Chúng Diệu Chi Môn

Chương 158 : Linh Hoa Sơn đệ tửspan




Dịch Ngôn ra khỏi nhà củaVu Hán , dùng một mồi lửa đem nó đốt đi.

Trong căn phòng này nhất định giam cầm không ít linh hồn, giống như cô bé bưng trà kia chính là quỷ anh dùng nhân loại máu huyết nuôi nấng mà thành. Bất quá, cả thôn nhìn lại giống như rất bình tĩnh , cũng không biết Vu Hán kia kiếm từ đâu ra nhiều máu như vậy để nuôi nấng quỷ anh.

Quỷ anh nếu thành thục, có thể hành tẩu ở trong âm dương, cực kỳ quỷ bí, đáng tiếc, Vu Hán còn không có dưỡng thành đã trêu chọc phải Dịch Ngôn, bị một kiếm của Dịch Ngôn ẩn chứa Hoàng Thượng Đế Thần Ý đâm diệt thân thể.

‘ Hoàng Thượng Đế Thần Ý ’ thần thuật đối với Dịch Ngôn mà nói là một thần thuật kỳ lạ. Thần thuật này là theo tâm chí của người thi thuật mà biến hóa uy lực .

Nếu chỉ dùng một cái tâm ý bình thản vô vi tới thi triển ‘ Hoàng Thượng Đế Thần Ý ’, như vậy, pháp thuật trong khoảnh khắc triển khai ra uy lực cũng chỉ là thần ý cơ bản nhất hàm chứa trong thần lực. Thần lực vốn đến từ tín ngưỡng, tín ngưỡng đến từ chính mọi người ở Quảng Tây Tử Kinh Sơn, Bái Thượng Đế Giáo giáo nghĩa làm cho nhóm người này tràn đầy oán giận đối với Mãn Thanh, bọn họ thời khắc đều nghĩ tới lật đổ Mãn Thanh thống trị.

Cho nên trong thần ý tràn đầy bạo ngược cùng hủy diệt công kích, vì vậy thần thuật nhìn như đơn giản nhưng lại cực kỳ cường đại, nó phá hủy ý chí của người trúng thuật này. Mặc dù, Dịch Ngôn thông qua hai lần độ kiếp, đem theo oán giận đối với Mãn Thanh do Thiên điều tạo thành, thần lực tụ tập mà xuất hiện tẩy rửa sạch sẽ, để cho thần lực trở nên ôn hòa rất nhiều, để cho thần lực sôi trào cũng dần lạnh xuống.

Nhưng điều này cũng làm cho thần thuật chân chính bị Dịch Ngôn nắm giữ, thần thuật này trừ trụ cột lực lượng tới từ ở Thiên điều ra, chân chính dùng để phá hủy lòng người chí ý thức lại là Dịch Ngôn bản ngã ý chí rồi, trong đó Hoàng Thượng Đế Thần Ý đã bị Dịch Ngôn tự than thần ý thay thế được.

Đi ra khỏi nhà Vu Hán , lại hỏi người trong thôn nơi nào có lang trung chữa bệnh, đối phương chỉ vào phương hướng phía nam nói trong huyện có lang trung. Nơi này vẫn chỉ là thôn trấn bên cạnh Vĩnh Phong huyện mà thôi, Dịch Ngôn suy nghĩ một chút, vẫn là hướng Vĩnh Phong huyện mà thôi.

Đi tới đi tới, đột nhiên, hắn cảm thấy lỗ tai có chút dị thường, trong tai nghe được thanh âm so sánh với bình thời kém rất nhiều. Hắn đứng yên một lát, cảm thụ lắng nghe.

Sắc mặt có chút ngưng trọng, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng, bởi vì chuyện này cũng giống như đôi mắt của hắn bị mù rồi.

Cho đến ngày nay, Dịch Ngôn vẫn không rõ Thỉnh Thần này rốt cuộc thỉnh đến thần lực của vị thần nào, ở trong Tử Kinh Sơn, Tiêu Triêu Quý đem Thiên điều khắc tại trên lưng hắn, hắn cho là mình Thỉnh Thần có được pháp lực tới từ vị thượng đế trong Bái Thượng Đế Giáo kia, bởi vì hắn thông qua Thái Bình Kiếm mà phụ thân mang về tới, hoài nghi phụ thân từng đến Tử Kinh Sơn. Sau đó cẩn thận nhận thức qua hai loại thần lực, hắn phát hiện trong đó chỗ bất đồng.

Thiên điều trong Bái Thượng Đế Giáo hàm chứa thần lực tràn đầy oán giận, có bạo ngược, giống như một chút hỏa dược, tùy thời cũng có thể bộc phát. Mà thông qua Thỉnh Thần phủ xuống có được thần lực lại là một loại lãnh khốc không một tia tình cảm, trong thần lực tràn đầy ý vị coi thường thương sinh, phảng phất bên trong chư thiên không có bất kỳ một sinh linh nào có thể cùng hắn sóng vai.

Hai loại thần lực này, đều từng xuất hiện ở trên người Dịch Ngôn, cho nên hắn có thể phân biệt ra được.

"Chẳng lẽ, Thỉnh Thần thuật là phụ thân từ trong ‘ Nhân Gian Thiên Đình ’ được đến . Nhưng mà, thần lực khí tức trên người Thạch Tam cùng thần lực trên người của ta cũng không giống nhau." Dịch Ngôn trong lòng nghĩ tới, càng cảm thấy sắc thái thần bí trên người cha của mình càng ngày càng nặng . Điều này làm cho hắn lại nghĩ tới lúc mình ở nhà, dựa vào nguyên thần nhìn qua mười năm thời gian biến thiên, vết thương trên người phụ thân khi trở về có lẽ không phải là thần thuật của Bái Thượng Đế Giáo gây thương tích.

Nghĩ tới đây, trong lòng hắn quyết định, có cơ hội nhất định phải hỏi một chút Tiêu Triêu Quý có biết một người tên là Dịch Lương Khang hay không.

Thính lực từ từ biến mất cũng không để cho Dịch Ngôn cảm thấy kinh hoặc sợ, bởi vì trong một đoạn thời gian hắn sắp mù, sắp sửa vĩnh cửu lâm vào trong hắc ám, đã đem toàn bộ sợ hãi trong lòng tiêu hao hết rồi.

Đưa mắt nhìn lại, thiên không cũng không có mặt trời, sắc trời có chút tối tăm.

Nơi xa, Vĩnh Phong huyện thành đã xuất hiện phía xa xa , cùng Lâm Minh Đình ở chung một chỗ hơn một tháng, Lâm Minh Đình mặc dù không có dạy hắn bất kỳ pháp thuật hay chuyện tu hành nào, nhưng là lại dạy cho Dịch Ngôn rất nhiều thứ, tỷ như xem khí tượng trong thành. Từ hỗn độn sát khí trong thành nhìn ra trong thành có bao nhiêu tu sĩ mặc dù không phải một chuyện rất khó, nhưng là lại cần kinh nghiệm chân chính, nếu như không có Lâm Minh Đình nói cho hắn biết, hắn cần rất nhiều năm sau mới có thể thông qua nhìn sát quang đan xen nơi tường thành tính ra trong thành có bao nhiêu loại tu sĩ.

Vĩnh Phong thành có đạo gia tu sĩ, bởi vì trong sát quang có một đoàn như quang hoa thủy vận bình thường. Tuy nói Đạo môn cũng có thật nhiều người thực sát luyện linh, nhưng cho dù bọn hắn thực sát luyện linh, đạo niệm căn bản cũng không thay đổi . Nghe nói người nào cao minh, còn có thể từ trong hỗn độn quang hoa nhìn ra tu sĩ trong đó là thuộc về phái nào.

Trừ Đạo môn khí tức ra, cũng chỉ có duy nhất thần linh khí tức . Trong hỗn độn sát khí, một đoàn thủy vận quang hoa lớn gần một mẫu là một vị người trong Đạo môn lập đạo trường, một nửa địa phương còn lại là một mảnh quang hoa vàng thẫm như vẩy cá bình thường chớp động lên.

Hắn đứng xa xa nhìn lại, quy nguyên thần từ từ hiện lên trên đỉnh đầu , một trận gió đem quang hoa vàng thẫm trong thành thổi qua một tia, bị quy nguyên thần nuốt vào trong miệng.

Một lát sau, một sợi quang hoa vàng thẫm bị nguyên thần phun ra, tán vào bên trong gió, đảo mắt biến mất.

Dịch Ngôn đã thông qua một tia khí tức từ trong thành tản ra hiểu được rất nhiều thứ, trong lòng hắn có chút quái dị, bởi vì thần linh trong huyện thành thu nạp tín ngưỡng cũng không phải là chính thần, ở Thiên Đình trước kia vẫn tồn tại , loại thần này căn bản không được lên Thiên Đình .

Trong thành có một tòa Tây Dương Cung, Tây Dương Cung là quê cũ của Âu Dương Tu một trong Đường Tống Bát Đại Gia (8 đại văn nhân nổi tiếng đời Đường và Tống), phía bên phải Lang Cương thư viện, bên trái là Âu Dương Văn Trung công từ, tín ngưỡng tụ tập chính là ở trong Âu Dương Văn Trung công từ, điều này làm cho Dịch Ngôn có chút ngoài ý muốn. Dịch Ngôn cũng không biết trong thành vận mệnh, hắn chẳng qua là từ một này sợi khí tức trong thành tán ra mới hiểu rõ tín ngưỡng tụ tập tại Âu Dương Văn Trung công từ.

Nhưng mà hắn hơi suy tư cũng biết Âu Dương Văn Trung công từ lai lịch, cho nên, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng quái dị, bởi vì hậu nhân của Âu Dương Tu đáng lẽ phải tu nhân gian đạo , song bọn họ làm sao lại cho phép có thứ gì ở trong từ đường thu thập tín ngưỡng chứ. Nếu trong Âu Dương Văn Trung công từ có một sinh linh thu nạp tín ngưỡng , như vậy hắn liền thuộc về thần đạo, chẳng qua không biết có vào ‘ Nhân Gian Thiên Đình ’ hay không.

Hắn chẳng qua dừng lại trong chốc lát, liền sải bước đi vào trong Vĩnh Phong thành.

Vào thành, Dịch Ngôn trực tiếp ở trên đường lấy túi tiền của một người nhìn qua có chút giàu sang, hỏi ven đường một ít buôn bán y quán gần nhất ở nơi đâu, trực tiếp rời đi .

Vào y quán, sau khi đại phu nói một tràng, hắn minh bạch muội muội nếu chậm chút nữa, chỉ sợ có nguy hiểm tánh mạng, theo như lời đại phu, vốn chỉ là tiểu bệnh gặp mưa , nhưng trong lòng người bệnh có lo oán khí tích tụ, lâu dần sẽ dẫn gió tà nhập vào cơ thể.

Bất kể thế nào, Dịch Ngôn hỏi tới một tiếng có thể trị hay không, sau khi đại phu nói một tiếng "Ta trong Bách Thảo Đường còn không có bệnh nhân không thể trị ", Dịch Ngôn trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Bất quá cuối cùng lại muốn ở trong phòng bệnh, đại phu râu bạc kia nói bệnh này không thể trị tận gốc trong một thời gian ngắn.

Mặc dù trong lòng Dịch Ngôn lo lắng sẽ có Thần Tướng trong ‘ Nhân Gian Thiên Đình ’ đuổi theo, nhưng vẫn muốn lưu lại .

Thuận lợi có chút ngoài ngoài ý liệu của hắn , hắn ở trong một gian phòng bệnh của ‘ Bách Thảo Đường ’ phụng bồi muội muội, một ngày trôi qua, cũng không có người nào tìm đến hắn.

Vào buổi sáng, Dịch Vi tỉnh lại.

"Ca ca, bọn họ có đuổi theo nữa hay không." Dịch Vi mở mắt ra nhìn Dịch Ngôn câu nói đầu tiên là vậy.

Dịch Ngôn nghe xong cổ họng có chút nghẹn lại, giống như là có cái gì ngăn chặn, hắn lắc đầu, tùy theo nói: "Coi như là đuổi tới đây ca cũng không sợ." Nhưng trong lòng không khỏi bồi thêm một câu hung ác: "Nếu như có người đuổi theo nữa, liền liều mạng với ngươi cái mạng này."

Dịch Vi thật cao hứng cười, Dịch Ngôn biết, nàng cười không phải bởi vì theo lời ‘ đuổi theo cũng không sợ ’, mà là cái lắc đầu lúc trước tỏ vẻ không có ai đuổi theo.

"Đói bụng sao?"

"Đói bụng."

Dịch Ngôn suy nghĩ một chút, nói: "Đại phu nói sau khi ngươi tỉnh sẽ phải uống thuốc."

"A, ta không muốn uống thuốc, thật là đắng." Dịch Vi nhướng mày, suy yếu ai oán nói, nàng dĩ nhiên không thể nào không uống thuốc, nói không uống chẳng qua là ở trước mặt ca ca của nàng làm nũng mà thôi, ở Dịch Ngôn an ủi mấy câu, nàng lập tức nói: "Ta đây muốn ăn bánh quẩy."

"Đại phu nói không thể ăn thức ăn có dầu mỡ."

"Ta muốn ăn."

". . . , vậy cũng tốt. Ta sẽ đi mua cho ngươi."

Nếu bọn họ ở trong y quán, trong y quán sẽ có người đặc biệt sắc thuốc cho bệnh nhân, sau khi đút cho Dịch Vi uống thuốc xong, Dịch Ngôn liền đi ra cửa mua bánh quẩy. Chính là đứng dậy muốn ra khỏi cửa, Dịch Vi đột nhiên hô: "Ca ca."

Dịch Ngôn xoay người, Dịch Vi nhìn người bưng chén thuốc vào đi ra ngoài, mới nhỏ giọng nói: "Ca ca, ngươi có tiền sao?"

Dịch Ngôn cười nói: "Dĩ nhiên có, không cần lo lắng." Dứt lời trở lại vỗ vỗ đầu của Dịch Vi , giúp nàng đắp kín mền, sau đó ra khỏi cửa.

Vĩnh Phong huyện cùng Đông Hầu huyện khác biệt không nhiều, cũng là Giang Tây hành tỉnh, cách nhau cũng không tính xa, cuộc sống phong khí cũng không khác biệt quá lớn.

Dịch Ngôn đi qua hai con đường, ở một cửa hàng chuyên bán sữa đậu nành và bánh quẩy mua được bánh quẩy.

Phía sau đột nhiên nghe được một thanh âm: "Muốn mua bánh quẩy a."

Dịch Ngôn xoay người, là một công tử người mặc cẩm phục màu trắng lẳng lặng đứng ở ngoài phòng. Ánh mắt của hắn sang như sao, lộ ra một loại mị lực mê người. Mà xem xét lại Dịch Ngôn, hai mắt của hắn không có nửa điểm thần vận, bởi vì mắt của hắn đã mù, chẳng qua trợn tròn mắt, tránh cho người khác nhìn hắn nhắm mắt lại có thể hành động tự nhiên cảm thấy quái dị.

Động Sát nhãn của Dịch Ngôn nếu như không phải cố ý đi sử dụng, xem người cùng vật trong thiên hạ cũng chỉ có thể thấy mặt ngoài, cũng sẽ không có cái gì đặc dị.

Sau khi nhìn đến công tử người mặc cẩm phục màu trắng này, trong mắt của hắn nổi lên hắc mang, chợt lóe mà thôi, chỉ có vị công tử vẫn nhìn hắn chú ý tới, nhưng mà nụ cười trên mặt hắn một chút cũng không có đổi, ngược lại càng thêm đậm hơn một chút.

Dịch Ngôn nhận lấy giấy dầu gói kỹ bánh quẩy, đi ra khỏi cửa hàng, đi tới trước mặt bạch y công tử, còn chưa mở miệng, đã nghe hắn nói: "Nhìn qua thật giống như không kinh dị như trong truyền thuyết."

"Cái gì?" Dịch Ngôn nói.

"Ngươi a." Bạch dùng công tử cười nói.

"Ta cái gì." Dịch Ngôn hỏi lại.

Bạch y công tử nghĩ Dịch Ngôn là cố ý nói như vậy, chuyển đề tài nói: "Ngày hôm qua lòng ta rung động như sóng triều, không cách nào nhập định, ra cửa đi một vòng, mới biết được nguyên lai ngươi đã đến rồi."

"Ngươi biết ta?" Dịch Ngôn hỏi, nhưng sau khi hỏi một tiếng liền xoay người hướng Bách Thảo Đường y quán mà đi, hắn không quên muội muội còn đang chờ ăn bánh quẩy.

Bạch y công tử theo sát đi lên, hai người bọn họ đi cùng một chỗ tạo thành tiên minh đối sánh, bạch y công tử mày kiếm mắt sáng, một thân khí chất cao quý, mà Dịch Ngôn y phục có chút rách nát, trên người mặc dù không có bùn đất, nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác vẩn đục không chịu nổi .

"Trên Côn Minh bầu trời chém giết Thái Mỗ Sơn Sơ Linh chân nhân , thuật sĩ Dịch Ngôn, thiên hạ đoán chừng không có bao nhiêu người không biết tới ngươi." Bạch y công tử cười nói.

Dịch Ngôn không nghĩ tới chính mình lại nổi danh như vậy, hơn nữa người khác còn ở trước tên của mình tăng thêm tiền tố thuật sĩ . Hắn hiểu được thuật sĩ hàm nghĩa, thuật sĩ là chỉ những người đi lại trong thiên địa, biết pháp thuật nhưng không tu đạo . Hiển nhiên bọn họ cho rằng Dịch Ngôn là thuật sĩ, Dịch Ngôn âm thầm suy nghĩ một chút, phát hiện tựa hồ quả thật mình đúng là như thế.

"Bởi vì giết mà thành danh, thanh danh này cũng không tốt." Dịch Ngôn nói.

"Đâu chỉ thanh danh bất hảo, trực tiếp là vô cùng hung ác." Bạch y công tử cười tiếp lời nói: "Nhưng ngươi có thể sống đến hiện tại, thật là dị số a, không riêng ta cho là như thế, chính là chút ít bằng hữu mà ta biết, vài ngày trước còn nhắc đến ngươi, bọn họ cũng nói ngươi như thế."

"Dị số sao? Có cái gì dị , ta bất quá là đi một bước tính một bước mà thôi." Dịch Ngôn thản nhiên nói. Hắn có chút không muốn cùng người này nói chuyện, hắn không muốn trêu chọc thêm các dạng tu sĩ, chỉ muốn bệnh của muội muội nhanh khỏi một chút, sau đó thật nhanh rời đi nơi này, trong lòng hắn biết rõ ràng , chỉ cần ở một chỗ nào lâu thêm một ngày, nguy hiểm liền gần mình thêm một phân.

Hiện tại nguyên thần của hắn cũng không cảm giác được đặc biệt nguy hiểm, nhưng hắn căn bản là không dám buông lỏng, bởi vì bây giờ đang ở trong một tòa nhân gian thành trì, thành trì khí tức hổn độn, để cho nguyên thần cảm ứng cũng không còn rõ ràng . Hơn nữa hắn cảm thấy còn có một loại có thể, chính là nguy hiểm hoàn toàn bao phủ chính mình, ngược lại không có cảm giác như dây cung bạt động nữa.

"Côn Minh thành hỗn loạn gió lốc lớn như vậy, không có tu sĩ nào dám đi, có đi tới đó cũng vội vàng rời đi. Ngươi nhìn Hồ Lâm Dực, Tả Tông Đường xem, bọn họ đi vào đó lại lập tức rời đi rồi, những người đi theo bên cạnh Lâm Tắc Từ, cái gì không phải là thật sớm rời khỏi Côn Minh thành. Nhưng mà ngươi một đầu đâm vào, đi ra lại đi vào, lại có thể toàn thân trở lui, chẳng những toàn thân trở lui, ngược lại không ngừng nhận được một chút pháp thuật cùng pháp bảo làm cho người ta hâm mộ, đây không phải là dị số thì là cái gì?" Bạch y công tử nhanh chóng nói.

Dịch Ngôn nghe được câu nói sau cùng của hắn thì trong lòng cảnh giác lên, thầm nghĩ: "Trên người của ta có Nhiếp Hồn ma nhãn, Hoành Đoạn Sơn bầy yêu cũng muốn đoạt đi, đạo gia tu sĩ có thể cũng muốn hay không. Tuy nói ta không sợ, nhưng cẩn thận thì tốt hơn."

Trong lòng hắn thoáng hiện lên những điều này, trong miệng lại nói: "Nói lâu như vậy , còn không biết ngươi là cao nhân môn phái nào?"

"Ngươi đoán." Bạch dùng công tử cười nói.

"Vĩnh Phong cảnh nội cóLinh Hoa Sơn, nói vậy ngươi nhất định xuất thân từ Linh Hoa Sơn sao." Dịch Ngôn nói.

"Linh Hoa Sơn tu sĩ cũng không ít, môn phái cũng có mấy cái. Nghe nói ngươi theo Triệu Du học được cổ đạo nguyên thần, tự luyện ra quy cổ nguyên thần, ngộ được chi thần thông tìm tòi thiên địa vận mệnh, nói vậy có thể thấy ra lai lịch của ta sao." Bạch y công tử đạm cười nói, trong thanh âm tràn đầy tự tin.

Dịch Ngôn trong lòng có chút kinh ngạc, quy cổ nguyên thần xem mệnh thần thông người biết cực ít, thậm chí có thể nói là trừ Trương Thái Vi ra, cũng chưa có nói với ai, nhưng mà hắn lại biết.

Dịch Ngôn nghi ngờ, sắc mặt kinh dị mặc dù giấu diếm rất tốt, nhưng vẫn là bị bạch y công tử bắt đến, hắn cười nói: "Cái này thiên địa, không có bí mật nào vĩnh viễn giấu kín, giống như là không có thần thông bất bại giống nhau."

Dịch Ngôn đè nén tâm tư khác thường trong lòng, đồng dạng cười nói: "Ngươi tới từ Linh Hoa Sơn ‘Thiên Hạ Vọng Túc’, là đại đệ tử trong đồng lứa, đạo hiệu Tiên Chí, ta nói có đúng không?"

Dịch Ngôn lời còn chưa nói hết, nụ cười trên mặt bạch y công tử liền cứng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.