Chúng Diệu Chi Môn

Chương 151 : Mão Nhật Tinh Quânspan




"A. . ."

Dịch Vi đứng tại trên một đoàn mây mù màu xám trong hư không, hướng phía trước cuồn cuộn mà đi, tốc độ cùng với tuấn mã không sai biệt lắm. Sau khi bay lên không trung, Dịch Vi đã sớm quên cả sợ cao cùng sợ quá nhanh. Nàng hưng phấn cực độ.

Thuật cưỡi mây Dịch Ngôn cũng chưa từng chân chính học qua, nhưng trải qua tối ngày hôm qua, có thật nhiều loại pháp thuật nhỏ như vậy, hắn tâm niệm vừa động đã có thể thi triển, đây là một loại cảm giác kỳ diệu.

Trong mây mù xám tro mơ hồ có tơ vàng phiên động, tựa như có ánh mặt trời từ phía trên chiếu xuống.

Dịch Vi đưa tay tạo thành hình dáng chiếc loa hét to , bên cạnh đột nhiên có một con chim bay ngang qua, nàng hưng phấn hô lớn: "Con chim nhỏ kia, mau mau đến trong lòng bàn tay của ta."

Theo thanh âm của nàng vang lên, con chim này mặc dù vẫn đang dùng sức vỗ cánh, nhưng giống như bị một sợi vô hình lôi kéo nhích tới gần bàn tay của nàng, cuối cùng để Dịch Vi bắt trong tay. Nàng lớn tiếng nói: "Ca ca, đây là pháp thuật của ngươi sao?"

Dịch Ngôn nhìn nụ cười của muội muội, đáp một tiếng, tuy bị sự vui vẻ của muội muội lây nhiễm, nhưng đây chẳng qua là phía ngoài mà thôi.

Mắt hắn nhìn phương xa, đó là phương hướng Hùng Nam Phong.

Hùng Nam Phong cách trấn trên thật ra không quá xá, nhiều nhất chính là một ngày lộ trình của người bình thường, mà Dịch Ngôn đứng trên đám mây cao mấy trượng bay đi mà nói, nhiều nhất chỉ cần mấy canh giờ, thứ nhất là do tốc độ nhanh hơn rất nhiều, thứ hai là có thể trực tiếp vượt qua con đường nhấp nhô không đều cùng với núi rừng.

"Nha, đây là Trư Phần Sơn." Dịch Vi chỉ vào sơn cốc trống không bên dưới, lớn tiếng nói.

Dịch Vi cũng không biết lo lắng trong lòng của Dịch Ngôn lúc này, hắn càng đến gần Hùng Nam Phong, cảm giác bất an như dây cung căng lên cũng đã biến đổi, hóa thành một mảnh hắc ám nồng nặc đang gặm nhấm tâm linh của mình.

Ở trong lòng Dịch Ngôn , lộ trình thẳng tắp chỉ tốn mấy canh giờ phảng phất dài như mấy năm vậy.

Thời điểm hắn tại phía ngoài tận lực làm cho tâm tình của mình không bị ảnh hưởng của ngoại vật hay ngoại cảnh, nhưng sau khi biết mẫu thân của mình gặp nguy hiểm, hắn không có bất cứ lý do nào để thuyết phục mình tỉnh táo lại được.

Trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một tia cảm xúc, người tu hành giống như con diều, vô luận bay cao bao nhiêu, trước khi tu hành chút ít thân tình, hữu tình, ký ức giống như là một sợi dây vững vàng buộc chặt, cho đến khi con diều hóa thành một con chim có đầy đủ hai cánh, chân chínhcó sinh mệnh bay lượn tự do trong thiên địa, người tu hành coi như đã bỏ đi được gông xiềng của nhân gian.

Hùng Nam Phong trong tầm mắt , rất xa, dùng Động Sát nhãn , thấy trên Hùng Nam Phong phảng phất ẩn chứa một vầng mặt trời mới mọc, tản ra quang huy đỏ rực, đem trọn tòa Hùng Nam Phong bao phủ, cảnh tượng này chỉ có người tu hành mới có thể thấy.

Dịch Ngôn lúc nhỏ từng tới Hùng Nam Phong một lần, trong ấn tượng của hắn, Hùng Nam Phong bình thời hương khói không tính quá mức thịnh vượng, chỉ có ở thời điểm mồng một tháng tám mới có rất nhiều người tới đây tế bái.

Hôm nay đúng là ngày mười ba tháng tám, cách ngày lễ nguyệt viên chỉ còn hai ngày mà thôi.

Bọn họ hạ xuống trong một rừng cây.

Pháp thuật đem hư không vặn vẹo , để cho tầm mắt của người bình thường không cách nào thấy được Dịch Ngôn cùng Dịch Vi, tựa như lúc trước chim chóc từ bên cạnh bọn họ bay qua cũng không cách nào thấy được bọn họ.

Dịch Ngôn ngẩng đầu nhìn quang mang từ đỉnh núi chiếu nghiêng xuống, hít sâu một hơi, kéo tay Dịch Vi trèo lên đỉnh núi.

Đường núi cũng không quanh co, nhưng Dịch Ngôn lại có tâm tình hoàn toàn bất đồng so với lúc bé tới đây. Làm một người người tu hành, phải hiểu được kiến thần chi lễ, mặc dù thực lực là căn bản trong tu hành giới, nhưng lễ tiết lại làm cho thế giới này trở nên có quy tắc.

Người tu hành muốn đi vào trong một tòa thần miếu , nhất định phải từ phía ngoài thần quang đi tới, không thể dùng bất kỳ một pháp thuật nào để xông vào, nếu không, sẽ bị coi là khinh nhờn.

Không riêng gì từ tâm hồn cảm thấy con đường này bất đồng, trên cảm xúc chân chính, Dịch Ngôn cũng cảm giác được rõ ràng từng viên đá dưới chân đều hàm chứa thần ý.

Người bình thường muốn tới tế bái thần linh đi qua một đoạn đường núi này, sẽ đem ý nguyện cùng thành kính trong lòng bọn họ truyền tới trong lòng của thần linh đi.

Dịch Ngôn dĩ nhiên không muốn để tâm ý của mình khi vừa bước lên đường núi đã bị người ở trong thần miếu phía xa cảm nhận được.

Hắn không lộ nửa điểm pháp lực khí tức, đem ý nghĩ giấu sâu trong lòng .

Lúc Dịch Ngôn cùng Dịch Vi tới đỉnh núi, cũng chính là lúc mặt trời ở giữa đỉnh đầu.

Chiếu vào mắt chính là một tòa thần miếu đem cả đỉnh núi này bao phủ, trên miếu có một tấm biển, bên trên ghi ‘ Mão Nhật Tinh Quan ’. Miếu thật ra cũng không quá lớn, nhưng bao trùm lấy cả đỉnh núi, lại làm cho người khác cảm giác miếu này lăng không ở ngoài trần thế.

Nguyên nhân mang đến cảm giác như vậy, Dịch Ngôn xem ra bởi vì trước miếu không có một khối đất trống thật to, song khi đi vào thần miếu nhìn ra ngoài, sẽ phát hiện hư không vô tận rộng lớn chính là đất trống, để cho tòa thần miếu nhìn qua có chút không được tự nhiên , ở trong lòng biến thành một chỗ thần linh chi địa, phảng phất vây giữa vạn trượng hư không, có một cảm giác dõi mắt nhìn xuống chúng sinh dâng lên trong lòng.

Nhìn lại thần tượng trong miếu, một thân phục sức kim hắc sắc hoa lệ, trên đầu mang mũ đỏ thẫm như mào gà, một đôi mắt có một vòng màu vàng nhìn chăm chú vào hư không ngoài miếu, từ vị trí kia có thể đem đại địa sông núi hơn trăm dặm phía trước thu hết vào trong mắt.

Trừ này một thần tượng này, phía dưới thần tượng còn có một người đang đứng, bên cạnh người này có một hương đỉnh thật lớn, trong đỉnh tro hương thật dầy.

Hiện tại Dịch Ngôn đã biết một cái đỉnh này đại biểu cho thần lực của thần linh đạt nhất đỉnh, tương đương với tam kiếp tu sĩ, tam kiếp tu sĩ có thể cảm ứng thiên địa, đạt tới Huyền Cảm chi cảnh. Mà nguyên thần của Dịch Ngôn đã độ hai lần kiếp, nhưng thần lực trên người cũng không có bất kỳ tăng trưởng, tại chính hắn xem ra, một đạo Thiên điều cũng chỉ đại biểu một kiếp tu sĩ pháp lực, nhưng pháp lực thứ này cũng không đại biểu cho thực lực.

Đứng ở phía dưới thần tượng chính là ông từ, cả người mặc một thân áo đen, ngay một khắc mà Dịch Ngôn bước vào trong thần miếu, hắn hiểu được ông từ này biết mình muốn đến đây làm gì, cho dù tâm tư chính mình ở trên đoạn đường đi vào thần miếu giấu diếm giỏi hơn đi nữa, vào thần miếu này, hắn nhất định đã biết là người nơi nào, bởi vì sao mà đến.

Dịch Ngôn lấy một nén hương, sau khi đốt liền vái một cái, sau đó cắm vào trong đỉnh, Dịch Vi ở bên cạnh cũng học theo châm hương, bái thần, cắm vào đỉnh lô.

Sau khi làm xong hết thảy, Dịch Ngôn nhìn về phía ông từ, ông từ buông xuống suy nghĩ, mắt cũng mở ra. Trong mắt một vòng màu vàng nhàn nhạt chợt lóe lên rồi biến mất, như mắt của gà trống vậy.

Dịch Ngôn hiểu được, hắn đã đánh cắp tín ngưỡng của Mão Nhật Tinh Quan này, hắn là chủ nhân tòa thần miếu này , là đoạt vị chi thần, là Mão Nhật Tinh Quân. Dịch Ngôn bất động thanh sắc nói: "Ta muốn đến đây làm gì, Tinh Quân cũng đã biết, gia mẫu bất quá một người phàm, Tinh Quân làm thần linh, che chở nhất phương thiên địa, có hư không chi lượng, sao không thương nàng có lòng ái tử, thỏa mãn tâm nguyện của nàng, để cho nàng có thể trở về nhà."

Dịch Ngôn dứt lời, lại thấy ông từ này đem mí mắt rũ xuống, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có người nào nói chuyện, trong thần miếu yên tĩnh, chỉ có Dịch Vi dồn dập thở gấp, nàng chăm chú nhìn chằm chằm gương mặt của Mão Nhật Tinh Quân cốt cao cao nổi lên, đại khái là bị hắn dọa cho hoảng sợ rồi, trong mắt nàng tràn đầy vẻ sợ hãi.

Dịch Ngôn cũng không nói thêm gì, hắn đang chờ vị ông từ đánh cắp Mão Nhật Tinh Quan tín ngưỡng thần lực trả lời. Một lát sau, Mão Nhật Tinh Quân mới lên tiếng: "Nghe nói cha ngươi từng truyền cho ngươi một thân tử sát linh lực, mà ngươi đi tới bên cạnh Lâm Tắc Từ, bây giờ trở về , xem ra học tập cũng có thành tựu."

Dịch Ngôn trong lòng đột nhiên khẽ động, thầm nghĩ: "Mắt của hắn nhìn chằm chằm vào trong trấn, nhất định đã biết chuyện năm ngoái phụ thân trở về truyền linh lực cho mình, vậy cũng nhất định biết mình tới bên cạnh của Tổng đốc đại nhân, cũng khẳng định thấy chính mình hôm trước trở về. Vậy mà mẫu thân còn gặp chuyện không may, vậy thì vì cái gì? Hắn có mục đích gì?"

Trong lòng hắn kinh nghi lóe lên, nghĩ không rõ những điểm này, nhưng vẫn bất động thanh sắc nói: "Ta tư chất đần độn, không có triển vọng, đến nay cũng chẳng học được gì, nhưng ta thân là con của người, há có thể thấy mẫu, đệ lâm vào trong cảnh hiểm nguy, Tinh Quân cũng từ nhân gian mà đến, tự xác nhận có thể cảm thông." Dịch Ngôn mở nửa mắt nói, hắn không muốn để cho ông từ trước mắt thấy Nhiếp Hồn ma nhãn ở sâu trong đáy mắt của mình.

"Trên người của ngươi khí tức pha tạp, trong đó có một loại khí tức là thần lực, đây là vì sao? Chẳng lẻ ngươi từng thí thần đoạt vị ư?" Ông từ nói tới đây đột nhiên mở mắt ra, đe dọa nhìn Dịch Ngôn.

Dịch Ngôn cũng trong một sát na này nhắm hai mắt lại, chậm rãi nói: "Tinh Quân không cần đề ra nghi vấn nữa, ta không thuộc bất kỳ môn phái nào, càng không thí thần đoạt vị, chỉ là một giới tán tu, hôm nay tới đây chỉ muốn đón mẫu thân và đệ đệ, không biết Tinh Quân trả, hay là không trả?"

Thanh âm này cùng thanh âm lúc trước cũng không khác biệt, không có nửa điểm đề cao, nhưng trong đó hàm chứa ý vị như băng phách bình thường lạnh lẽo.

Trên mặt ông từ chiếm đoạt Mão Nhật Tinh Quan bài vị tức giận chợt lóe, tùy theo trầm thấp nói: "Khinh nhờn thần linh, đáng vào xích kim luyện ngục." Lúc hắn nói chuyện, bàn tay khẽ lật, trong lòng bàn tay lại có một nắm kim đậu.

Dịch Ngôn trong lòng cuồng loạn, không chút nghĩ ngợi liền mở hai mắt ra, hai mắt mở ra một sát na, hai điểm u lục quang hoa như bích ba tuôn trào.

Song một nắm mười mấy viên kim đậu trong tay Mão Nhật Tinh Quân đã ném ra, trong lúc đồng thời, hắn cùng với Dịch Ngôn ở giữa cự ly trong lúc vung tay, phảng phất trở nên vô cùng rộng lớn.

Miếu vẫn là tòa miếu này, nhưng Dịch Ngôn cảm thấy đây là một mảnh thiên địa, Nhiếp Hồn ma nhãn chứng kiến mọi nơi đều tựa như đã mơ hồ, muốn nhìn xuyên qua thần miếu thoáng cái trở nên khó khăn.

Trong lòng hắn hoảng sợ, đây là lần đầu tiên hắn ở trong một tòa thần miếu cùng một vị thần linh tranh đấu. Nhớ tới Lâm Minh Đình đã nói, không nên dễ dàng bước vào thần miếu, càng không thể dễ dàng ở trong thần miếu cùng một thần linh đánh nhau.

Chẳng qua rất nhiều chuyện cũng không phải là ở đề phòng, hiện tại hắn hiểu được đây hết thảy nhất định không đơn giản giống như bề ngoài.

Tại sao nhiều người như vậy, lại thu đệ đệ của mình làm đồ đệ, tại sao mẫu thân rời đi mấy ngày, đã sớm tới được Hùng Nam Phong , nhưng ngày thứ hai sau khi mình trở về mới cảm giác được mẫu thân đang trong nguy hiểm.

Lâm lâm đủ loại nghi điểm cũng tụ tập trong đầu, để cho hắn hiểu được, đây chính là mưu kế nhằm vào chính mình.

Trong lòng hắn kinh nghi dâng lên lại bị hắn nhanh chóng đè ép xuống, hiện tại hiển nhiên không phải lúc suy nghĩ điều này. Hắn há mồm phun ra, trong miệng phảng phất phun ra một đoàn kim hoa, cả người giống như là con rùa lớn phun ra bong bóng, trong kim hoa có một hồ lô bắn tới. Miệng hồ lô ở trong tiếng chú thanh dồn dập của Dịch Ngôn mà mở ra, một sát na mở ra, tiếng kiếm ngân vang gào thét, như hai thanh kiếm chạm vào nhau cắt rách hư không.

Chỉ thoáng một cái, Dịch Ngôn đã đem thủ đoạn mạnh nhất của mình công kích ra ngoài, không có bất kỳ nửa điểm dài dòng.

Đột nhiên một tiếng gà gáy, hung hồn vang dội vang lên.

Thần miếu phảng phất đã hóa thành một mảnh thiên địa, phía đông mảnh thiên địa này có một vầng mặt trời đỏ rực từ phía chân trời nhô ra, một mảnh hồng quang trong nháy mắt vẩy khắp vạn dặm giang sơn, chiếu vào sâu trong đáy mắt Dịch Ngôn.

Mà mười ba viên kim đậu do ông từ ném ra ở trong tiếng gà gáy đã hóa thành mười ba kim binh giáp sĩ, đều cầm trường đao tại trong hư không đánh tới Dịch Ngôn, trường đao theo hồng quang của mặt trời mà rơi về phía Dịch Ngôn, hung hãn mà bén nhọn.

Giờ khắc này, Dịch Ngôn rốt cục thấy được một vị thần linh tại trong thần miếu của mình cường đại cỡ nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.