Chúng Diệu Chi Môn

Chương 160 : Sát ý đằng đằngspan




Tiên Chí rời khỏi Tây Dương cung, đi tới một tòa đạo trường nhỏ do chính hắn tạo thành. Đạo trường ở trong mắt người bình thường tự nhiên chỉ là một nhà giàu sang, có tam tiến viện.

Hắn trở lại đạo trường của mình, trầm tư, trong lòng hắn muốn Nhiếp Hồn ma nhãn, nhưng cũng rõ ràng, cho dù bọn họ không đợi vị Thần Tướng kia đến, sau khi bắt được Dịch Ngôn, Nhiếp Hồn ma nhãn cũng không thể đến trên tay của hắn, hẳn là sẽ bị Âu Dương Phù An cầm đi.

Một đôi Nhiếp Hồn ma nhãn có tính hấp dẫn quá lớn rồi, ai cũng đều mơ tưởng nhận được, sau đó tế luyện ra thần thông bản thân , hơn nữa nếu tế luyện ra thần thông của mình, nhất định sẽ là cường đại huyền bí vô cùng , đây chính là vì cái gì nhiều người cùng yêu vì Nhiếp Hồn ma nhãn này mà rối rít muốn cuopws đoạt.

Tiên Chí nghĩ tới thông báo về môn phái một chuyến, mang mấy sư đệ cùng bằng hữu cùng tới đây động thủ. Tâm niệm nghĩ đến nơi này, lập tức đứng dậy đi ra ngoài huyện thành, bấm pháp quyết Địa Hành Thuật, trong nháy mắt trở lại trên Linh Hoa Sơn. Tìm ba vị sư đệ thân mật , đều đã vượt qua tam kiếp.

Lại tới Lăng Vân sơn cổ tháp cách ‘ Thiên Hạ Vọng Túc ’ hơn năm trăm thước tìm được một vị bằng hữu của mình, cùng nhau thương lượng chuyện muốn đi Vĩnh Phong thành trung bắt Dịch Ngôn, cũng đem chuyện trong Tây Dương cung nói cho bọn họ nghe.

Vị bằng hữu này của Tiên Chí là một hòa thượng, thần thông có chút thần bí, Tiên Chí cũng có chút kiêng kỵ, song hòa thượng kia sau khi nghe xong lời của Tiên Chí, trầm ngâm trong chốc lát nói: "Theo tiểu tăng xem xét, Âu Dương tiên sinh là muốn làm hoàng tước ở phía sau. Chuyện này nhân quả quá lớn, tiểu tăng phải rời núi đi du lịch, một năm sau mới trở về." Hắn nói Âu Dương tiên sinh chính là chỉ Âu Dương Phù An, cũng chính là gia gia của Tiên Chí.

Dứt lời hòa thượng tuổi trẻ quanh năm mặc một thân áo cà sa đỏ thẫm lại là trực tiếp xuống núi, ngay cả cổ tháp cũng không trở lại, áo cà sa đỏ thẫm trong gió phiêu động, trong nháy mắt đã đi xa. Nhìn hòa thượng trẻ tuổi rời đi, Tiên Chí lại không cách nào mở miệng giữ lại, chẳng qua là thở dài ở trong lòng nói: "Hắn thần túc thông lại thêm tiến bộ ."

Tâm tư của sư đệ bên cạnh hắn đã sớm đặt trên người của Dịch Ngôn trong thành, ở bên cạnh nói: "Sư huynh, chuyện này xác thực cần bàn bạc kỹ hơn, nhưng cũng không thể bỏ lỡ cơ hội này. Dịch Ngôn kia tuy có Âm Dương Kiếm Hồ của Thục Sơn phái cùng với Nhiếp Hồn ma nhãn, nhưng mấy thứ này đều không thuộc về hắn, bảo đã nhiễm tà, không thể trách chúng ta xuất thủ cướp đoạt được."

Bảo đã nhiễm tà mà hắn nhắc tới cũng không phải nói bản thân bảo vật ra sao, mà ám chỉ Dịch Ngôn dùng thủ đoạn đạt được bảo vật không quang minh chánh đại, cho nên bọn họ cũng có thể dùng thủ đoạn không quang minh chánh đại để cướp đoạt.

Tiên Chí híp mắt chậm rãi nói: "Dịch Ngôn có thể từ tòa yêu thành nhuw Côn Minh sống sót đi ra ngoài, nhất định cũng không phải hạng người đơn giản, vài ngày trước nghe nói còn đánh trọng thương Thần Tướng Thạch Tam, không thể coi thường."

"Sư huynh, cần gì đề cao chí khí của người khác, bầy yêu trong thành Côn Minh bất quá là chút ít thú hoang không thông đại đạo pháp môn mà thôi, bọn họ không có truyền thừa, do đó không cách nào phòng bị Nhiếp Hồn ma nhãn, huống chi, nghe nói Dịch Ngôn vốn chỉ là người bị bọn hắn vây trong Tha Tâm Yêu Ngục, dùng để nhử Lâm Tắc Từ tới đó , đáng tiếc mặc dù Lâm Tắc Từ trở lại, nhưng bọn hắn căn bản không làm gì được, cuối cùng còn bị Lâm Tắc Từ giết tới thất thất bát bát. Dịch Ngôn này có thể chạy ra tìm đường sống, đều dựa vào vận khí."

"Vậy hắn đánh trọng thương Thần Tướng Thạch Tam cũng là vận khí sao?" Một vị khác trong ba vị sư đệ của Tiên Chí nói.

"Sư đệ, ngươi suy nghĩ một chút, Thạch Tam vốn là bất quá là một võ sư trong nhân gian mà thôi, cho dù trở thành Thần Tướng, làm sao trong khoảng thời gian ngắn có thể cởi bỏ được phàm thai , muốn từ đó bắt đầu tu hành, lại cần bao nhiêu thời gian mới từ phàm thai tìm được tới phương pháp tu hành đúng đắn . Thạch Tam kia trở thành Thần Tướng, chỉ bất quá có thêm khí lực mà thôi, lại chẳng có một loại thần thông gì đáng nói, thua ở trên tay Dịch Ngôn cũng chẳng có gì kỳ lạ, nói như thế nào hắn cũng là người được Lâm Tắc Từ cùng La Tiêu Lâm Minh Đình chỉ điểm cho, nghĩ đến thiên tư xác nhận có chỗ bất phàm ."

"Bất kể như thế nào, trong tay Dịch Ngôn có Âm Dương Kiếm Hồ, Nhiếp Hồn ma nhãn cùng Thỉnh Thần phủ xuống, chúng ta như thế nào ngăn cản được ." Trong đó vừa một vị đệ tử của ‘ Thiên Hạ Vọng Túc ’ quan nói.

"Âm Dương Kiếm Hồ là dùng vật chí âm chí dương trong thiên hạ luyện thành hai thanh phi kiếm, lại dùng âm dương nhị khí tế luyện mà thành pháp bảo. Vật này mặc dù lợi hại, nhưng Dịch Ngôn không phải là đệ tử Thục Sơn, nhất định không thể nào phát huy ra uy lực. Càn Khôn Đồ của sư phụ có thể khắc chế Âm Dương Kiếm Hồ."

"Nhưng thứ đó ở trên tay sư phụ, sư phụ sao có thể đưa cho chúng ta."

"Sư phụ hôm qua cũng đã xuống núi, hắn đem Càn Khôn Đồ giao cho ta, để cho ta trông chừng sơn môn."

Đây là một vị trong đó nói ra, Tiên Chí có chút kinh ngạc trong lòng, cùng hai người khác giống nhau, bọn họ đầu tiên kinh ngạc, tiếp theo đã nói nói: "Vốn là sư phụ rời đi, còn đem Càn Khôn Đồ giao cho ngươi. Thật là..."

Câu nói kế tiếp cũng không nói gì, vẻ ghen tỵ nhanh chóngche giấu thật sâu.

Tiên Chí ánh mắt lần nữa híp lại, nói: "Đã có Càn Khôn Đồ, có thể khắc chế Âm Dương Kiếm Hồ, thật là trời giúp chúng ta."

"Đúng vậy a, trời muốn ban tặng, nếu chúng ta không lấy, đó chính là tội a." Có một người cười nói.

Tùy theo lại có người hỏi: "Nhiếp Hồn ma nhãn nên phá vỡ như thế nào?"

Nhất thời mọi người trầm mặc, đột nhiên có người nói: "Nếu như mới vừa rồi Đại Phương hòa thượng không rời đi mà nói, hắn quả thật có thể ngăn trở Nhiếp Hồn ma nhãn , hắn tu hữu Thông Thiên Nhãn, công phu thâm hậu, cho dù không thể hoàn toàn chống cự Nhiếp Hồn ma nhãn, nhưng ngăn cản một chốc chắc là có thể , một khoảng thời gian này đã đủ để chúng ta đánh chết hắn."

Hắn nói Đại Phương hòa thượng chính là hòa thượng trẻ tuổi mới vừa rồi đã rời đi.

Lúc này Tiên Chí chậm rãi nói: "Chỗ của đại bá ta có một thiên bản thảo từ tổ tiên, quả thật có thể ngăn cản được ." Hắn nói lời này , cũng không nhìn về phía bất cứ người nào.

"Nếu có thể ngăn cản được Nhiếp Hồn ma nhãn mà nói, mọi chuyện khác đều dễ nói rồi, nếu sư huynh có thể mời được Âu Dương Trọng tiên sinh tế động bản thảo này, nhất định có thể chống lại Nhiếp Hồn ma nhãn." Một vị sư đệ bên cạnh Tiên Chí nói: "Cuối cùng còn có Thỉnh Thần phủ xuống của hắn."

Lời này vừa ra khỏi miệng làm chung quanh lâm vào trầm mặc, Thỉnh Thần phủ xuống đạt được thần lực không phải có thể dễ dàng áp chế , hơn nữa muốn giết chết thân thể Dịch Ngôn, nhất định phải cùng hắn tiến hành tiếp xúc trực tiếp nhất .

Lúc này Tiên Chí nói: " Thỉnh Thần phủ xuống của hắn có thời gian hạn chế, nếu như chúng ta tránh đi phong mang, không cùng hắn chính diện đánh nhau, chỉ cần đợi thời gian qua đi, hắn chính là dê đợi làm thịt."

"Đúng, chỉ cần chúng ta cùng nhau thi triển ‘ Vọng Túc ’ phương pháp, có thể để cho hắn suy nghĩ gần như yên lặng, hắn chỉ như một chiếc cọc gỗ có vô cùng lực lượng đứng ở nơi đó. Chỉ cần kéo dài qua thời gian , như vậy..." Nói tới đây, hắn nở nụ cười. Tiên Chí giống như trước cười khẽ, nhưng nụ cười của hắn hiển nhiên không có nhẹ nhàng như vậy.

Buổi tối hôm đó, hắn tìm tới đại bá của chính mình, trong lòng của hắn hận đại bá thật ra cũng không quá mãnh liệt, nhưng mà hắn vừa thấy được đại bá liền không khỏi chán ghét, đây cơ hồ là tâm ma của hắn . Khi hắn nói muốn đi tìm Dịch Ngôn hạ thủ trước, Âu Dương Trọng chỉ trầm ngâm trong chốc lát đã đáp ứng, chẳng qua hắn muốn một cái ma nhãn, vật khác cũng không cần.

Tiên Chí trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng cắn răng đáp ứng, những thứ này cũng bị Âu Dương Trọng nhìn ở trong mắt.

Dịch Ngôn ngồi trong y quán, suy nghĩ như hồng tuyết tung bay, trong nháy mắt đã tới xế chiều, muội muội bên cạnh đã tỉnh lại, nhưng mà nàng chẳng qua trợn tròn mắt, không có lên tiếng. Nàng xem đến Dịch Ngôn tỉnh lại, mặt giãn ra cười nói: "Ca ca, ngươi đang tu luyện a, như thế nào, tu luyện lâu như vậy có phải sẽ lợi hại hơn hay không ."

Trên khuôn mặt gầy gò của nàng có một chút mong đợi, nàng mong đợi ca ca của mình trở thành càng thêm lợi hại. Dịch Ngôn nhìn đôi môi tái nhợt của nàng, chậm rãi nói: "Nửa ngày này, thật đúng là thiếu chút nữa luyện thành pháp thuật."

"Thật a."

"Vậy thì tốt quá."

Dịch Vi vui vẻ cười, Dịch Ngôn đồng dạng cười, mặc dù hắn cười, nhưng trong lòng tâm tư bảo vệ muội muội, báo thù cho mẫu thân, đệ đệ càng nặng hơn .

Trong lòng hắn, từ năm ngoái rời nhà phát sanh hết thảy cũng đã ngưng kết làm nước, từ từ sôi trào, bành trướng .

Cái chết của phụ thân, chết không minh bạch, muốn làm rõ ràng phụ thân chết như thế nào, lại bị Vương Túc cảnh cáo không được hỏi. Sau khi đem hết dũng khí đi hỏi phu nhân, chẳng những không nhận được kết quả, cái chết của phụ thân lại càng thêm mơ hồ .

Cửu tử nhất sanh từ trong Côn Minh thành sống sót, vốn tưởng rằng từ đó có thể bảo vệ mẫu thân cùng đệ đệ, muội muội mạnh khỏe sống sót trong loạn thế sắp tới, nhưng ngay cả mặt của mẫu thân cũng không nhìn thấy, mẫu thân sống chết không rõ.

Ngay sau đó chính là chạy trốn, một đường chạy trốn, mặc dù thời gian không dài, nhưng mà ở trong lòng Dịch Ngôn có một loại cảm giác như đã qua mấy năm, trong lòng hắn sát ý bất đắc dĩ đang lẩn trốn hóa thành liệt hỏa mãnh liệt, cuồn cuộn mà lên.

"Nhân Gian Thiên Đình Thần Tướng đông đảo, thiên binh vô số, thần linh lại càng trải rộng khắp thiên hạ, ta làm như thế nào mới có thể báo được đại thù." Dịch Ngôn trong mắt hiện lên thống khổ cùng mê võng, nhưng vào giờ khắc này đột nhiên nhớ tới mọi người trong Tử Kinh Sơn, hắn phảng phất thấy được oán sát khí đằng đằng như lửa cháy trong Tử Kinh Sơn. Trong lòng hắn hiểu được, người trong Tử Kinh Sơn nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định là muốn phản lại Mãn Thanh thiên địa .

"Có lẽ có một ngày, ta sẽ dẫn trăm vạn đại quân từ nam hướng bắc, phá hủy tất cả thần miếu." Dịch Ngôn trong lòng ý niệm bay lên, hóa thành lửa cháy hừng hực thiêu đốt.

Tâm niệm này tràn ra, để cho ý chí của hắn thăng hóa, nguyên thần phảng phất bắt lửa giống nhau thiêu đốt, cả phòng lan tràn đằng đằng sát ý.

Ở một khắc này, hắn biết mình có thể độ thứ ba kiếp, nguyên vốn xế chiều cố gắng để cho Hoàng Thượng Đế Thần Ý pháp thuật cùng Thỉnh Thần phủ xuống thần lực tương hợp cũng không có kết quả, vào giờ khắc này hẳn là có một tia ý cảm kết hợp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.