Chúng Ta Đều Là Thế Thân

Chương 22: Chấp niệm hoá hư không




Trước mặt là bóng lưng cô gái hắn từng yêu, Nguyệt San đang chắn trước mặt bảo vệ hắn. Kiều Oanh khẽ nhếch mép cười khinh, cô cũng bất ngờ không biết tại sao Nguyệt San lại làm vậy.

“Chị à, chị… Chị có thể… Tha cho… Tha cho Dương Tiên Sinh được không ạ?”

Cây súng ngắn đang chĩa thẳng vào đầu khiến Nguyệt San bất giác run lên. Cô đưa mắt nhìn về phía Minh Vũ, hắn cũng bất ngờ không kém cạnh.

“Em có biết lý do cậu ấy tới đây không, Liah?”

“Là do em đúng không ạ?”

Nguyệt San lắp bắp nói, gương mặt tái xanh vì sợ hãi.

“Đừng doạ cô ấy nữa”.

Killian khẽ cầm tay Kiều Oanh lấy cây súng đi nhưng cô gạt phăng tay hắn ra, cô tự mình vứt cây súng ra phía xa.

“Em biết mình là gì với cậu ta không?”

“Em biết…”

“Biết sao? Nói dối!” Kiều Oanh khẽ nhếch môi cười.

Minh Vũ bây giờ chỉ cảm thấy trời đất như quay cuồng, điều tồi tệ mà cả hắn và chị Hạ không bao giờ nghĩ đến lại đến ngay lúc này.

“Kiều Oanh, anh…”

“Anh sao? Sao anh không nói gì đi. Vốn dĩ em đến là để điều tra anh. Nhưng hình như cả trời cũng muốn giúp em, em gặp bạch nguyệt quang của đời anh ở đây. Ngay trong chính nơi mà em không ngờ đến, bây giờ anh có giải thích thì em cũng không tin anh nữa”.

Cô bức xúc bày tỏ hết nỗi lòng. Nguyệt San cũng cảm thấy mình có lỗi khi xuất hiện ở đây. Chị Hạ và Clitus chỉ ngồi trên chiếc ghế dài rồi từ từ bình phẩm tác phẩm nghệ thuật này. Minh Vũ cũng chẳng thể nói gì hơn. Tất cả lời nói bây giờ cũng sẽ không thể trấn an tinh thần Kiều Oanh được nữa.

“Liah, em đứng né sang một bên đi”.

Cô nắm lấy cổ tay Nguyệt San kéo sang phía bên mình.

“Chị…!”

“Chị và người này đã kết hôn, em biết vì chuyện gì không? Vì chị giống em, còn anh ấy giống người chị từng yêu. Bọn chị đến với nhau như vậy, dần dần thời gian chị bắt đầu buông lỏng cảnh giác, chị nghĩ nếu như để mình có một cơ hội yêu anh ấy thì cũng không sao. Chị bắt đầu biết yêu, nhưng mọi thứ kết thúc từ khi anh ấy biết được sự tồn tại của em. Mọi viễn tưởng của chị về một tương lai đều vỡ tan thành trăm mảnh”.

“Chị cứ tưởng… Cứ tưởng… Anh ấy sẽ yêu chị như cách chị dần dần có tình cảm với anh ấy”.

“Hahh, thật ngu ngốc!”

Cô vội lấy lại trạng thái cũ, vẻ mặt lạnh như băng cùng đôi mắt không một chút dao động. Khiến Minh Vũ cảm thấy sợ, sợ cô sẽ kích động, sợ cô sẽ không làm chủ được cảm xúc.

“Perona, về phòng đi con!”

Clitus đứng dậy, ra hiệu cho Killian đưa cô về phòng. Killian khẽ nắm lấy bả vai cô, sợ cô sẽ bị kích động.

Đi khuất nhà khách Killian mới dám bắt chuyện với cô.

“Cô ổn không?”

“Tôi ổn!”

Bầu không khí lại chìm vào khoảng không tĩnh lặng.

“Tại sao cô không li hôn với cậu ấy?”

“Vì tôi không còn chỗ dựa…”

“Sao lại không… Cô có chú Clitus, có tôi, có rất nhiều người khác mà?”

“Phải nhưng tôi không thể gắn bó lâu dài với chú ấy được… Có một số thứ thật sự là không thể nói ra”.

Killian ngẫm nghĩ lại thì cũng thấy đúng thật.

“Nếu Nguyệt San nhớ lại rồi bắt cô ly hôn với cậu ấy thì sao?”

“Còn tùy vào người chồng của tôi nữa, tôi đâu còn lựa chọn nào khác”.

Cô dơ tay nhún vai. Dường như nói chuyện với Killian khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.

“Anh thích Nguyệt San sao?”

Killian khẽ nheo mắt, hắn đứng lại giây lát.

“Không”.

“Thật sao?”

Killian không nói gì, chỉ im lặng đi cạnh Kiều Oanh.

“Đến phòng rồi, cô vào nghỉ ngơi đi, có gì cứ nói với tôi”.

Cô đứng trước cửa phòng, ngó nghiêng xùng quanh rồi vẫy tay kêu Killian xích lại gần. Cô ghé vào tai hắn rồi thì thầm.

“Nhờ anh xem chuyện của họ rồi nói lại cho tôi biết nhé!”

Hắn lùi lại vài bước rồi xoay người bước đi.

“Tôi hiểu rồi!”.

“Cạu đúng là, dễ bị dao động thật đó!”.

…----------------…

Sau khi Kiều Oanh đi, Clitus mới mở lời nói chuyện.

“Liah, con có nhớ đây là ai không?”

“Dạ…không”.

Cô ấp úng trả lời, trong đầu Nguyệt San bây giờ rỗng tuếch. Chỉ còn lại kí ức khi ở đây thôi, quá khứ cô không thể nhớ lại nữa, hoặc có thể là cô không muốn nhớ.

“Nguyệt San… Là em sao?”

Minh Vũ đưa tay lên má Nguyệt San, muốn cảm nhận lấy hơi ấm của cô một lần nữa nhưng Nguyệt San đã do dự lùi lại.

“Dương Tiên Sinh, anh đã phản bội chị Perona sao?”

“Anh…”

Có thể là do chị Hạ thấy ngứa mắt nên đã đứng dậy đẩy Minh Vũ và Nguyệt San ra xa hơn.

“Đủ rồi Minh Vũ, để con bé nghỉ ngơi đi, chị muốn nói chuyện riêng với em và ngài Clitus đây”.

Clitus chỉ khẽ đá mắt với Liah, cô đã hiểu ý nghĩa đó nên lập tức đi ra ngoài.

Sau khi thấy Nguyệt San đã đi khuất, chị Hạ mới bắt đầu nói.

“Ngài Clitus, ngài đang gài bẫy chúng tôi sao?”

Clitus thắc mắc: “Gài bẫy sao?”

Chính Minh Vũ cũng bất ngờ vì lời nói chị Hạ mới thốt ra.

“Ông biết Kiều Oanh ở đây, nhưng vẫn để chúng tôi đến để gặp con bé, tôi đồng ý chuyện này là thằng trời đánh này sai, nhưng tại sao ông lại làm vậy?”

“Chị à, bình tĩnh lại”.

Minh Vũ kéo vạt áo của chị Hạ ra sức lôi cô ra ngoài.

“Bỏ chị ra!”.

“Chuyện này là do ông làm phải không?”

Clitus không nói gì, chỉ đưa tay vào túi quần lấy ra điếu thuốc lá và một cái bật lửa. Ông chậm rãi hút lấy điếu thuốc, phà một làn khói rồi chậm chạp ngồi xuống ghế.

“Ví dụ nếu như tôi không làm thì cô nghĩ ai sẽ làm đây?”

Minh Vũ hơi bất ngờ: “Ý ông là, Kiều Oanh?”

“Ông nói vậy là cô ấy lên kế hoạch sao?”

Chị Hạ liền ngồi xuống ghế.

"Ta chỉ giúp đứa con gái yêu quý của ta mà thôi. Dù cho nó có làm nên tội lỗi gì thì cũng sẽ có ta ở phía sau. Bôi sạch vết dơ cho nó ".

“Dù sao thì các người cũng biết hết rồi, chi bằng về phòng nghỉ ngơi, hoặc cậu đi giải thích với Perona và Liah đi”.

Nói xong ông đứng dậy khua tay kêu người dọn dẹp, rồi đi thẳng về phòng.

Killian vừa đến nơi cũng phải quay lại để đưa chị Hạ và Minh Vũ về phòng nghỉ ngơi. Đến phòng chị Hạ, khi vừa chào tạm biệt, chỉ còn hai người đàn ông đi với nhau. Bỗng nhiên Killian quay sang hỏi:

“Cậu Dương, cậu và cô Liah đã quen nhau lâu chưa vậy?”

Minh Vũ nghe vậy thì tối sầm mặt, dừng lại một nhịp.

“Từ khi cô ấy vừa chào đời, chúng tôi đã đính ước với nhau rồi”.

“Tôi là người được ngài Killian mang về nhận nuôi từ đống đổ nát. Từ khi theo ông ấy, tôi đã gặp được cô Perona, trong trí nhớ của tôi cô ấy vô cùng hồn nhiên, lại nói rất nhiều. Nhưng sau này khi gặp lại, cô ấy đã thay đổi hoàn toàn, cô ấy cứ như sa mạc, vô cùng khô héo”.

“Cậu nói tôi biết làm gì?”

“Cậu Dương, xin lỗi vì sự mạo muội này nhưng… Cậu có thể chăm sóc cô ấy cả đời không? Tôi không có ý gì đâu, nhưng… Bản thân tôi là một người anh trai, tôi không muốn thấy cô ấy phải buồn. Tôi vẫn còn nhớ nụ cười của cô ấy khi đi trượt tuyết cùng anh. Nó giống như… Nụ cười tôi từng gặp khi cô ấy còn bé”.

Minh Vũ đứng lại một lúc. Dường như hắn đã có câu trả lời sẵn trong đầu rồi.

“Tôi…”

Tiếng nói cắt ngang câu trả lời của Minh Vũ, nó rất quen thuộc khiến Killian quay người về phía sau.

“Dương Tiên Sinh, chờ một chút!”

Liah chạy thục mạng lại phía Minh Vũ. Cô vừa thở dốc vừa nói.

“Hah, hah anh Dương, hah… Tôi có chuyện muốn nói”.

"Killian tiến đến lấy khăn đưa cho Nguyệt San lau mồ hôi.

“Của em…”

“Cảm ơn anh”.

Cô cầm lấy tấm khăn, chạy lại kéo tay Minh Vũ đi về phía xích đu gần đó. Killian cũng đi theo sau.

Anh trăng chiếu thẳng xuống đối diện với chiếc xích đu, gió đang thổi nhè nhẹ khiến xích đu đong đưa theo.

“Anh Dương, có phải anh là người yêu của tôi không?”

Cô nắm lấy cổ áo Minh Vũ ra sức mà lắc. Killian phải chạy lại nắm tay kéo cô ra.

“Liah, bình tĩnh”.

Minh Vũ khẽ gật đầu, khiến Nguyệt San thở phào nhẹ nhõm.

“Thật tốt quá, anh vẫn an toàn…”

“Anh cũng mừng, vì em không sao hết Nguyệt San à”.

Minh Vũ ôm chặt lấy Nguyệt San, khiến cô cảm thấy hơi khó chịu.

“Anh Dương bỏ tôi ra, chị Perona mà thấy chị ấy sẽ buồn lắm”.

Vừa nhắc đến Kiều Oanh hắn liền đẩy cô ra ngay lập tức. Hắn không còn cảm nhận được sự ấm áp của Nguyệt San nữa. Thứ cảm giác mà nhiều năm trước hắn từng có, bây giờ không thể tìm lại nữa. Dù là cùng một người.

“Tôi không nhớ lúc trước mình đã yêu anh ra sao, nhưng bây giờ tôi không phải Nguyệt San mà anh biết đâu. Tôi là Liah, con gái nuôi của Clitus Markavo”.

“Anh biết! Anh cảm nhận được. Em không phải là Nguyệt San anh từng biết nữa rồi”.

Bầu không khí trở nên ngại ngùng. Killian cảm thấy đây là tin tức nóng hổi gửi cho Kiều Oanh.

“Vậy em có muốn lấy lại trí nhớ không?”

Cô không do dự mà trả lời.

“Không, tôi không muốn nhớ lại quá khứ, dù sao anh cũng đã có vợ, tôi cũng còn trẻ, còn nhiều dự định lắm. Nhớ lại quá khứ chỉ khiến tôi ân hận thôi… Chi bằng sống cuộc sống hiện tại, lo cho tương lai”.

“Dương Minh Vũ, tuy không nhớ gì nhưng cũng cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã từng là một phần của tôi nhé! Hy vọng sau này chúng ta sẽ trở thành những người bạn tốt của nhau”.

Nguyệt San dang cánh tay ra, ôm chầm lấy Minh Vũ. Chấm dứt hết câu chuyện tình yêu này. Cũng chấm dứt quá khứ của Nguyệt San, chấm dứt chấp niệm bạch nguyệt quang của đời Minh Vũ.

“Chỉ mong anh chăm sóc chị cho thật tốt nhé!”

“Cảm ơn em,… Nguyệt… Liah. Cảm ơn em rất nhiều Liah”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.