Chúng Ta Bắt Đầu Lại Một Lần Nữa Em Nhé!

Chương 127: 127: Anh Luôn Theo Dõi Hình Bóng Của Cô




Tuấn Thiên nằm xuống bên giường trống, chiếc chăn cô đã ủ ấm, anh cứ thế chui cả cơ thể lạnh toát vào.

Cả khuôn mặt anh giãn ra vì mãn nguyện, bờ môi cũng nhướng lên.

Phi Nhi uể oải lăn lộn trên giường.

Đầu cô đau quá.

Lâu rồi cô chưa có uống say như vậy, tửu lượng của cô bây giờ cũng kém hơn trước rồi.

Cổ họng khô rát buộc cô phải trở mình.

Phi Nhi đầu tóc rối bù ngồi thất thần trên giường.

Không phải chứ, đây đâu phải nhà cô.

Rón rén nhìn vào trong chăn sau khi thấy bản thân vẫn còn quần áo chỉnh tề thì hơi thở đang đứt đoạn của cô mới được nối liền.

Bờ môi còn chưa nhướng lên hoàn toàn thì cô lại lật chăn lần nữa.

Không đúng đây không phải là bộ đồ hôm qua cô mặc.

Phi Nhi mày lại làm loạn gì thế này.

Cả căn phòng rất an tĩnh, Phi Nhi lướt mắt nhìn xung quanh mới nhớ ra đây là phòng Tuấn Thiên trước kia.

Thể nào khi tỉnh dậy cố cứ thấy quen quen.

Đối tượng là Tuấn Thiên nên cô cũng cảm thấy khá hơn, ít ra anh cũng không thể coi là người xa lạ.

Màn gió được anh kéo kín, trong phòng chỉ dội lại chút ánh sáng nhàn nhạt.

Phi Nhi không biết mình ngủ bao lâu rồi, có lẽ anh sợ cô tỉnh giấc nên mới kéo màn gió kín như thế.

Cô hua tay tìm chiếc đèn bàn muốn bật đèn lên thì bàn tay chạm phải chiếc giỏ trên tủ.

Cô vung tay khá mạnh làm chiếc giỏ rơi xuống đất những món đồ trong đó cũng rơi tứ tung ra sàn.

Phi Nhi lồm cồm bò dậy, cô chạy ra cửa phòng bật đèn lên sau đó nhặt những món đồ dưới đất.

Thì ra là rổ đựng thuốc.

Phi Nhi cầm lọ thuốc lên nhìn, mắt cô bống tối lại.

Thuốc ở trong rổ chỉ có hai loại, một là thuốc giảm đau, hai là thuốc ngủ.

Hộp thuốc ước chừng rất nhẹ, vỉ thuốc rỗng cũng rất nhiều.

Nhìn thôi cũng biết anh dùng chúng nhiều như cơm bữa.

Phi Nhi siết chặt lọ thuốc trên tay, trong lòng bất giác đau đớn.

Cô siết chặt tất cả chỗ thuốc, không được cô không thể để anh hủy hoại sức khỏe của mình.

Người đàn ông này, cô không buông ra được.

Phi Nhi cầm hộp thuốc lao ra phòng khách.

Hôm nay là chủ nhật nên cô cũng không quá quan tâm đến giờ giấc.

Cô nhất thiết phải cấm anh không dùng những loại thuốc tổn hại đến mình mới được.

Cô vừa bước ra cũng là lúc Tuấn Thiên đẩy cửa vào nhà.

Trên tay anh đang cầm mấy chiếc bánh bao xa xíu cũng sữa đậu nành anh phải xếp hàng mới mua được.

Thấy Phi Nhi đã tỉnh, anh mang đồ ăn vào bếp rồi gọi cô ra ăn.

- Tuấn Thiên, chỗ thuốc này là sao? – Phi Nhi giơ lọ thuốc ra trước mặt anh, tiếng nói quở trách.

Tuấn Thiên sững người nhìn hộp thuốc, anh lập tức giật lại lọ thuốc, giấu ra sau mình.

Anh trả lời qua loa lấy lệ:

- Vitamin thôi, em đừng quan tâm.

Lại ăn chút đi.

- Anh định lừa em sao? Trước kia em cũng từng dùng qua mấy loại thuốc này.

Chúng là thuốc ngủ cùng thuốc giảm đau.

Anh biết chỗ thuốc này không tốt cho sức khỏe mà.

- Em, không cần lo.

Sức khỏe anh, anh tự biết chừng mực.

– Tuấn Thiên không hiểu sao mình lại cáu gắt với cô.

Anh thực ra hôm qua không có dùng mà.

Anh cũng không muốn vì chuyện của mình mà phá vỡ những giây phút ngắn ngủi quý giá này.

Có lẽ đây cũng là lần cuối cùng anh có thể ở riêng với cô, anh không dám nhận những sự quan tâm này, anh sợ khi một mình quay lại cuộc sống đơn độc sẽ không quen.

Cô thà cứ oán trách anh, khi ấy anh sẽ chừng mực hơn, sẽ vì nghĩ cô không muốn gặp mà tránh mặt.

- Anh đúng là không nói lỹ lẽ.

– Nói rồi, Phi Nhi cầm túi xách rồi lao ra khỏi nhà.

Tuấn Thiên thấy cô bỏ đi thì vội chạy theo.

Anh biết cô quan tâm mình mà nói vậy, cũng biết mình nói có bao phần vô lý.

Nhưng khi vừa chạy xuống dưới lầu thì Phi Nhi đã bước vào trong xe taxi rồi đi mất.

Tuấn Thiên đứng lặng nhìn theo bóng cô rất lâu, chờ cho đến khi chiếc xe chở cô khuất dần trên phố..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.