Chung Sống Cùng Mỹ Nam

Chương 17: Sự Thật Bất Ngờ




Mặc dù Tiêu Hàn đã không còn quá lạnh lùng và ưu tư như trước kia nữa, vừa có cơ hội liền trở về nhà làm loạn một trận khiến Tiêu Khải và Lâm Nguyệt cười không được mà khóc cũng không xong, thế nhưng Tô Bình vẫn cảm thấy lo lắng. Cô lo Tiêu Hàn ở nhà Minh Hy không thật sự thoải mái như vẻ bề ngoài, lo mỗi lần thấy cậu ngồi ngây ngốc hay thở dài. Chọn ra một ngày nắng mai ngập tràn trong vô số ngày nhật quang ấm áp, Tô Bình kéo Duy Kiên lên sân thượng hỏi hắn rốt cuộc ở nhà Minh Hy có gì khiến Tiêu Hàn khó chịu không vui hay không. Duy Kiên gật đầu một cái, nói:

"Nếu như người Hàn thích không phải là Minh Hy thì em ấy đã không cần phải khổ sở như thế này."

Ngừng lại một chút suy nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu, sau đó hắn chậm rãi kể. Tuần trước Duy Kiên và Tiêu Hàn đi học về, vừa bước vào nhà liền được chứng kiến một màn thân mật ôm ấp của hai người kia, không biết đã xảy ra chuyện gì mà lúc ấy đôi mắt Kỳ Nhiên lại ướt đẫm lệ. Nghe thấy tiếng động, Minh Hy chậm rãi buông Kỳ Nhiên ra, dùng loại ánh mắt chứa đựng cảm xúc phức tạp đến mức Duy Kiên không thể hiểu nổi nhìn về phía Tiêu Hàn. Còn Kỳ Nhiên thì nhẹ nhàng gạt nước mắt, tươi cười nói hôm nay cô sẽ chuẩn bị bữa trưa, trước khi rời đi còn không quên kiễng chân hôn lên má Minh Hy một cái. Tiêu Hàn không có phản ứng gì khác lạ khi đối diện với tình huống ấy, trên gương mặt vẫn xuất hiện nụ cười vui vẻ vô tư như bình thường, thậm chí cậu còn vu vơ tán gẫu một vài chuyện rồi mới lên phòng thay đồ.

Lúc đầu Duy Kiên cho rằng Tiêu Hàn đã không còn đặt Minh Hy ở trong lòng nữa, đang âm thầm vui sướng thì hắn lại nghe cậu nhẹ giọng nói:

"Duy Kiên, quay lưng lại đây, cho em mượn vai anh một chút được không?"

Duy Kiên hạ mắt ghé sát người về phía Tiêu Hàn. Không có cảm giác nóng ẩm truyền đến từ phía sau lưng lại càng không có tiếng nức nở kìm nén như hắn nghĩ. Cậu chỉ đơn giản là gục đầu xuống vai hắn, tự xoa dịu tổn thương của chính mình.

Một lúc sau, Tiêu Hàn đột nhiên lên tiếng, âm thanh nhẹ bẫng:

"Duy Kiên, em xin lỗi."

Duy Kiên hơi nghiêng đầu về phía sau, những sợi tóc đen nhánh như có như không cọ cọ lên má hắn, "Vì cái gì?"

"Anh đã từng nói thích em mà. Cảm giác thích một người không thích mình, em đương nhiên hiểu rõ. Em lại còn là một kẻ ích kỷ, thường xuyên lợi dụng anh giống như lúc này đây. Vậy nên, Duy Kiên, em thật sự rất xin lỗi."

Nghe thanh âm khẽ khàng giống như vọng đến từ nơi xa xôi nào đó của Tiêu Hàn, trên gương mặt tựa tượng tạc xuất hiện nụ cười khổ. Con người ngờ nghệch này khi buồn phiền hoá ra lại trở nên thông minh và nhạy cảm như vậy.

Còn một lần khác, Tiêu Hàn chạy xuống dưới bếp lấy chút đồ ăn vặt mang lên phòng để xem phim cùng Duy Kiên, khi trở ra thì cậu bắt gặp Minh Hy đang gấp gáp bế Kỳ Nhiên hướng đến phòng ngủ dưới tầng một. Lúc ấy chẳng hiểu sao Tiêu Hàn lại có biểu hiện của một kẻ rình trộm bị bắt quả tang. Cậu vội vàng nấp sau bức tường bếp, thật lâu thật lâu sau vẫn không thấy rời đi. Duy Kiên đứng ở hành lang thu hết toàn bộ sự việc vào trong mắt. Hắn quay người vào phòng, bộ phim hài ngay lập tức bị chuyển thành phim kinh dị.

Chưa hết, trong bữa ăn, Kỳ Nhiên thể hiện tình cảm với Minh Hy nhiều đến mức khiến người khác cảm thấy không thoải mái. Mỗi lần như vậy, Tiêu Hàn đều sẽ kiếm cớ để nhanh chóng đứng dậy. Rõ ràng nói là no lắm rồi vậy mà dạo này trông cậu lại gầy đi nhiều.

Trong một buổi tối vô cùng hiếm hoi, bốn người ba nam một nữ ngồi quây quần quanh bàn trà cùng nhau xem phim, cùng nhau trò chuyện. Vốn đang rất vui vẻ thì Kỳ Nhiên lại đột nhiên ôm cánh tay Minh Hy, vừa cười vừa khoe Minh Hy thì thế này, Minh Hy thì thế kia, anh ấy đối với tôi thế này thế kia. Tiêu Hàn diễn kịch rất giỏi, chăm chú lắng nghe từ đầu đến cuối, thậm chí còn phụ họa thêm vài câu. Nếu như không phải sau đó cậu lộ ra dáng vẻ ảm đạm cô đơn ngồi gọn trong một góc giường thì Duy Kiên đã cho rằng Tiêu Hàn cuối cùng cũng buông được Minh Hy rồi.

Duy Kiên vừa kể xong, Tô Bình liền đưa tay vỗ vỗ vai hắn an ủi:

"Thiệt thòi cho anh rồi."

Duy Kiên khẽ cười lắc lắc đầu, "Hết cách! Chẳng ai lại ngu ngốc đòi hỏi sự công bằng trong mấy vấn đề này cả. Thật ra làm người ngoài cuộc cũng rất tốt, anh có thể biết được Hàn cần những gì."

Sau khi đã thầm cảm tạ suy nghĩ đậm chất nam phụ của Duy Kiên, Tô Bình không nói thêm lời nào nữa mà hít một hơi thật sâu rồi dùng hết sức lực bình sinh chạy về lớp. Nắm lấy gáy áo Tiêu Hàn dựng lên, cô hùng hổ nói:

"Hàn, đi, hôm nay tao với mày trốn học."

Tiêu Hàn đang nằm gục xuống bàn nghe nhạc bị Tô Bình dọa sợ, lắp bắp hỏi:

"Bình, mày, đột nhiên mày làm sao đấy?"

Tô Bình không trả lời mà quay ra nói với cả lớp:

"Bọn mày, tao đưa mỹ nam nhà ta đi giải tỏa tâm trạng đây. Thật sự là không thể vừa mắt với bộ dạng này của nó được nữa rồi."

Các cô gái trong lớp lập tức như cuồng phong lao lên ôm lấy Tô Bình, nói bằng giọng điệu cảm kích:

"Tô Bình, bọn tao trông cậy vào mày đấy!"

"Được được, về phần giáo viên thì bọn mày nhớ phải giúp bọn tao." Tô Bình cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn vùng vẫy thoát ra ngoài, cắn răng tươi cười nói.

Lớp trưởng đứng ra gật đầu đảm bảo:

"Đương nhiên rồi, đi nhanh lên trước khi vào lớp." Dứt lời liền quay sang trừng mắt nói với hội con trai, "Còn bọn mày, ai hé răng thì không đáng mặt đàn ông."

Một tên chán ghét phẩy phẩy tay:

"Lắm lời! Mau đi đi! Vẻ mặt ngứa mắt ấy tốt nhất là khi trở về mày đừng trưng ra thêm lần nào nữa."

Bên cạnh lời cảm ơn của Tô Bình chính là dáng vẻ cảm kích đến mức không nói thành câu trọn vẹn của Tiêu Hàn.

Vai khoác cặp thận trọng rời khỏi lớp, hai người mới đi được đến đầu cầu thang thì bị Duy Kiên chặn lại. Hắn không nói không rằng vươn tay chộp lấy mặt Tiêu Hàn ra sức chà sát giống như đang kì cọ xoong nồi cháy đen. Cảm nhận được làn da trắng hồng đáng ghen tị của mình dần đỏ au như tôm luộc, Tiêu Hàn tức giận vùng vẫy:

"Đau! Đau! Đau! Phạm Duy Kiên, đệch mợ, anh đang làm cái con mẹ gì thế hả?"

Duy Kiên bịt miệng Tiêu Hàn không cho cậu tiếp tục lớn tiếng mắng loạn, cười rạng rỡ:

"Chúc hai người may mắn nhé!" Dứt lời liền quay người trở về lớp.

Tiêu Hàn và Tô Bình khó hiểu nhìn nhau, bĩu môi nhún vai. Vài giây sau thấy bóng dáng giáo viên chủ nhiệm đang thong dong đi đến, Tiêu Hàn lúc này mới vỡ lẽ, cậu rất nhanh thay đổi nét mặt thành mệt mỏi khó chịu. Tô Bình đưa tay đỡ lấy cơ thể vô lực của Tiêu Hàn tiến lên vài bước, hướng cô chủ nhiệm chào hỏi rồi nhỏ giọng xin phép:

"Em thưa cô, em xin phép cô cho hai bọn em nghỉ học ngày hôm nay ạ. Tiêu Hàn bị sốt rất cao, gia đình bạn ấy lại đi vắng cả nhà, em không thể để bạn ấy một mình được."

Cô giáo bị màu đỏ hiện trên gương mặt anh tuấn thanh tú kia doạ sợ lập tức gật đầu lo lắng dặn dò:

"Chăm sóc bạn thật tốt nhé! Thật là, ốm thành ra như thế còn cố đi học làm gì?!"

Mặc dù đã bước ra khỏi cổng trường một cách thuận lợi rồi thế nhưng cho đến tận khi ngồi trên xe bus thì Tô Bình mới không đỡ Tiêu Hàn nữa, an tâm kết thúc vở kịch cũ rích của đời học sinh. Hai người đưa mắt nhìn nhau một lúc, đột nhiên bật cười ha ha.

"Bây giờ đi đâu?" Tiêu Hàn thu lại nụ cười, hỏi.

"Tao đưa mày đến gặp một loại sinh vật."

"Cái gì?" Tiêu Hàn có cảm giác bản thân bị chơi khăm, cao giọng ngạc nhiên hỏi lại.

Tô Bình lạnh nhạt đáp, "Vi khuẩn."

ε=ε=ε=ε=ε=ε=┌(; ̄◇ ̄)┘

Tiêu Hàn ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao không thấy đỉnh mang theo logo của tập đoàn Y, thấp giọng hỏi:

"Này Bình, mày định nói với tao trong này có một con vi khuẩn to như trăn Nam Mỹ đấy à? Như vậy chẳng phải nên gọi là vĩ khuẩn sao?" Cậu biết Tô Bình thật sự muốn khiến cho cậu cảm thấy vui vẻ, thế nhưng mà cùng nhau chạy đến trụ sở chính của một tập đoàn so với Z cũng không hề thua kém để tẩy rửa vi khuẩn thì thật sự là có hơi điên rồ.

Tô Bình đá cậu một cái, trừng mắt quát, "Cút!"

Đang định tiến vào thì hai người bị bảo vệ chặn lại. Gã bảo vệ trẻ tuổi nhìn một nam sinh và một chẳng rõ là nam sinh hay nữ sinh trước mặt, nghiêm giọng hỏi:

"Học sinh không đi học, đến đây làm gì?"

Tô Bình tươi cười lịch sự chào hỏi một vài câu, sau đó thật thà trả lời:

"Chú cho chúng cháu vào đi ạ. Bọn cháu có việc cần gặp Ngô Thái Dương."

"Gọi là anh thôi."

Sắc mặt Tô Bình tối lại, nghiến răng phun ra từng chữ, "Cái này không quan trọng, mong chú giúp cho."

Tên bảo vệ trẻ tuổi hoàn toàn không có ý định giúp đỡ thế nhưng lại nằng nặc yêu cầu Tô Bình gọi gã bằng anh. Lãng phí vài phút giằng co vấn đề chẳng ra đâu vào với đâu này khiến Tô Bình phát cáu. Thấy cô sắp không kiên nhẫn được nữa, tên bảo vệ liền như cười như không nói:

"Em gái, em có phải là bị tổng giám đốc bỏ rơi không? Muốn đến tính sổ với anh ta? Thật là, ngây thơ quá đi mất!" Gã thở dài gãi gãi đầu rồi lại vỗ vỗ vai cô, "Bao nhiêu tiếng đồng hồ kể từ khi anh làm việc ở đây đến nay thì anh phải tiếp bấy nhiêu cô gái như em đến tìm sếp tổng. Nếu như ai cũng thành công thì còn cần bảo vệ như anh làm cái gì nữa? Vậy nên cô gái, quay về đi, ngoài kia còn rất nhiều đàn ông tốt mà."

Tiêu Hàn đứng bên cạnh có thể nghe được tiếng nghiến răng ken két một cách vô cùng rõ ràng. Tô Bình nhanh chóng rút điện thoại ra gọi đến một dãy số, giọng điệu cho dù có cố gắng kìm nén như thế nào thì vẫn không giấu được sự giận dữ:

"Tổng giám đốc, anh quả nhiên là quý nhân không thể chỉ đơn giản dựa vào mấy lời khẩn cầu là có thể gặp mặt được."

Thái Dương ở đầu dây bên kia nghe thấy lời nói mỉa mai cùng âm thanh nín nhịn quen thuộc của Tô Bình đột nhiên có dự cảm chẳng lành:

"Bảo bối, sao vậy? Em đột nhiên nói gì lạ thế?"

"Kính mong anh xuống dưới đây gặp tôi một lát."

Chẳng đến ba phút sau, có bóng dáng một người đàn ông phong trần tuấn mỹ gấp gáp chạy ra ngoài, dừng lại trước mặt bọn Tô Bình.

"Bảo bối, Tiêu Hàn, tại sao hai người lại đến đây thế này?" Thái Dương tươi cười hỏi.

Tiêu Hàn lịch sự lên tiếng:

"Chào anh, Thái Dương!" Dứt lời liền đưa mắt nhìn Tô Bình. Từ lúc cô gọi điện yêu cầu Thái Dương xuống nhà tiếp khách cho đến bây giờ cậu vẫn chưa thể tin được con vi khuẩn to như trăn Nam Mỹ lại là anh. Và điều càng khó tin hơn chính là quan hệ giữa hai người bọn họ đã thân thiết đến mức gọi nhau bằng biệt danh. Còn có, bảo bối? Hai từ này đâu phải dành cho một mối quan hệ thân thiết bình thường. Bọn họ rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào? Tại sao nửa câu Tô Bình cũng không nói với cậu?

Tô Bình bối rối nhìn lại Tiêu Hàn, biết trong lòng cậu có khúc mắc liền nhỏ giọng nói:

"Chuyện này tao sẽ kể lại với mày sau." Dứt lời, cô trừng mắt chán ghét nói với Thái Dương, "Bảo bối cái rắm! Nếu như không phải là bất đắc dĩ thì tôi đây cũng không muốn đến nhìn cái mặt anh."

Thái Dương bày ra vẻ mặt mất mát hoàn toàn không phù hợp với bộ tây trang anh đang mặc:

"Bảo bối, đừng tàn nhẫn như vậy được không? Em nói là nhớ anh cũng sẽ không mất mặt đâu, dù sao cũng có nhiều cô gái nhớ anh lắm."

"Đã nghe qua."

Thái Dương cũng chẳng quá để tâm đến lời Tô Bình nói. Dù sao thì sự tích hoa đào của anh người thân biết, bạn bè biết, người xung quanh biết, người trong giới biết, có lẽ là cả nước đều đã biết, căn bản là chẳng còn gì có thể giấu giếm được nữa.

"Bảo bối, nóng không? Có muốn uống chút gì đó không?" Thái Dương kéo hai người đi vừa miêu tả hương vị trà xanh và cafe ở văn phòng anh.

Cho đến khi ba bóng lưng hoàn toàn biến mất sau cánh cửa thang máy, tên bảo vệ vẫn chưa hết kinh hãi. Tổng giám đốc mà gã biết đối xử với những món nợ đào hoa tìm đến cửa đều rất lạnh nhạt, ấy vậy mà anh đối với cái "cô thiếu nam" vừa rồi không chỉ vui vẻ hồ hởi mà còn có vài phần nịnh nọt. Một người trên tình trường luôn chơi đùa đến phát chán rồi lạnh lùng vứt bỏ đột nhiên hô biến thành một con cún con quấn chủ, điều này thật sự là hơi khó để thích nghi chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế này.

Cửa văn phòng vừa đóng lại, Tô Bình liền đứng chặn trước mặt Thái Dương, tức giận hùng hổ hỏi:

"Ngô Thái Dương, hôm nay anh nhất định phải nói rõ ràng cho tôi! Minh Hy rốt cuộc coi Hàn nhà chúng tôi là cái gì? Cả cái cô Kỳ Nhiên kia nữa."

Thái Dương bày ra vẻ mặt vô tội, đáng thương nhìn Tô Bình, "Bảo bối, em đừng vô lý như vậy có được không? Anh đâu phải là người khiến Tiêu Hàn đau lòng, tại sao em tức giận với anh?"

Mắt Tô Bình lập tức trừng lớn hơn, thế nhưng cô chẳng thể phản bác. Nếu như không phải lo sợ Tiêu Hàn khi đứng trước mặt Minh Hy sẽ co giò chạy mất thì cô cũng sẽ chẳng mang cậu đến đây. Nếu như không thể trút giận lên đối tượng thì cô chỉ có thể trút giận lên bạn của đối tượng mà thôi. Có điều, việc này quả thật là có hơi vô lý.

Tiêu Hàn hạ mắt, hóa ra hôm nay Tô Bình muốn cùng cậu đi tìm đáp án. Nếu như mối quan hệ giữa cậu, Minh Hy và Kỳ Nhiên có uẩn khúc thì bọn họ có thể tìm cách tháo gỡ nút thắt. Còn nếu như mọi chuyện đều là sự thật rõ ràng ngay trước mắt thì Tiêu Hàn cậu nên lùi bước, thành tâm chúc phúc cho Minh Hy và Kỳ Nhiên.

Thái Dương bật cười trước vẻ mặt đuối lý của Tô Bình rồi liếc mắt sang Tiêu Hàn. Thấy cậu chỉ đứng yên lặng một bên, anh đột nhiên thở dài nhẹ giọng nói:

"Thời gian qua hẳn là cậu đã phải chịu không ít thiệt thòi rồi. Cho cậu biết cũng tốt." Quay người đi về phía bàn kính rót ra ba chén trà vẫn còn nghi ngút khói, anh ngồi xuống dựa người lên thành sofa, "Hai người ngồi đi."

"Làm phiền anh rồi." Tiêu Hàn khách sáo nói.

Thái Dương ha ha cười, đáp:

"Không phiền, không phiền. Vì em tôi nguyện ý." Nhận được ánh nhìn lạnh lùng khinh thường từ Tô Bình, anh lập tức thức thời khép miệng.

Chuyện giữa Kỳ Nhiên và Minh Hy bắt đầu từ bảy năm trước. Lúc đó Minh Hy mười chín tuổi, là một sinh viên ưu tú của trường Đại học Kinh Tế Quốc Dân. Còn Kỳ Nhiên mười tám tuổi, là tân sinh xuất sắc và là hoa khôi của trường. Hai người bọn họ quen biết nhau trong một bữa tiệc sinh nhật. Thái Dương còn nhớ rõ ngày hôm ấy Kỳ Nhiên ăn mặc giản dị chân phương nhưng lại vô cùng nổi bật. Thấy tính cách cô dịu dàng, biết quan tâm người khác, thành tích tốt còn thêm xinh đẹp vậy nên Thái Dương muốn giới thiệu cô cho Minh Hy, anh muốn hắn không còn quá khô khan và cứng nhắc nữa.

Đúng như Thái Dương dự đoán, Kỳ Nhiên thật sự rất thích Minh Hy. Cô tiếp cận hắn, bước vào cuộc đời hắn, dạy cho hắn biết thế nào là yêu. Chuyện hai người công khai hẹn hò trở thành tâm điểm của cả trường, ai ai cũng nói bọn họ đẹp đôi. Có tài, có tiền, có thế, có danh, có ngoại hình, hai người họ chính là cặp đôi đáng được ngưỡng mộ nhất cả ở trong và ngoài trường.

Minh Hy thật sự rất yêu Kỳ Nhiên. Cô mặc dù xinh đẹp nhưng đâu phải là bậc nhất, bên ngoài kia còn có nhiều cô khác diễm lệ hơn đem lòng yêu Minh Hy, vậy mà trong mắt hắn bọn họ chẳng khác nào hoa dại bên đường. Sau khi tốt nghiệp đáng lẽ ra phải nghe theo nguyện vọng của gia đình kế thừa Z thế nhưng Minh Hy lại buông bỏ tất cả để đi theo Kỳ Nhiên chỉ vì một câu nói muốn cùng hắn sống cuộc sống của người bình thường. Gia đình Minh Hy vốn đã không có thiện cảm với Kỳ Nhiên chính vì sự việc này lại càng không chấp nhận cô.

Ngừng một chút, Thái Dương đưa mắt nhìn Tiêu Hàn. Thấy cậu đang chăm chú nghe dưới bộ dáng bi thương đến khó tả, anh liền nâng chén trà đưa cho Tiêu Hàn, mỉm cười nói:

"Cậu uống đi."

"Cảm ơn anh." Tiêu Hàn đón lấy cái chén ấm nóng, nhiệt độ truyền đến lòng bàn tay khiến nội tâm đang nổi trận phong ba của cậu cũng bình tĩnh lại được phần nào.

Hai người bọn họ ở riêng cùng nhau khoảng ba tháng. Một ngày nọ bỗng nhiên Kỳ Nhiên đề nghị chia tay với lý do có một công ty giải trí muốn đào tạo cô trở thành một diễn viên và họ nhất định không chấp nhận một người đã có người yêu. Minh Hy không hề níu kéo, một chút cũng không. Có điều hắn lại làm những hành động tự hủy hoại bản thân. Chỉ trong vài tiếng đồng hồ mà Minh Hy đã trở thành một con người xa lạ đến mức Thái Dương không thể nào nhận ra được.

"Tiêu Hàn, cậu có nhớ lần đầu tiên gặp Minh Hy không?"

Tiêu Hàn gật đầu đáp, "Hôm ấy tôi tỉnh dậy ở nhà Minh Hy."

Thái Dương cười cười, lắc lắc đầu, "Không phải."

Thái Dương kể lại về chàng trai đã làm thay đổi cuộc đời Minh Hy mà anh được nghe từ hắn. Qua lời kể của Thái Dương, trí nhớ của Tiêu Hàn lờ mờ tái hiện lại khung cảnh một ngày mưa của hai năm trước. Người đàn ông xa lạ ấy bất lực ngồi dựa lưng vào tường để mặc cho nước mưa rơi xối xả lên cơ thể. Bộ dạng của anh ta lúc đấy chỉ có thể miêu tả bằng hai từ: thảm hại và bi thương. Người đàn ông ấy không tuấn mỹ cũng không phong độ, vậy mà lại là Minh Hy, là Minh Hy của cậu.

"Tiêu Hàn, Minh Hy đã cố gắng rất nhiều để Z càng ngày càng vững mạnh. Hắn nói với tôi, hắn muốn bảo vệ cậu cả về thể chất và tinh thần. Để làm được điều ấy, đầu tiên hắn phải thật thành đạt."

Tô Bình nhìn Tiêu Hàn rồi lại khó hiểu nhíu mày nhìn Thái Dương:

"Vậy bây giờ thì thế nào? Thể chất không nói, anh nhìn xem có chỗ nào giống bảo vệ tinh thần không?"

Thái Dương hạ mắt thở dài, "Kỳ Nhiên, sắp chết rồi."

Tiêu Hàn và Tô Bình kinh ngạc trừng mắt, đồng thanh hỏi:

"Tại sao lại như thế?"

"Kỳ Nhiên bị ung thư phổi, bây giờ đang là giai đoạn cuối rồi. Em ấy chỉ còn rất ít thời gian. Vẻ ngoài của Kỳ Nhiên bây giờ chính là ngụy tạo. Trước đây em ấy không gầy như thế, mái tóc hiện tại là tóc giả, vẻ mặt đầy sức sống kia là do trang điểm. Nguyện vọng cuối cùng của Kỳ Nhiên là được ở bên cạnh Minh Hy nốt những ngày tháng còn lại trong đời. Vậy nên để đáp ứng Kỳ Nhiên, Minh Hy bắt buộc phải làm những chuyện có lỗi với cậu." Anh ngừng một chút, nhìn gương mặt lúc trắng lúc xanh của Tiêu Hàn, kiên quyết khẳng định, "Tiêu Hàn, Minh Hy nói yêu cậu, tin tôi đi, chắc chắn là thật lòng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.