Chúng Diệu Chi Môn

Chương 165 : Kim long suy yếuspan




Cái gì gọi là không, cái gì gọi là có.

Cái gì gọi là vô pháp, cái gì gọi là hữu pháp.

Đại Thanh Đế quốc là hữu pháp thiên địa. Lấy Đại Thanh đế quốc, hướng nam hướng tây khuếch tán ra cũng là hữu pháp thiên địa, chẳng qua những năm gần đây cũng đã tàn lụi rất nhiều, rất nhiều thiên địa biến thành vô pháp thiên địa . Mà quốc gia như Anh Cát Lợi quốc như vậy đã là vô pháp thiên địa.

Nhưng mà không và có, có ai có thể nói rõ ràng đây?

« Đạo Đức Chân Kinh » có nói: Vô, danh thiên địa chi thuỷ; Hữu, danh vạn vật chi mẫu. Cố thường vô, dục dĩ quan kì diệu; cố thường hữu, dục dĩ quan kì khiếu. Thử lưỡng giả đồng xuất, nhi dị danh. Đồng, vị chi huyền. Huyền chi hựu huyền, chúng diệu chi môn. ("Không", là gọi cái bản thủy của trời đất; "Có" là gọi mẹ sinh ra muôn vật. Cho nên, tự thường đặt vào chỗ "không" là để xét cái thể vi diệu của nó [đạo]; tự thường đặt vào chỗ "Có" là để xét cái [dụng] vô biên của nó. Hai cái đó [Không và Có] cũng từ đạo ra mà khác tên, đều là huyền diệu. Huyền diệu rồi lại thêm huyền diệu, đó là cửa của mọi biến hóa kỳ diệu – Trích bản dịch Đạo Đức Kinh của dịch giả Lê Hiếu)

Cuốn kinh văn này thiên hạ tu sĩ cũng đã đọc qua, cho nên trong lòng rất nhiều tu sĩ thật ra thì cũng tồn tại một cái ý niệm khác trong đầu, ý nghĩ kia chính là thích ứng. Ít nhất trong vô pháp thiên địa vẫn còn có người biết pháp thuật, những thầy tu theo pháo hạm xuất hiện tại khắp nơi trong thiên địa chính là chứng minh tốt nhất.

Cho đến ngày nay, phàm trần thế tục là căn cơ của người tu hành, trừ phi thật sự thoát khỏi thế giới này phi thăng tới thiên ngoại, ngao du trong mịt mờ tinh vực.

Dịch Ngôn đã đi tới Tử Kinh Sơn được một tháng, gặp được nhân vật lãnh tụ của Bái Thượng Đế Giáo Hồng Tú Toàn từng mong đợi tò mò , thấy vị kia hiệu Ất Long Phùng Vân Sơn, trừ bọn họ ra, Tiêu Triêu Quý tự không cần phải nói, Thiên điều trên người Dịch Ngôn chính là hắn thêm vào thần văn, trừ bọn họ ra, còn thấy vốn tên là Dương Tự Long, hiện đã đổi tên Tú Thanh Thiên phụ.

Trong những người này, mọi người đều có được đặc thù khí tức của mình, Tiêu Triêu Quý cực kỳ giống người làm nông, trên mặt của hắn có nông nhân tài có đen thâm đường vân, vô luận làm việc hay nói chuyện cũng cực kỳ giống. Mà hắn thấy Phùng Vân Sơn một khắc, còn tưởng rằng thấy được lão sư của mình Lưu Thuần Phong, bởi vì hai người quá giống, cũng không phải bởi vì tướng mạo giống nhau, ngược lại tướng mạo tuổi tác cũng sai khác rất nhiều, nhưng mà khí chất của người đọc sách quá giống.

Hắn bạch diện không cần nói, mặc một thân trường sam trắng bệch, trên đầu tóc buộc khăn vuông trắng. Cả người từ trên xuống dưới cũng lộ ra một loại mùi vị yên lặng , nhìn thấy Dịch Ngôn , hắn cười cười, thời điểm hắn cười hai mắt ẩn chứa cơ trí, ở trong lòng Dịch Ngôn , ánh mắt này rất giống lão sư của mình Lưu Thuần Phong.

Lại có là Dương Tú Thanh, nếu như nói Phùng Vân Sơn là cơ trí thâm uẩn như đầm sâu mà nói, như vậy Dương Tú Thanh chính là tia sáng, là ngọn lửa, thời khắc tản ra mị lực cùng thần thái của hắn.

Dịch Ngôn cùng nhau nhìn thấy bọn họ , đầu tiên là bị hắn hấp dẫn, bởi vì hắn từ trên người Dương Tú Thanh cảm ứng được sát ý. Mà câu nói đầu tiên của Dương Tú Thanh chính là: "Chính là ngươi giết Dương Mộc Sâm, thật lớn mật a."

Phía sau dĩ nhiên không thật sự muốn đem Dịch Ngôn như thế nào, nơi đó nhiều người như vậy, Dịch Ngôn vừa đúng là vì cứu Phùng Vân Sơn mà ra tay , những người khác chắc chắn sẽ không để im cho Dương Tú Thanh làm khó Dịch Ngôn, cuối cùng là Phùng Vân Sơn giải vây.

Dịch Ngôn cũng biết bọn họ kêu mình tới là muốn chính mình diễn toán một chút Mãn Thanh mệnh số.

Dịch Ngôn dĩ nhiên nói mình không thể nhìn trộm được, nhưng ngoài dự liệu của hắn, Phùng Vân Sơn lại nói: "Trước kia không thể, nhưng bây giờ có thể, ngươi chỉ để ý đi diễn toán, ở trong Tử Kinh Sơn này cũng không cần lo Mãn Thanh thiên địa cắn trả."

Dịch Ngôn nhìn thần sắc trên mặt của bọn hắn, hiểu được chính mình hiển nhiên tất phải diễn toán. Ngoài dự liệu của hắn, chính là hắn lấy xem mệnh thần thông xem Mãn Thanh thiên địa, hắn thấy được một đầu kim long, kim long lân giáp xám xịt không còn sáng bóng , cũng có máu tươi rỉ ra, trên mặt đất dưới người kim long đã một mảnh tinh hồng.

Khi Dịch Ngôn thấy kim long, kim long đang nhắm mắt đột nhiên mở ra, trong hai mắt màu hổ phách tỏa ra vô thượng uy nghiêm, nó tức giận trầm thấp rống một tiếng, giơ lên kim trảo liền hướng Dịch Ngôn bắt tới, kim long nhìn như suy yếu không chịu nổi, song vừa động lại tựa như thiên địa đều đang rung động. Trong một sát na, Dịch Ngôn cảm giác tứ chi của mình như nhũn ra, bản thân ý chí vẫn lấy làm tự hào như cát bụi giống nhau tản đi.

Hắn đành phải trơ mắt nhìn màu vàng cự trảo kim long bắt phá vô tận hư không, xuyên qua âm dương thời gian, không để mắt đến cự ly chụp vào Dịch Ngôn.

Đang lúc Dịch Ngôn cho là mình muốn táng thân dưới cự trảo của kim long , cự trảo đột nhiên trở nên mơ hồ, trong hư không xuất hiện từng sợi bụi mù quấn quanh ở trên kim long cự trảo, cự trảo tốc độ không ngừng biến chậm, cuối cùng ngừng lại, giống như là dùng hết khí lực, ngay sau đó liền từ từ giảm đi, lùi về trong hư vô biến mất không thấy gì nữa.

Đây hết thảy bất quá là chuyện trong nháy mắt, khi Dịch Ngôn ngưng tụ lại ý thức đã tan rã , hết thảy đều đã kết thúc . Nhìn ánh mắt Hồng Tú Toàn, Phùng Vân Sơn, Dương Tú Thanh, Tiêu Triêu Quý bốn người nhìn sang , Dịch Ngôn giật mình có một loại cảm giác xa cách một thế hệ.

"Tiểu huynh đệ, ngươi nhìn thấy gì." Câu hỏi chính là của Hồng Tú Toàn.

Tiến tới đây tới nay, trong lòng Dịch Ngôn thật ra vẫn tại âm thầm đánh giá Hồng Tú Toàn, vô luận là Phùng Vân Sơn hay là Dương Tú Thanh, Tiêu Triêu Quý, cũng không phải là hạng người khiêm tốn, đều có được mị lực cùng đặc sắc đặc biệt của riêng mình.

Duy chỉ có trên người Hồng Tú Toàn không có, Dịch Ngôn không cách nào từ trên người hắn cảm giác được bất kỳ chỗ hơn người nào, cả người hắn giống như là một mảnh hỗn độn, không ánh sáng tự nhiên, thậm chí sẽ cho người bỏ qua, trong ánh mắt của hắn vừa không có Dương Tú Thanh thần thái không có lúc nào là không hướng ra ngoài khuếch tán , cũng không có Phùng Vân Sơn bên trong uẩn liễm cơ trí, lại càng không là Tiêu Triêu Quý cảm giác nhìn như thô ráp nhưng xen lẫn tư gạt.

Hắn vừa mở miệng, Dịch Ngôn mới khẽ cảm giác được trên người hắn có một tia giang hồ khí nhàn nhạt, song cảm giác này vô cùng mờ nhạt, loại này giang hồ khí hiển nhiên chưa đầy đủ để hình dung Hồng Tú Toàn, xác nhận trên người hắn cũng có tính chất đặc biệt, nhưng tính chất đặc biệt này cũng không hiển lộ ra .

Hồng Tú Toàn hỏi Dịch Ngôn, Dịch Ngôn dĩ nhiên liền đem thứ mình đã thấy nói ra, hắn vừa nói ra, Phùng Vân Sơn cùng Dương Tú Thanh lập tức mừng rỡ, nói: "Mệnh của Hàm Phong đã không còn lâu nữa." (Hàm Phong là niên hiệu của vua Văn Tông thời Thanh ở Trung Quốc)

Rồi sau đó cũng chưa có Dịch Ngôn chuyện gì, Hồng Tú Toàn tại chỗ thân phong Dịch Ngôn làm Bái Thượng Đế Giáo thiên mệnh pháp sư, ở mấy ngày sau, Dịch Ngôn khôi phục một chút tinh thần , Tiêu Triêu Quý đem hắn gọi đi, ở trên lưng hắn khắc thêm vào một chút thần văn.

Cho đến hôm nay, Dịch Ngôn đã bình tĩnh vượt qua hơn một tháng.

Trải qua mấy ngày vừa qua, hắn mỗi ngày cũng tĩnh tọa nhập định, lấy nguyên thần xem thiên địa. Thính giác của hắn đã sớm biến mất, chẳng qua là mất đi thính giác một khắc, thế giới trong lòng hắn lại có bất đồng.

Hắn phân đến một căn phòng, là độc lập , mặc dù không lớn, nhưng mà rất an tĩnh.

Giữa không trung lấp lánh vô số ánh sao, Tử Kinh Sơn ngọn đèn dầu điểm điểm , u tĩnh mà thần bí.

Thiên hạ dưới đất tôn nhau lên thành huy, phảng phất tinh thần trên trời rơi vào trong Tử Kinh Sơn.

Dịch Ngôn ngồi trong phòng, nguyên thần như khói vụ tán ở trong phòng, từ nóc nhà rỉ ra, phiêu tại trong hư không, một luồng sương khói nhàn nhạt ở trong gió bay, rồi lại tuyệt không tản đi.

Thỉnh thoảng trong đó, nguyên thần lóe ra một tầng quang hoa, có thể thấy nguyên thần như ngọn lửa thiêu đốt ghé vào trên nhà gỗ, ở trong gió thiêu đốt lên.

Đối với Dịch Ngôn mà nói, nguyên thần này giống như là lưỡi rắn, rắn dựa vào việc lè lưỡi tới cảm ứng đến thiên địa này, mà hắn thì dựa vào nguyên thần.

Nguyên thần như đại hỏa ở trong thiên địa phun ra nuốt vào, đột nhiên, ngọn lửa nguyên thần giống như là trong triều thẳng đi, hóa thành một mảnh vụ sóng, trong lúc sôi trào, hóa thành một con rùa khói khổng lồ, con rùa gục ở nóc nhà, ngưỡng xem tinh không.

Mặc dù thấy không rõ vụ quy nhìn qua cũng không chân thật, nhưng lúc này, vụ quy mang đến đặc biệt cảm giác, có một tia viễn cổ thương mang khí tức.

Chỉ có Dịch Ngôn biết khí tức này là thế nào tới, đây là bởi vì hắn Thỉnh Thần phủ xuống nhiều lần, bằng ý chí của mình khống chế thần lực , một cách tự nhiên nhận lấy ảnh hưởng, nguyên thần là thần niệm diễn sinh mà thành, mặc dù nguyên thần này là thông qua tả đạo thủ đoạn hoá sinh , nhưng vẫn nhận lấy ảnh hưởng.

Cũng không phải Dịch Ngôn không cách nào loại bỏ ảnh hưởng này, mà là cố ý sáp nhập vào trong thần lực loại này mạc thần thương sinh linh cao tuyệt lãnh khốc ý chí.

Về phần Bái Thượng Đế Giáo Thiên điều thần lực ý, Dịch Ngôn còn lại là cố ý loại bỏ. Bởi vì hắn cảm thấy trong Bái Thượng Đế Giáo thần ý ẩn chứa quá nhiều oán giận khí, hơn nữa trên người mình đã bị minh văn lên Thiên điều, không muốn để nguyên thần sẽ cùng Bái Thượng Đế Giáo này có bất kỳ liên quan.

Lần trước nhìn trộm Mãn Thanh thiên địa mệnh số , thiếu chút nữa bị kim long đánh tan nguyên thần, cũng mượn cơ hội này, hắn đem Bái Thượng Đế Giáo thần ý trong huyền quy nguyên thần loại bỏ đi ra ngoài, một lần nữa khôi phục nguyên thần nhìn qua so sánh với trước kia hư ảo một chút, nhưng lại càng thêm thuần túy, hơn nữa ở lúc Dịch Ngôn cảm ứng thiên địa, một cỗ khí tức huyền diệu khó giải thích quanh quẩn tại tâm , có một loại cảm giác thiên địa liền ở trong lòng. Hắn biết, đại khái là bởi nguyên nhân mình sáp nhập vào thần ý trong thần lực của vị thần linh không biết tên kia.

Trời càng lúc ra đen nồng nặc rồi, trong thiên địa an tĩnh , chỉ có thể nghe được xa gần côn trùng kêu vang, nhưng Dịch Ngôn thông qua nguyên thần, mơ hồ nhìn thấy một mảnh thiên địa này quá khứ, từ cái lần ở nhà thấy được nhà mình ốc trạch hơn mười năm trước, hắn lại một lần nữa xuyên thủng thời gian, mặc dù nhìn qua cực kỳ mơ hồ, cũng chỉ là nhàn nhạt bóng dáng, song trong lòng hắn cũng hiểu được nguyên thần so với lúc trước càng thêm huyền diệu .

Mặc dù so với chính tông nguyên thần , vẫn mất chi cùng người đấu pháp năng lực, nhưng mà trong lòng hắn vẫn thật cao hứng. Hơn nữa hắn cũng hiểu được, đã biết nguyên thần chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn căn bản không có khả năng cùng người đấu pháp, hắn không phải là Triệu Du, không cách nào làm được, hiện tại cũng không muốn như vậy.

Sắc trời từ đen dần dần trở thành nhạt, càng ngày càng nhạt, chân trời xuất hiện ngân bạch sắc. Người trong núi không cách nào thấy mặt trời dâng lên, nhưng Dịch Ngôn thông qua nguyên thần cảm ứng được đến.

Ở một sát na mặt trời xuất hiện , thân thể của hắn phảng phất đưa thân vào trong lò ấm áp, từ thân thể đến ý thức nguyên thần, không chỗ nào không ấm áp cực nóng.

Sáng mờ vạn đạo, đầy trời bạch diễm nhất thiểm nhất diệt, trong lúc tối tăm, có một loại phúc chí tâm linh xúc động, hắn hiểu được chính mình thấy được Thái Dương Tinh Hỏa, Thái Dương Tinh Hỏa là một trong những ngọn lửa đáng sợ nhất trong thiên địa.

Một loại không khỏi chấn động vận luật được hắn cảm giác, chấn động này càng ngày càng mạnh, ý thức như tuyến giãy dụa , đột nhiên trong đó hóa làm một ký hiệu ấn ký phức tạp rơi ở trong trái tim của hắn, ấn phù này màu trắng đỏ, xuất hiện một sát na, Dịch Ngôn liền hiểu đây là một ấn phù có thể ngưng kết Thái Dương Tinh Hỏa .

Ấn phù này ngưng kết tại trái tim hắn, trên người cảm giác từ ý thức đến máu cũng sôi trào biến mất.

Hắn tâm niệm động , há mồm đọc lên một chuỗi chú ngữ cổ quái mà còn sống sáp , chú ngữ âm tiết lên xuống nhiễu chuyển rất dài, theo chú ngữ niệm động, trong hư không trong nhà ngoài phòng từ từ xuất hiện những đóa bạch diễm, bạch diễm giống như là hoa nở rộ trong hư không , song bạch diễm này chỉ một thoáng liền đã diệt đi.

Bởi vì Dịch Ngôn ở một nơi tương đối vắng vẻ, lại là sáng sớm, cho nên cũng không có bị người nào phát hiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.