Mục sư Cường hít hơi thật sâu, gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu. Giờ nhiệm vụ trước mắt là quan trọng nhất. Đúng là vào những giây phút quyết định, ác quỷ vẫn luôn thì thầm vào tai con người, dụ dỗ họ lầm đường lạc lối.
" Tôi muốn hỏi: "Con quỷ hiện giờ đang ngự trị trong cơ thể người đàn ông dưới căn hầm B2 tòa nhà CK2 này sợ hãi điều gì nhất?"
Vị thần khẽ rung rung người, mỉm cười, tay phải vẫn đang khẽ quạt chiếc quạt lông công.
"Hoa Ti-gôn, khung cảnh chia ly, trái tim vỡ nát."
"Cái gì cơ ạ? Hoa Ti...gôn? Khung cảnh chia ly, trái tim vỡ nát?"
"MỘT CÂU THÔI!" Hai người lính canh lên tiếng cảnh cáo.
Vị thần Sự Thật vẫn giữ nụ cười đó, khẽ gật đầu rồi nhắm mắt lại, chìm vào trạng thái tĩnh lặng.
Mục sư Cường bần thần không hiểu rõ câu trả lời của vị thần là gì. Nó nghe giống một lời nói dối vô thưởng vô phạt hơn. Liệu anh có hỏi nhầm người hay không?
Hai tên lính canh tiến lại gần, giơ ngọn giáo ra, ra dấu hiệu mời mục sư Cường rời khỏi đại sảnh. Vị mục sư cúi đầu kính cẩn tỏ vẻ cảm ơn rồi quay lưng bước đi. Vừa ra khỏi tấm màn trong suốt, khu đại sảnh sáng loáng anh vừa ở trong đó đột nhiên tan biến hoàn toàn, chỉ để lại một khoảng đen thăm thẳm phía sau. Cơ hội duy nhất của anh đã trôi mất. Giờ anh phải tìm đường ra khỏi nơi đây với câu trả lời còn ngổn ngang.
Men theo con đường cũ, đi mãi, đi mãi, cuối cùng anh Cường cũng nhìn thấy ánh sáng le lói của chiếc cabin thang máy ở phía xa. Bước thật nhanh, mục sư vui mừng khi còn có thể trở về.
Bỗng nhiên từ khắp các phía xung quanh, mục sư Cường nghe thấy nhưng tiếng xì xào ầm ĩ như một đám đông hỗn loạn. Từ khắp không gian, những cánh tay gân guốc, lông lá mọc ra, kèm theo tiếng gào thét. Những đôi mắt từ đâu nhòm ngó, nhìn chằm chằm vào vị mục sư khiến anh khiếp sợ. Trong đầu anh văng vẳng lời người thầy của mình đã nói:
"Em nhất định phải đóng cánh cổng đó lại. Nhất định. Em vào đó sẽ khuấy động không gian. Đó là lí do cần phải có một linh hồn canh cổng để ẩn giấu không gian đó đi. Khi phát hiện ra cánh cổng đó đã được mở lại lần nữa, sẽ có rất nhiều oan hồn, yêu ma quỷ quái nhòm ngó tới và rất có thể chúng sẽ tìm được lối vào nếu ngôi đền thiêng. Ở trong đó có lưu lại Thánh tích, không đơn thuần chỉ là những câu trả lời thông thái đâu. Khi chúng chiếm được Thánh tích... Chúng sẽ xâm chiếm được thế giới loài người."
Khi nói chuyện với thầy của mình, mục sư Cường đã nhận ra mục đích của mụ đàn bà tà đạo khi cố gắng mở cánh cổng này ra. Bà ta có nhiều tham vọng xa xôi hơn thế nhưng có lẽ rất may rằng bà ta vẫn chưa thể thực hiện được. Thánh tích chứa máu của Chúa, là sự báng bổ nếu như rơi vào tay ác quỷ, đem lại cho chúng quyền năng tột đỉnh. Mục sư Cường rút ra cuốn sổ trong chiếc cặp táp, viết nhanh câu trả lời của vị thần Sự thật vào đó rồi ném vào trong cabin thang máy, bấm số 5. Anh mong bà Uyên sẽ nhận ra được. Có lẽ ngày hôm nay, anh sẽ không thể trở về. Cánh cửa thang máy đóng dần làn như niềm hi vọng xa xôi của anh vụt tắt. Chiếc cabin sáng choang đã biến mất. Một giọt lệ khẽ lăn trên đôi má đã có phần khắc khổ của vị mục sư.
Tiếng gào thét từ khắp các phía như sắp xé toạc bầu không gian. Mục sư Cường khẽ rút trong chiếc cặp táp ra cuốn kinh thánh và chiếc vòng cổ của mình. Anh hắng giọng đọc cầu nguyện. Đến giờ phút cuối cùng, có lẽ anh sẽ trở thành người gác cổng.
Có vài con quỷ dữ đã xé toạc được bầu không gian này và tiến dần đến phía anh. Chúng vẫn dè chừng tiếng đọc kinh không ngớt phát ra từ miệng vị mục sư đáng kính. Có lẽ anh sẽ chẳng cầm cự được lâu. Có cách nào để đóng cánh cổng này lại? Mục sư Cường suy nghĩ không ngừng.
Mục sư Cường luống cuống nhìn xung quanh để tìm gợi ý. Anh lại gần chiếc cổng bằng đá dựng giữa trời. Lần này quan sát kĩ hơn, mục sư nhận ra một chiếc lỗ khóa khá nhỏ nằm ở bên trái cánh cổng. Ngay bên cạnh đó là một chiếc móc xích treo một chiếc khuôn bằng đá có hình chìa khóa.
"A! Hóa ra ở đây từng có một chiếc khóa!"
Mục sư Cường cố gắng tìm kiếm xung quanh cánh cổng đá xem có thể thấy bóng dáng của chiếc chìa khóa nào không. Chiếc chìa khóa giờ đang ở đâu? Liệu có ai đã lấy trộm nó đi không? Nếu thế, phải có cách nào khác để đóng cánh cổng chứ?
Bầy quỷ đã dần xâm chiếm không gian tối đen như mực. Chúng mang nhiều dáng vẻ kinh khiếp: Một chiếc đầu người lơ lửng có đôi chân của loài nhện, những con khỉ có cánh, bộ xương khô đang cưỡi xác con ngựa hao gầy,... Chúng đang tiến lại gần mục sư Cường với những bộ móng vuốt, những nọc độc chết người cùng giọng cười the thé chế giễu đức tin của anh.
"Đứa con bần hàn của Chúa! Chúa bỏ rơi ngươi ở đây rồi à? Hahaha!"
Mục sư Cường dần rơi vào tuyệt vọng. Một mình anh làm sao chống lại cả một binh đoàn quỷ như vậy? Chúng sẽ phá tan ngôi đền thiêng này. Ánh đuốc ở con đường phía trong lập lòe như sắp tắt. Ánh sáng thiện lương sắp bị nhấn chìm bởi những du͙ƈ vọиɠ ô uế...
Chúng đang lao về anh như những cơn gió. Trong giây phút chuẩn bị chấp nhận cái chết thì bất ngờ trong đầu của anh Cường lóe lên một suy nghĩ.
"God is beside us. Chúa luôn ở bên cạnh ta. Vì máu thịt của ta là do Người ban cho! Máu thịt Người và ta hòa làm một!"
Mục sư Cường rút ra con dao găm trong cặp, cứa một đường vào cổ tay. Máu bắt đầu tuôn ra. Nén cơn đau đớn, mục sư lại gần chiếc khuôn bằng đá, đồ dòng máu của mình vào đó.
Máu đỏ lấp đầy chiếc khuôn sâu hoắm, lóe lên ánh vàng rồi hiện thành một chiếc chìa khóa. Mục sư Cường vội vàng cắm chìa vào ổ khóa, vặn một vòng.
Tiếng "Ầm ầm" vang lên như thác đổ, hai cánh cổng lớn xuất hiện từ hai phía, đang từ từ khép dần lại.
Binh đoàn quỷ điên cuồng xông vào cánh cổng đang khép dần lại ấy, chúng cố gắng phá hủy nó nhưng không thể.
"Ruỳnh!" tiếng động lớn vang lên báo hiệu cánh cổng đã đóng lại vững chắc. Mục sư Cường mỉm cười vì đã hoàn thành nhiệm vụ. Anh gục dần xuống, trong đầu vẫn nhớ như in bức ảnh Chúa ban phát bánh và rượu cho những người dân. Đó là khi Người đem máu thịt của mình cứu vớt cho nhân dân. Khi tham dự tiệc ly, ăn bánh thánh, mỗi người con đều mang trong mình máu thịt của Người. Và máu thịt của Người chính là chìa khóa đóng được chiếc cổng này.
Binh đoàn quỷ rú lên điên loạn vì vuột mất mục tiêu trong chốc lát. Chúng quay sang dồn sự căm phẫn lên mục sư Cường. Anh lúc này đã gục xuống đất vì choáng váng. Cái chết sẽ sớm đến rất nhanh. Anh nhìn thấy lũ quỷ đang tiến lại rất gần...
"Coong! Coong! Coong!"
Ba tiếng chuông lớn vang lên.
Binh đoàn quỷ dạt ra. Tiếng chuông tiếp tục vang lên mạnh mẽ cùng với tiếng hét lớn.
"Nhân danh Cha, Con và các Thánh Thần, ta ra lệnh cho các ngươi mau cút về nơi các ngươi từng ở!"
Trong khung cảnh mờ ảo trước mắt, mục sư Cường đang dần mất đi ý thức, anh vẫn nhận ra dáng hình nhỏ nhắn của một người phụ nữ đang lao về phía anh...
Mục sư Cường thấy mình đang rơi, rơi mãi xuống phía dưới, một ngọn lửa bùng lên dữ dội như lửa địa ngục.
"Cường! Cường! Cứu mẹ! Cứu bố mẹ với! AAAAAA". Anh tận mắt nhìn thấy bố mẹ mình đang vùng vẫy trong ngọn lửa.
"Hahaha! Rồi ngươi sẽ phải trả giá!". Tiếng nói vang vọng bên tai anh.
"Anh Cường!"
"May quá anh ấy tỉnh lại rồi." Tiếng ồn ào vang lên bên tai anh. Anh giật mình mở mắt ra.
Anh đang nằm trong bệnh viện, vây quanh giường là Nga, bà Uyên và một người đàn ông lạ lẫm nào đó.
"Anh..."
"Sao anh lại tự làm thương mình thế? Tại sao lại đi một mình?" Bà Nga ôm miệng nghẹn ngào. Một bên áo của bà Nga vẫn còn ướt máu.
"Anh vào đây lâu chưa? Còn..." Anh nhìn xuống thấy cổ tay trái mình đang băng trắng.
"Anh bị tổn thương gân tay rồi, cần tĩnh dưỡng."
"Tờ giấy... Hoa Ti-gôn..."
"Anh yên tâm! Em đã nhặt được rồi... Anh liều lĩnh quá. May mà em bắt gặp anh Sĩ đây nên đã cứu anh kịp thời..."
"Chào anh... Anh là?" Mục sư Cường nhìn về phía người đàn ông lạ mặt kia.
"Chào mục sư. Tôi là Sĩ, quản trang của nghĩa địa gần khu nhà đó. Hôm nay tôi được báo nên đã ghé qua khu nhà định giúp đỡ thì gặp cô Nga, nên tôi đã hỗ trợ một chút."
"Giúp đỡ?" Mục sư Cường nhớ lại khung cảnh ghê rợn mình vừa trải qua mà không khỏi rùng mình. Quả thật cái chết đã đến với anh rất gần. Anh vẫn nhớ bóng dáng của Nga lao vào cứu anh từ đâu đó, một mình cô ấy chống lại cả bầy quỷ?...
"Anh ấy có giữ chuông Thánh của Thánh Gioan... Em đã mượn nó..." Bà Nga cất tiếng giải thích.
Mục sư Cường ngỡ ngàng... Chiếc chuông thánh đó có sức mạnh xua đuổi ác quỷ, vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng anh chưa từng được nhìn thấy tận mắt, chỉ nghe kể lại, không ngờ chiếc chuông đó lại nằm trong tay người đàn ông xa lạ này.
"Anh cũng theo đạo?"
"Không... Tôi có chút năng lực đặc biệt thôi, nhưng tôi tin tưởng vào chiếc chuông này."
Mục sư Cường cố gắng ngồi dậy, người anh đau ê ẩm.
"Ra viện thôi. Ngày mai chúng ta phải làm lễ đuổi quỷ rồi...". Anh nhớ lại giấc mơ vừa rồi. Ác quỷ đang không ngừng khiêu khích. Anh không nên cho chúng thời gian chuẩn bị trước.
"Anh phải nghỉ ngơi!" Bà Nga hét lên. "Em đang định mời thêm mục sư quản nhiệm của các nhà thờ lên đây."
"Không kịp đâu... anh sợ khi lên đây họ sẽ bị ảnh hưởng." Mục sư Cường nói. Bản thân anh thực sự sợ họ sẽ bị liên lụy trên đường đi lên trên này.
"Chị Nga nói đúng đấy. Anh cần nghỉ ngơi. Anh đã mạo hiểm rồi." Bà Uyên đế thêm vào.
Thấy vị mục sư vẫn kiên quyết ngồi dậy, bà Nga bèn bảo.
"Thôi được thôi được. Ngày mai anh ra viện. Tối nay anh ở lại đây đi. Em sẽ chuẩn bị những thứ còn thiếu. Em nói rồi đấy. Ngày mai ra viện, em không chấp nhận thêm lời mặc cả nào nữa đâu."
Mục sư Cường chần chừ rồi đồng ý, anh nằm xuống và nói với bà Nga:
"Em thử liên lạc với thầy Hòa giúp anh. Anh đang lo lắm, không biết anh ấy có gặp chuyện gì không..."
Bà Nga gật đầu rồi ra hiệu mời anh Sĩ ra ngoài hành lang bệnh viện.
"Cảm ơn anh hôm nay đã giúp. Sự thực lúc đó tôi rối trí quá, đến nơi thấy anh thì mượn chiếc chuông luôn, sau đấy lại vào viện..."
"Không có gì đâu..."
"Tôi băn khoăn không biết ngày mai anh có thể tới trợ giúp được không?"
"Tôi xin lỗi... Tôi đã nói rồi đó, tôi không theo đạo. Tôi cần chiếc chuông này ở cạnh để làm công việc của mình. Tôi sợ không giúp gì được đâu..."
"Vậy sao... Nãy tôi không hiểu lắm? Vậy công việc của anh là gì? Tại sao anh lại có được chiếc chuông này? Người báo tin cho anh là ai vậy?"
Người quản trang cao lớn trầm ngâm kể lại câu chuyện cuộc đời mình:
"Tôi gắn bó với công việc này như một cái nghiệp vậy!"
(còn tiếp)