Chúng Diệu Chi Môn

Chương 169 : Ai là thợ săn ai là con mồispan




Buổi tối có người tìm gặp Dịch Ngôn, là Hồng Tú Toàn triệu kiến.

Dịch Ngôn đi tới liền thấy Phi Tinh đạo nhân, trừ hắn ra còn có Hồng Tú Toàn, Phùng Vân Sơn, Dương Tú Thanh, Tiêu Triêu Quý, còn có hai người khác mà hắn không nhận ra , trải qua giới thiệu, bên trong hai người kia, có một người tên là Vi Xương Huy, địa vị của hắn ở trong Tử Kinh Sơn cũng rất cao, chỉ dưới Hồng Tú Toàn, Dương Tú Thanh bọn họ. Một người khác chính là thiên mệnh nhân đến từ Nhân Gian Thiên Đình mà Phi Tinh đạo nhân nhắc tới, nàng tên là Minh Châu, là một phụ nữ, hơn nữa còn là một nữ nhân tuổi còn trẻ rất xinh đẹp.

Nàng mặc một thân pháp bào tràn đầy màu vàng vân văn, gió thổi qua, y phục giống như là một mảnh sóng vàng nhấp nhô.

Giới thiệu đến nàng , nàng hướng Dịch Ngôn nhìn tới, chẳng qua là cười cười nói rõ ‘ hạnh ngộ ’, rồi không nói thêm một câu nào . Bọn họ cũng không giới thiệu Minh Châu đến từ nơi nào. Giống như bọn họ căn bản cũng không có hỏi Dịch Ngôn đến từ nơi nào giống nhau, có lẽ trong lòng bọn họ sớm đã có tính ra.

Dịch Ngôn đem hết thảy nhìn ở trong mắt, đột nhiên phát hiện những người trong Bái Thượng Đế Giáo thật ra thì cũng không phải là bền chắc như thép, cũng không phải như trong giáo nghĩa của bọn họ nói như vậy tất cả mọi người đều là huynh đệ tỷ muội.

Địa phương có người thì giang hồ, có người sẽ có tranh đấu.

Mấy ngày nay, hắn đối với Bái Thượng Đế Giáo đã có hiểu rõ, biết người sáng lập là Hồng Tú Toàn, mà Phùng Vân Sơn lại là người để cho Bái Thượng Đế Giáo viên thần quốc hạt giống nảy mầm, nhưng chính là năm ngoái, Phùng Vân Sơn chẳng biết tại sao bị giam vào trong Quế Bình thành đại lao, sau đó Dương Tú Thanh cùng Tiêu Triêu Quý , cũng làm cho viên hạt giống nảy mầm này chịu đựng được mưa gió, cũng khai chi tán diệp.

Cho nên không thể tránh khỏi xuất hiện mâu thuẫn, Dương Tú Thanh cùng Tiêu Triêu Quý và Hồng Tú Toàn cùng Phùng Vân Sơn ở giữa mâu thuẫn, mà Vi Xương Huy lại là tự do ở ngoài bọn hắn . Vị thiên mệnh nhân tên là Minh Châu này lại là Vi Xương Huy mang đến , theo Dịch Ngôn biết, Vi Xương Huy cùng Hồng Tú Toàn biết nhau rất sớm, đáng lẽ nên thuộc về Hồng Tú Toàn một phương , song trên người Vi Xương Huy giống như có thêm một loại xa cách tự nhiên, tựa như Dịch Ngôn giống nhau.

Dịch Ngôn nghĩ tới đây liền tỉnh ngộ , hắn hiện tại cũng là người trong Bái Thượng Đế Giáo, trên người có Thiên điều thần văn, có thể đạt được tín ngưỡng thần lực, nhưng mà ở trong lòng hắn cũng không có thừa nhận mình là người của Bái Thượng Đế Giáo. Mà Vi Xương Huy kia thoạt nhìn cũng giống vậy.

Dịch Ngôn ban đầu tiếp xúc chính là Tiêu Triêu Quý, nhưng lại cứu Phùng Vân Sơn, hơn nữa còn giết người của Dương Tú Thanh, điều này làm cho vị trí của hắn có chút độc lập bên ngoài, cùng bên nào cũng không thân cận, Dịch Ngôn cũng không để ý tới những việc này, trong lòng hắn rất rõ ràng, ít nhất Tiêu Triêu Quý sẽ không vô duyên vô cớ làm khó chính mình, Phùng Vân Sơn xác nhận còn muốn cảm tạ chính mình đã từng cứu hắn mà mất công mất sức.

Lần này mục đích tìm đến Dịch Ngôn là bọn họ muốn tìm mấy người, mấy người này cũng là một vài tổ chức thủ lĩnh, trong đó Dịch Ngôn nghe qua Hữu Niệp Tử và Thiên Địa Hội.

Bọn họ nói rất nhiều, Dịch Ngôn cùng Phi Tinh còn có Minh Châu cũng không lên tiếng, chẳng qua là ở phía sau lắng nghe, Dịch Ngôn nhắm mắt dưỡng thần, cho đến sau khi chấm dứt, Hồng Tú Toàn bọn họ mới hỏi Dịch Ngôn mấy người, mạng của bọn hắn tính ra như thế nào?

Dịch Ngôn tự nhiên tình hình thực tế mà nói, chỉ nói tương lai của bọn hắn bị một mảnh huyết quang che đậy, mơ hồ có hàng vạn hàng nghìn oan hồn gầm thét. Mà hai người khác trả lời ra sao Dịch Ngôn không biết, ngày hôm sau, Dịch Ngôn vẫn bị mời đi, chẳng qua vẫn là bàng thính, sau lại bị Hồng Tú Toàn bọn họ gọi lại hỏi nhìn thấy gì.

Dịch Ngôn vẫn trả lời giống như hôm qua , tới ngày thứ ba, mặc dù Dịch Ngôn vẫn bị bọn họ gọi đi, nhưng chẳng qua là ngồi ở ngoài nội đường, ngồi xuống cả ngày, đợi đến bọn họ đi ra ngoài Dịch Ngôn dùng xem mệnh thần thông xem bọn hắn, chỉ thấy huyết quang trên đỉnh đầu bọn họ càng thêm nồng nặc, nồng nặc sềnh sệch giống như mực hồng.

Huyết quang trên đỉnh đầu bọn họ mơ hồ đã muốn dính liền cùng một chỗ, Dịch Ngôn trong lòng trong nháy mắt hiểu được bọn họ nhất định đã có quyết định gì trọng yếu, quyết định này sẽ để cho vận mệnh của bọn hắn dính liền cùng một chỗ.

Hắn muốn thâm nhập thấy rõ ràng tương lai của bọn hắn, trong huyết quang, vang lên một tiếng rống to, trong tiếng gầm tràn đầy một loại cảm xúc tuyệt vọng cùng không cam lòng, trong đầu Dịch Ngôn phảng phất có cái gì bể nát.

Trong đầu hắn đau xót, phảng phất có người dùng trọng chùy đập vào sau gáy của mình một cái. Lúc này, tim của hắn hẳn là thanh minh khác thường , Động Sát nhãn , đã phát hiện cơ hồ tất cả mọi người ở nhìn mình, cho dù là ánh mắt không có nhìn, nhưng tâm đang nhìn.

Hắn tâm niệm vừa động , một ngụm máu tươi từ giữa cổ họng dâng lên, nhưng đến trong miệng lại nuốt trở vào.

"Thất Túc tiên sinh, ngươi không sao chớ." Phùng Vân Sơn hỏi.

Dịch Ngôn lắc đầu, há mồm nói: "Không có chuyện gì." Song máu tươi trên hàm răng không thể gạt được ánh mắt của bất luận kẻ nào, hắn giống như là gắng hết sức che giấu thương tổn hiển lộ biểu tượng.

Hắn nói không có chuyện gì, Phùng Vân Sơn cũng không nói gì nữa . Lúc này Hồng Tú Toàn bọn họ cũng không hỏi cái gì, thẳng đến tối, Hồng Tú Toàn mới đưa ba người rời đi , Dịch Ngôn xem kỹ thấy rõ ràng trong mắt của bọn hắn, nhất là ánh mắt của Phi Tinh đạo nhân cùng Minh Châu , phá lệ sắc bén, giống như là muốn thấy tột cùng trong thân thể của hắn

Cũng không có người nào hỏi Dịch Ngôn thân thể có sao không, mặc dù ai cũng đoán được Dịch Ngôn lúc ban ngày rất có khả năng là ở diễn toán vận mạng của bọn hắn mà nhận lấy cắn trả, những năm gần đây, người chết dưới loại cắn trả này không ít, hơn nữa cũng không người nào biết Dịch Ngôn bị cắn trả nặng nhẹ ra sao, rất nhiều người bị cắn trả tại chỗ bất tử, nhưng mấy tháng sau hoặc mấy năm sau sẽ chết đi.

Dịch Ngôn nhắm mắt lại, khí định thần nhàn ngồi ở chỗ đó, giống như không có thương thế gì, nhưng mà Phi Tinh đạo nhân lại nhạy cảm phát hiện thần niệm của Dịch Ngôn có chút nhiễu loạn, mặc dù cảm giác này vô cùng nhạt, nhưng vẫn bị Phi Tinh đạo nhân phát hiện.

Hồng Tú Toàn hỏi ba người xế chiều hôm nay thấy mệnh số của bọn họ có thay đổi gì không.

Dịch Ngôn thấy được vô cùng hư ảo, không thực tế, giống như là ý nghĩ ra được, lời của hắn để cho Hồng Tú Toàn đám người cau mày. Mà lời của Minh Châu cùng Phi Tinh đạo nhân hai người lại làm cho bọn họ liên tiếp gật đầu, nhưng thấy bọn họ diễn toán là coi đến thực nơi, chiếm được Hồng Tú Toàn bọn họ tán thành.

Phi Tinh đạo nhân là thông qua quái từ tới giải hiện tại, cuối cùng xuyên thấu qua hiện tại tới diễn toán tương lai biến hóa, mà Minh Châu lại là nói thẳng ra quá khứ của bọn họ, thông qua quá khứ tới diễn toán tương lai biến hóa. Mà Dịch Ngôn lại trực tiếp quan sát tương lai hư vô, không có căn cơ diễn toán làm cho người ta khó có thể tin phục.

Lúc này, Phi Tinh đạo nhân đột nhiên nói: "Thất Túc tiên sinh thật không thể xem tương lai mê hoặc sao?"

Dịch Ngôn nhắm mắt lại, không nói tiếng nào, trong lòng của hắn, chính mình không nói tiếp nhất định sẽ có người tiếp lời. Quả nhiên, Minh Châu mở miệng nói: "Tương lai biến số rất nhiều, huyền bí khó lường, như thế nào để cho người phàm tục nhìn trộm , huống chi là diễn toán không có căn nguyên."

Dịch Ngôn trong lòng hiểu được, đây là bọn hắn làm khó chính mình, tiến thêm một bước dò xét xem mình có bị thương hay không, thêm một bước nữa đúng là nhận thức xem vết thương có nặng không.

Hồng Tú Toàn mấy người không có lên tiếng, Dương Tú Thanh cười nói: "Thất Túc tiên sinh tự có biện pháp chứng minh lời của hắn không phải là nói dối, có phải hay không Thất Túc tiên sinh."

Lời này nhìn như đang giúp Dịch Ngôn nói chuyện, lại là đem Dịch Ngôn dồn đến tình cảnh mình phải chứng minh lời nói của mình là chân thật. Nhưng mà chuyện này làm sao có thể chứng minh .

"Thời gian có thể chứng minh hết thảy." Dịch Ngôn thản nhiên nói.

"Thời gian chứng minh không được bất kỳ vật gì, thời gian chỉ có thể làm hết thảy hủ hủ, bao gồm cả thiên địa này." Phi Tinh đạo trưởng nói.

Dịch Ngôn vẫn không trả lời, Minh Châu mở miệng nói: "Nghe nói Thất Túc tiên sinh xem Mãn Thanh thiên địa mệnh số thấy được kim long nằm mệt mỏi, lân giáp rướm máu, chuyện này không phải là thuận miệng nói sao."

Minh Châu cả người khí chất giống như tên của nàng, châu tròn ngọc sáng, song lời nói ra như dưới dao găm đâm vào xương sườn , thẳng vào tim gan. Nàng nói một câu nói kia, liền dao động chỗ đặt chân của Dịch Ngôn ở trong Tử Kinh Sơn. Bởi vì Dịch Ngôn chính là nhìn trộm Mãn Thanh thiên địa mệnh số, mới được Hồng Tú Toàn chính miệng phong làm thiên mệnh pháp sư của Bái Thượng Đế Giáo .

Cho dù không nói Dịch Ngôn cùng Minh Châu và Phi Tinh đạo trưởng ở giữa ân oán, bọn họ khẳng định cũng sẽ muốn tranh đoạt vị trí của Dịch Ngôn, Bái Thượng Đế Giáo duy nhất thiên mệnh pháp sư, địa vị này đối với hai người bọn hắn mà nói có lực hấp dẫn lớn lao .

Dịch Ngôn dùng Động Sát nhãn quan sát mà thấy, Dương Tú Thanh cười nhàn nhạt , Phùng Vân Sơn cau mày, tựa như muốn giải vây cho Dịch Ngôn, nhưng sau khi nhìn Hồng Tú Toàn một cái liền nhịn được không có lên tiếng. Hồng Tú Toàn lại là híp nửa mắt, ai cũng không có nhìn, hắn rất lâu cũng không nói chuyện, nếu như người nào không biết , còn có thể cho là Dương Tú Thanh là người đứng đầu Bái Thượng Đế Giáo .

Song Hồng Tú Toàn lại chính là nhân vật mà Dịch Ngôn nhìn không thấu nhất, hắn giống như một tảng đá, bên trong hàm chứa cái gì, phía ngoài căn bản khó có thể nhìn qua.

Tiêu Triêu Quý nhìn qua tựa như ai nói có lý, hắn sẽ tin người đó. Mà Vi Xương Huy thì có một loại cảm giác như hắn chỉ đứng ngoài để xem cuộc vui .

Đối với Hồng Tú Toàn đám người mà nói, vô luận là Dịch Ngôn hay Phi Tinh đạo nhân cùng Minh Châu, bọn họ đều là ngoại nhân, Dịch Ngôn đám người đấu với nhau, bọn họ tự nhiên không cần thiết đi điều giải can ngăn, hơn nữa ở trong lòng bọn hắn, quả thật có chút không nắm chắc Dịch Ngôn nói thật hay giả.

Bằng Dịch Ngôn tuổi này, muốn đạt tới cảnh giới có thể xem thiên địa mệnh số là cực kỳ khó khăn , cho nên hoài nghi rơi vào trên người Dịch Ngôn cũng khó có thể tản đi.

"Là thật hay giả, há lại ngôn ngữ có thể thuyết minh rõ ràng , ta và ngươi đều là thiên mệnh nhân, tự nhiên biết tương lai khó lường nhất, ta chỉ đem những thứ ta thấy được nói ra, tin hay không là ở chư vị."

Phi Tinh cười nói: "Tự là như thế." Hắn cười không phải là cười giả, mà là cười thật, trong tim của hắn có đắc ý chuyện, cho nên hắn có thể thật sự bật cười. Hắn nói: "Nhưng mà có một loại phương thức có thể phán đoán một thiên mệnh nhân có bản lãnh thật sự hay không."

Dịch Ngôn khẽ cau mày, ngay sau đó tốc độ thật nhanh giãn ra, nhưng quả đấm nắm chặt, đây hết thảy cũng rơi vào trong mắt Phi Tinh , trong lòng hắn càng khẳng định phán đoán của mình. Hắn từ trong tay áo lấy ra ba miếng đồng tiền, đều đặt tại trong lòng bàn tay nói: "Ta đem ba miếng đồng tiền này ném vào không trung, ngươi chỉ cần trước khi bọn chúng rơi xuống đất nói ra ý hai quả đồng tiền phương vị cùng chính phản, chỉ cần có thể đi ra ngoài, mọi người dĩ nhiên tin tưởng hết thảy lời ngươi nói cũng là sự thật."

Dịch Ngôn trong lòng cười lạnh một tiếng, xem mệnh thần thông của hắn đã thấy được đỉnh đầu Phi Tinh đạo nhân có huyết quang nảy sinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.