất nặng như nghẹn lại trong vòm họng, bà nín nhịn một hồi lâu, sau đó cũng khó nhọc mở miệng.

-Vừa lúc hai mẹ con ta ổn định được cuộc sống, ông trời lại không có mắt mà cho ta gặp lại người đàn ông ấy.

Đó là khi ta làm ca sĩ trong một quán bar lớn tại nước Anh, lúc ấy ông ấy đi công tác và tụ họp với bạn bè trong chỗ ấy, cũng vừa lúc đến phiên ta lên sân khấu, hai chúng ta cứ như thế lần nữa lại thấy nhau.

Ông ấy cứ dai dẳng bám lấy ta sau lần gặp ấy, ông ấy cố giải thích và đề nghị hãy để ông ấy đưa đứa bé trở về nhà và gia nhập vào gia phả của dòng họ…

-Vậy… bà có chấp nhận không?- Thiên Nhã lúc này đôi mắt nâu đen đẹp đã đỏ hoe, cô vẫn rất kiên nhận ngồi nghe câu chuyện này, trái tim cô như bị con dao sắt đâm sâu vào, rất đau rất đau.

Cô mở miệng, mới phát hiện ra lúc này giọng nói của chính mình cũng như lạc mất đi.

-Chấp nhận thì sao chứ hả con?- Người phụ nữ cất giọng cười nhạt, bà xót xa

-Khi ấy, một lần nữa ta cũng bị bại dưới chân ông ấy, ta đã yêu một cách mù quáng và không thể quay đầu.

Nhưng khi một lần nữa ta và ông ấy phát sinh quan hệ, khi ta một lần nữa đứng trước cửa nhà của ông ấy với một đứa bé một tuổi và một sinh linh nhỏ bé trong bụng sắp chào đời, người phụ nữ kia vẫn không chịu buông tay, vẫn dùng mọi cách cản trở chúng ta.

Trong gia đình danh giá của ông ấy, người có quyền nhất vẫn là cha ông ấy, cũng tức là ông nội của hai đứa bé con chúng ta.

Khi ấy, ông nội đã ngầm đồng ý và chấp nhận ta, vì vậy nên ta được phép ở lại ngôi nhà đó sinh ra đứa bé sau.

Khi đứa bé sau được sinh ra thuận lợi, người phụ nữ kia vẫn cố chấp, bà ta tìm mọi cách đuổi ta và đứa bé lớn ra khỏi nhà với lí do chưa chắc đứa bé ấy là huyết thống của dòng họ.

Cô ta dùng mọi cách, vừa khéo lúc ta sanh xong thì cô ta cũng mang thai, cô ta lấy cái thai làm áp lực với ông nội và người đàn ông của ta.

Cuối cùng trong đêm khuya khi ông nội và người cha không ở nhà, một lần nữa bà ta đẩy hai mẹ con ta ra đường.

Tàn nhẫn hơn, bà ta còn trả tiền cho đám lưu manh, để bọn chúng cướp hết tiền bạc và giấy tờ của hai mẹ con, hai chúng ta lang thang như thế giữa nước Mĩ rộng lớn… Ông trời không tuyệt đường người, cuối cùng có người đã cứu hai mẹ con ta khỏi cảnh chết đói, người đó có khả năng bảo vệ và chăm sóc rất tốt cho dứa trẻ, mà người đó lại có vẻ rất thương yêu đứa trẻ đó, ta đành bấm bụng giao đứa trẻ cho người đó, cùng với một sợi dây quý cuối cùng còn sót lại, và ta ra đi để lại hai đứa con của chính mình tại hai nơi hoàn toàn xa xôi.

Một đứa ở Mĩ cùng với cha nó và…

-Một đứa ở Anh với thân phận là một đứa mồ côi được nhận nuôi!

Thiên Nhã nghe đến đấy, cô cắt lời người phụ nữ đang nắm tay mình bằng giọng nói đầy uất hận, đôi mắt cô giờ đây đã hoàn toàn ướt đẫm, bàn tay run lên mạnh mẽ, cô cố gắng lắm mới mở được chiếc hộp trong tay, lấy ra một sợi dây bạc sáng loáng, mặt sợi dây là một viên kim cương trắng được khắc gọt hình một đoá lan.

-Chính sợi dây này phải không, và cũng chính bà… và cả ông đã vứt bỏ đứa bé đó cho những người xa lạ, các người đã vứt bỏ chính máu mủ của các người, cũng chính là tôi, có đúng không?

Thiên Nhã phẫn hận đứng dậy thật mạnh, cô đập mạnh sợi dây chuyền trong tay lên bàn, nước mắt cứ liên tiếp chảy dài, gò má cũng bắt đầu tím tái.

Cô nấc lên liên hồi, sự thật này quá khủng khiếp, hai người ngồi trước mắt đây thật vô tình, cô không cần một cuộc sống sung sướng, thứ cô cần chỉ là tình thân thật sự mà thôi.

Một cơn đau dữ dội xông lên trên đầu, cô hoàn toàn ngất đi trong từng tiếng nấc, trước đó cô còn nghe kịp tiếng hét yếu ớt của ông Chairle và tiếng gọi đầy thân thương mà cô luôn nghe được trong những giấc một suốt mười chín năm “con gái”, và cô còn kịp nhìn thấy một hình bóng rất quen thuộc, hình bóng rất nhỏ nhắn, gương mặt tựa như cô và một đôi mắt đen lạnh như nước đang ướt nhoà nước mắt – gương mặt của Thiên Kim.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.