Buổi tối Tần Tu vẫn ngủ từ rất sớm, vừa tắm rửa xong liền chui thẳng vào chăn nằm xuống. Trong khoảng thời gian từ lúc về phòng đến khi ngủ, Phương Viên cũng không nói chuyện với Tần Tu tổng cộng được mấy câu.
Cậu ta lấy lý do một mình sợ bóng tối, không ngủ được mà khiến Thẩm Triệt đổi phòng cho mình nhưng ngược lại, đổi phòng xong rồi lại thực sự mất ngủ.
Đêm khuya thanh vắng, cả khuôn viên trường đều tịch mịch, yên ắng. Chỉ có tiếng sóng biển xào xạc vỗ vào bờ. Phương Viên nhìn bóng Tần Tu nằm nghiêng, quay lưng về phía mình, bỗng nhiên cảm thấy có chút hận. Ngay cả ngủ cũng phải đưa lưng về phía em. Là anh chán ghét em vậy sao? Nhưng cậu rốt cuộc đã làm chuyện gì để cho ai kia phải chán ghét. Nếu như chỉ vì chuyện đổi phòng không phải quá phận sao?
Cậu thiếu niên kiềm nén không được nữa bèn xốc chăn lên, bước xuống giường, rón rén đến gần bên giường Tần Tu, cuối cùng cũng nhìn thấy gương mặt yên lặng tuấn mỹ đang say ngủ kia. Dưới ánh trăng mỏng manh như lụa, Phương Viên có thể nhìn rõ lông mày và lông mi của đối phương. Đôi môi như thấm một lớp ánh sáng mỏng như sương. Đó là gương mặt mà cậu vẫn luôn vương vấn ngay cả trong mơ.
Chỉ có điều, có phải ảo giác không? Tại sao lại có cảm giác gương mặt này dù đang ngủ cũng bày ra vẻ lạnh băng, khước từ kẻ khác tiếp cận ở xa cả ngàn dặm thế này?
Phương Viên đã không thể dối mình dối người nữa rồi, lại nhớ tới Thẩm Triệt sau khi bị thương thì việc đầu tiên đó là dùng ánh mắt an ủi Tần Tu, nhớ tới đủ cách đối xử đặc biệt của Tần Tu đối với Thẩm Triệt, Phương Viên lại không sao khống chế đơợc sự đố kỵ trong lòng. Người kia rốt cuộc tốt ở chỗ nào? Em tại sao lại không được cơ chứ! Em thích anh chắc chắn không thua kém hắn. Hắn không thể thích anh nhiều bằng em đâu, học trưởng à …
Thiếu niên đấu tranh dữ dội trong lòng, cuối cùng, không thể kiềm chế nổi lòng mình liền cúi người xuống, khao khát tiếp cận đôi môi mà mình luôn mơ ước bấy lâu.
Tần Tu đúng lúc này liền mở mắt.
Phương Viên giống như bị sét đánh, giật nảy mình khựng lại. Thần thái trong ánh mắt của Tần Tu chứng minh anh thực ra không hề ngủ.
Cậu thiếu niên tay chân luống cuống đứng ở đó, không thể tránh đi ánh mắt dò xét lạnh như băng của Tần Tu.
Tần Tu ngồi dậy, lãnh đạm nhìn Phương Viên đứng bên giường, mặt đỏ bừng, tay chân như thừa thãi: “Không phải cậu sợ bóng tối sao?”
Phương Viên chớp chớp cụp mắt, một câu cũng không thốt nên lời, chỉ có thể ngây ngốc trơ mắt nhìn Tần Tu bật đèn bàn, bước xuống giường.
Thấy Tần Tu chuẩn bị bỏ đi mà không thèm nói câu nào, Phương Viên rốt cuộc càng thêm luống cuống, vội hỏi: “Học trưởng, anh đi đâu vậy?” Muộn thế này rồi …
“Cậu đã không sợ bóng tối nữa chắc ngủ một mình không sao đâu nhỉ.” Bóng lưng đứng trước cửa lãnh đạm bỏ lại một câu xong liền bước ra khỏi phòng, đi thẳng.
***
“Cảnh quay này tôi và biên kịch đã bàn bạc lại, có sửa lại một chút. Tần Tu lần này cậu giả gái đi.”
Đạo diễn Chung nói. “Thẩm Triệt. Cậu cùng Tần Tu đi xem pháo hoa.”
Thẩm Triệt nghe giọng nói đầy mộng ảo của đạo diễn Chung, cứ nghĩ mình đang nằm mơ. Đậu má, tại sao nói sửa là sửa ngay được thế hả? Mà điều kì diệu nhất đó là Tần Tu nghe vậy cũng không có đen mặt cũng chẳng hề kháng nghị, chỉ bình tĩnh đi theo chuyên viên tạo hình vào phòng hóa trang đổi trang phục. Thẩm Triệt nhìn cảnh tượng nhân viên trong đoàn bận rộn xung quanh, cũng không hiểu có phải do tâm lý tác dụng hay không mà thấy tất cả như đều đang bị bao phủ trong một màn sương mù. Cậu nhìn cánh cửa phòng hóa trang như có làn sương màu phấn hồng mơ hồ thấm qua, trong lòng cực kỳ chờ mong, còn có chút đứng ngồi không yên.
Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, Tần Tu mặc bộ yukata, tóc dài thả xuống bước ra ngoài. Thẩm Triệt ngây ngốc từ trên ghế đứng lên. Yukata màu trắng, hoa văn là những chiếc lá phong màu xanh. Bộ trang phục kết hợp hai màu trắng-xanh càng tôn thêm vẻ thanh thuần vốn có của Tần Tu, quả thực là xinh đẹp vô địch.Trên tay Tần Tu còn cầm một cái quạt tròn, hơi nghiêng đầu, tóc mai vắt qua tai khẽ buông xuống:
“Có đẹp không?”
Đương nhiên là rất rất đẹp rồi! Thẩm Triệt vội vã gật đầu như giã tỏi.
Tần Tu dùng quạt tròn đập đập vào trán cậu một cái lại một cái. Nghịch ngợm muốn chết! Ôn nhu muốn chết!
Điều duy nhất chưa được đó là Tần Tu còn đi guốc gỗ, nên nhìn cao hơn Thẩm Triệt càng nhiều. Nhưng mà cũng chẳng sao. Tôi có thể đi guốc mộc tăng chiều cao a! Hoặc nếu như anh thích dùng quạt gõ tôi, tôi cũng có thể cúi đầu cho anh gõ thỏa thích! (ôi cái số trung khuyển của em Triệt :v)
Sau đó thì đi xem pháo hoa đi. Tuy rằng không hiểu vì sao Hoàng Chân cùng với Lãnh Liệt giả gái lại đi ngắm pháo hoa nhưng mà, mặc kệ nó, đó là chuyện của đạo diễn với biên kịch. Mình chỉ cần hưởng lợi là được rồi!
Thẩm Triệt đỏ mặt muốn dắt tay hoa khôi trường. Động tác đang đập nhè nhẹ lên đầu cậu bỗng nhiên dừng lại, Thẩm Triệt theo ánh mắt kinh ngạc của Tần Tu cũng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ngoài cửa sổ có một bóng đen thật lớn hiện lên, ngay sau đó cánh cửa bị giật ầm ầm đến rung bần bật. Qua lớp cửa kính nhìn ra ngoài, Thẩm Triệt thấy một con gấu Bắc Cực khổng lồ đang hùng hổ đập phá cửa.
Thẩm Triệt không thể tin vào hai mắt mình nữa: “Từ đâu nhảy ra thế này?!”
Kinh hô cả nửa ngày cũng không có người đáp lại. Thẩm Triệt quay đầu lại. Hả ??? Đạo diễn đâu, quay phim đâu, hóa trang đâu, còn cả diễn viên quần chúng cũng đâu hết rồi???
Trong phòng chỉ có cậu và Tần Tu. Thẩm Triệt hăng tiết gà bắt đầu nổi máu anh hùng liền xông tới chắn trước Tần Tu, đối mặt với cánh cửa tràn ngập nguy hiểm. Đúng lúc đang chuẩn bị sợi dây sinh mệnh bảo vệ cho hoa khôi trường thì cánh cửa “Phành” một tiếng bị phá ra.
Thẩm Triệt hô lên một tiếng “cái gì” rồi mở choàng mắt, lúc này mới phát hiện mình đang ngồi trên giường.
Gió biển thổi vào khiến cho tấm mành vải khẽ đung đưa phất lên mặt cậu. Bấy giờ Thẩm Triệt mới ý thức được hóa ra ban nãy là nằm mơ. Đúng lúc này lại nghe thấy âm thanh “cốc cốc, bịch bịch, rầm rầm, phành phành” vang lên ầm ĩ. Thẩm Triệt quay đầu liền thấy cánh cửa thực sự đang bị dộng ầm ầm, gõ cửa một lát sau đó lại đem cánh cửa lắc đến chấn động. Thẩm Triệt thầm nghĩ chẳng lẽ A Tường đã trở về, liền xoay người bước xuống giường, lên tiếng hỏi “Ai đấy?”, sau đó lại nghe được giọng nói trầm thấp từ tính quen thuộc đến mức không thể quen hơn:
“Mở cửa, là tôi.”
Tần Tu?
Thẩm Triệt vội vã mở cửa. Tần Tu mặc áo thun ngắn tay cùng chiếc quần ngủ kẻ sọc rộng thùng thình đứng trước cửa, chân còn đi dép lê, cả người bị lạnh nên có chút co ro, nhìn giống như nửa đêm bị mộng du mà leo xuống giường vậy, thoạt nhìn đúng là có chút mắc cười.
Thẩm Triệt khó hiểu: “Sao anh lại tới đây?”
Tần Tu không trả lời, lườm Thẩm Triệt một cái rồi không đợi mời đã tự mình đi vào trong phòng.
Thẩm Triệt đi theo sau, có chút lo lắng: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?” Bây giờ là quá nửa đêm rồi…
Tần Tu đi thẳng đến chiếc giường bên cạnh, không thèm quay đầu lại, chỉ nói: “Tôi trị được chứng sợ bóng tối của cậu ta rồi. Ngày mai cậu có thể dọn về phòng.”
“Hử?”
Thẩm Triệt ù ù cạc cạc, trố mắt nhìn Tần Tu kéo chăn ra, leo lên giường, chui người vào chăn, sau đó như thấy có gì không thoải mái liền đứng dậy, ôm cái chăn ở giường bên sang giường mình.
“Lạnh chết đi được. Tôi nhận cái kia của cậu.” Nói xong, cũng không để cho người ta nói câu nào đã đem cái chăn sạch sẽ, lạnh giá trên giường mình ném sang giường Thẩm Triệt, sau đó ôm cái chăn đã ấp áp nhiệt độ cơ thể của Thẩm Triệt qua giường mình.
Anh còn có thể bá đạo hơn nữa được không a! Thẩm Triệt mắt chữ O.O miệng chữ ‘A’.
Thôi kệ đi. Thẩm Triệt bất lực ngồi xuống cạnh giường, tắt đèn bàn, đang định cởi giày thì cằm bỗng nhiên bị nâng một cái thô bạo – một nụ hôn nhẹ rơi xuống môi cậu.
Chẳng qua chỉ là một giây nhưng Thẩm Triệt lại cảm thấy cả người mình đang bốc hơi nóng hầm hập. Tần Tu buông cằm cậu ra, nhếch miệng nói một tiếng: “Ngủ ngon.”
Chàng trai tóc xoăn ngây dại đờ đẫn nhìn băng sơn Đại ma vương leo lên giường của mình, xoay người ôm chăn thoải mái nhắm mắt lại.
… Cái kiểu này thì muốn tôi ngủ ngon thế quái nào được nữa đây?!
***
Ngày hôm sau, Phương Viên chủ động dọn đi. Thẩm Triệt không đoán ra được nguyên nhân nhưng hai đương sự đều im lặng không nói nên cậu cũng chẳng nhiều chuyện hỏi làm gì. Việc quay phim càng về hậu kỳ càng bận đến tối mắt tối mũi. Doãn Long Nhất ngày đầu còn muốn kiếm chuyện cà khịa nhưng về sau, ngay cả thời gian để ngủ và ăn cơm còn không đủ, thâm thù đại hận gì đó cũng chẳng còn thời gian mà nhắc tới. Hôm đó, khi quay tới cảnh đặc huấn của đội bóng rổ, Doãn Long Nhất ngồi bệt xuống đường biên, thở hổn hển nói: “Sớm biết rằng bây giờ sẽ phải quay chạy tiến độ thế này, lão tử lúc ấy cũng đếch thèm dùng bóng mà đập cậu!”
Lời này mặc dù có hơi khoa trương nhưng cũng không hề nói quá. Hiện tại bọn họ ngay cả ăn cơm cũng phải theo đồng hồ bấm giây. Cái chuyện mà một cảnh quay NG bốn năm lần lúc này đúng là quá xa xỉ.
“Lần đó anh dùng bóng đánh tôi phải mất tới cả tiếng đồng hồ.” Thẩm Triệt vén vạt áo thun lên quạt quạt gió: “Một tiếng là có thể đánh được một giấc ngon lành rồi đó.”
Hai cậu thanh niên quầng mắt đều thâm đen vì thiếu ngủ trầm trọng đều không khỏi có chút cảm khái.
Quay phim càng về sau, cảnh trận đấu cũng càng nhiều. Động tác đấu bóng không tốt thường xuyên phải quay đi quay lại vài lần. Mà chuyện này cũng không liên quan nhiều tới khả năng diễn xuất. Để đạt được hiệu quả vừa chuẩn xác, vừa đẹp mắt nên ngay cả Tần Tu cũng có lúc phải quay lại. Bình thường để quay xong mỗi một trận đấu, cả đoàn đều phải chạy tới chạy lui, kêu lên kêu xuống rất nhiều. Có một lần Phương Viên vì thể lực không chịu nổi nữa mà bị ngất xỉu ngay tại chỗ. Hạ Chinh và Doãn Long Nhất tuy khá hơn nhưng liên tục quay phim mấy trận thi đấu như vậy nên cũng cực kỳ mệt mỏi. Mỗi lúc đơợc nghỉ ngơi cũng chẳng còn hơi sức mà nói chuyện nữa. So với mấy người kia, Thẩm Triệt cảm thấy thể lực của mình vẫn có thể theo kịp tiến độ quay, mà Tần Tu thì không cần nói, lúc nào cũng ở trong trạng thái tốt nhất. Hơn một tuần đặc huấn ma quỷ kia của Tần Tu bây giờ lại có hiệu quả rõ ràng như vậy.
Thời gian quay bị kéo dài thêm cũng trở nên thường xuyên như cơm bữa. Thẩm Triệt mỗi lần về phòng, trong lúc chờ Tần Tu tắm rửa đều mệt đến mức ngã người ra giường là ngủ quên luôn. Đến lượt cậu đi tắm thì lại ngủ gà ngủ gật dưới vòi hoa sen. Cứ như vậy tối tăm mặt mày liền hai tháng, quay phim rốt cuộc cũng bước vào giai đoạn cuối.
Hôm nay, bọn họ sẽ quay cảnh khuấy động trước khi bước vào trận chung kết.
Khó mà thấy được hôm nào như hôm nay, khi mà Doãn Long Nhất vốn luôn không thích diễn xuất cũng hưng phấn như vậy. Đó là vì ban nhạc DDD được mời làm khách mời, sắm vai ban nhạc K-PAX trong tiểu thuyết, sẽ biểu diễn trước trận chung kết với Boss cuối cùng, đó là cậu thiếu niên thiên tài bí ẩn trước đây đã khiến Lãnh Liệt thất bại ê chề.
Bối cảnh trận đấu này là trận chung kết của giải bóng rổ sinh viên toàn quốc, đoàn làm phim đặc biệt ngồi xe đến sân vận động trong nội thành để tiến hành quay phim.
Mặc xong quần áo, trang điểm xong xuôi, bước vào đường hầm dẫn ra sân vận động, lúc cánh cửa đầu bên kia mở ra, tiếng khán giả ồn ào ập tới khiến Thẩm Triệt nhất thời cảm thấy trống ngực đập thình thịch.
Ánh đèn chiếu vào khiến sân bóng trở nên sáng rực. Phía trên khán đài chật kín người xem đang trông ngóng. Mặt sân sáng bóng không dính một hạt bụi. Bảng bóng rổ là loại bảng thủy tinh trong suốt. Bảng điện tử ghi tỉ số dựng ở phía trên. Trên đường từ hầm đi ra sân, Thẩm Triệt thấy Tần Tu quay đầu lại, nói với mình: “Cảm giác rất tuyệt phải không.”
Thẩm Triệt ngẩng đầu nhìn sân vận động đầy kín toàn người là người. Ở đây cũng không phải khán giả thực sự, trong đó có rất nhiều diễn viên quần chúng, cũng có sinh viên của đại học Canh Lâm, thế nhưng vậy cũng đủ khiến cho người ta hưng phấn: “Đúng là không thể nhịn được!”
Tần Tu cười liếc mắt nhìn chàng trai tóc xoăn đang hưng phấn bừng bừng, lại quay đầu lại nhìn biển người đang gom lại ở phía trên: “Sau này, người vì chúng ta mà reo hò sẽ còn đông hơn thế này. Hơn nữa, tất cả bọn họ sẽ đều là khán giả của chúng ta.”
Thẩm Triệt nhìn không chớp mắt tư thái cao ngạo như vậy của Tần Tu, nhìn anh xoay người, bóng lưng ngược sáng tiến vào sân thi đấu, tim tự nhiên lại tăng tốc. Nếu đổi là người khác nói câu này thì cậu nghe ra chỉ thấy một lời nói khoác không biết ngượng mồm, thế nhưng lời này từ miệng Tần Tu đi ra, rõ ràng lại có sức thuyết phục đáng kinh ngạc. Chỉ cần ở bên cạnh ai đó kia, đúng là không có chuyện gì là không thể.
Trong tiếng vỗ tay reo hò không dứt, bọn họ cuối cùng cũng bước vào trận chiến cuối cùng.