Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 141




19:45 Phim giải trí: Thẩm Quắn Quắn thăng chức ký

22:15 Phim giáo dục: Sự cám dỗ khi về nhà

Thẩm Triệt ký hợp đồng với Vô Hạn Truyền Thông, bắt đầu tham gia một vài show truyền hình, tích lũy kinh nghiệm MC, phần lớn là vào vai phụ, chữa cháy gì gì đó. Ban đầu cậu còn có chút lo lắng, sợ mình không có chút xíu kinh nghiệm nào, không ứng phó được tình huống, nhưng cũng may là có một vài chương trình hoàn toàn không cần chút kinh nghiệm gì. Ví dụ như có một chương trình tên là 《Mythbusters》mỗi kỳ sẽ chọn ra một tin đồn ồn ào trên mạng, sau đó tiến hành nghiệm chứng bằng khoa học. Cảm hứng làm chương trình đến từ một chương trình cùng tên ăn khách hàng đầu của kênh Discovery, điểm khác nhau là… Nghe nói khi Đài truyền hình đem chương trình này đệ trình lên Cục Văn hóa để xét duyệt đã bị sửa phân loại từ ban khoa giáo sang ban giải trí mới có thể thông qua.

Ngày hôm đó, một thành viên thực nghiệm cố định của 《Mythbusters 》Đinh Mâu gọi điện tới báo là bị viêm phổi cấp tính, thế là Thẩm Triệt được thông báo ngày hôm sau tạm thời tới thay thế. Đến khi đến trường quay, cậu mới biết vì sao anh chàng Đinh kia lại đột nhiên bị viêm phổi cấp tính như vậy, đương nhiên nguyên nhân đằng sau rất là liên quan đến chương trình…

Đậu má, tập kia chính là phải giải mã thắc mắc: con người đeo cánh có thể bay lên được không?!

Thẩm Triệt nhìn cặp cánh chim đen xì cứng ngắc được ghép bằng thạch cao kia mà muốn khóc tiếng mán. Đây rõ ràng là vật điêu khắc mà, chả liên quan gì tới cơ học với khí động học gì cả, có mà bay bằng niềm tin à!

Nhưng mà kháng nghị thế nào, nghi ngờ cỡ nào cũng vô dụng. Cuối cùng Thẩm Triệt vẫn bị buộc lại như cái cánh gà Big Mac. Nhân viên công tác thả một khinh khí cầu thời tiết, chờ cho khí nóng bay lên ổn định liền để cho tàu lượn chở Thẩm Triệt từ trên vách núi phi xuống.

Trong tích tắc hai chân lơ lửng giữa không trung, trái tim Thẩm Triệt cũng nhảy mạnh một cái. Tàu lượn chẳng bao lâu liền thả cậu ra, Thẩm Triệt cảm thấy cơ thể mình lúc này bỗng hẫng xuống một chút, sợ tới mức không dám mở mắt, chỉ nghe thấy tiếng nhân viên từ trên vách núi phía sau kích động hoan hô.

“Bay lên đi! Bay lên nào!”

Quả thực là có một luồng khí hướng lên trên đang theo đà nâng lên, tổng thể cũng khá cân bằng với trọng lực đang kéo cậu xuống. Thẩm Triệt hé mắt ngó xuống dưới một cái, cũng không thèm để tâm đến cái chuyện điên rồ này nữa. Phong cảnh đúng là rất rất đẹp. Thành phố phía xa xa, rừng núi ở ngay bên dưới như là hai quốc gia phân chia rõ ràng còn cậu thì đang dạo chơi trên bản đồ thế giới, có thể ngắm đủ loại phong cảnh, đủ loại màu sắc không sót thứ gì.

Trên người cậu trang bị một cái kính chắn gió, một tai nghe vô tuyến điện, một camera mini, còn có hai cái dù cứu sinh, nếu một cái bật không ra thì còn cái thứ hai dự phòng. Nhân viên công tác sẽ thông qua tai nghe vô tuyến điện báo cho cậu biết lúc nào thì nhảy dù.

Thẩm Triệt cũng không biết luồng khí nóng này còn duy trì được bao lâu, vểnh tai lên, giống như loáng thoáng nghe thấy bên dưới truyền đến tiếng líu ríu, cậu cúi đầu thì thấy một đám nhân viên công tác tụ tập ở vách núi đang càng ngày càng xa, nhảy loi choi vẫy vẫy tay với cậu.

Trong lòng Thẩm Triệt đột nhiên cũng trào lên cảm động, tuy rằng cái cánh này nhìn có vẻ rất vô dụng nhưng thực ra vẫn có tác dụng giống như một tàu lượn cỡ nhỏ, chắc là nhân viên công tác cũng phải bỏ rất nhiều tâm huyết. Hiện tại cậu đang mang theo sự kỳ vọng “nhất phi trùng thiên” của họ, cũng dễ hiểu tại sao mọi người lại phấn khích như vậy.

Trên vách núi.

“Bay đi!!”

“Sao vô tuyến điện không liên lạc được thế này?!”

“Cậu ta đang bay vào nội thành mất rồi!”

“Mau bung dù đi!”

“Nhảy dù, nhảy dù!”

Ngày hôm đó, luồng khí nóng đặc biệt dồi dào, Thẩm Triệt bay thẳng vào trong nội thành, đến khi phát hiện ra thì dưới chân toàn là cầu vượt đan chồng chéo mới nhận ra điểm bất thường, hoảng hốt mở bộ đàm hỏi, bên kia bộ đàm lại chẳng có chút âm thanh nào!

Trong thành thị có đủ loại luồng khí nóng, nhưng Thẩm Triệt chẳng còn tâm tư mà bay với lượn nữa, cậu nhắm một bãi cỏ trống trải trong công viên trung tâm, khẩn cấp bung dù ra, cuối cùng cả người lẫn dù nằm dang chân dang tay treo ngược trên cây, phải để 119 đến cứu. Vì cậu bị treo rất cao nên phải bắc thang gỡ xuống. Xe cứu hỏa, xe cứu thương, xe phỏng vấn, xe cảnh sát nối đuôi nhau kéo đến một đám, lực lượng được điều động tới không thiếu bộ phận nào, hiện trường không náo nhiệt mới là lạ.

Ngày hôm sau trên mấy tờ báo địa phương đã tranh nhau giật tít “Ngày hôm qua CBD kinh hoảng xuất hiện người chim”!

Âu Triết Luân cùng Hạ Lan Bá đọc báo xong liền cười đến ná thở. Thẩm Triệt rầu rĩ làm ổ trên sô pha, nghĩ đến màn kinh hồn ngày hôm qua, đúng là cười cũng không nổi.

“Nghĩ thoáng ra một chút đê. Dù sao chú em cũng coi như được bay rồi, còn bay xa thế mà.” Hạ Lan Bá tử tế vỗ vỗ vai Thẩm Triệt, “Tụi anh muốn cũng không có cái phúc đó đây này.”

Em đếch cần cái phúc kiểu này, được hông?! T^T

Vài ngày sau, chương trình 《Vào bếp cùng ngôi sao》của đài TPS lại thiếu người, cần thay thế gấp. Tổ chương trình lại chỉ định Thẩm Triệt. Thẩm Triệt hỏi đi hỏi lại, còn lên YOKU tìm các số trước của chương trình này về xem, phát hiện không có gì nguy hiểm lúc này mới yên tâm nhận lời.

《Vào bếp cùng ngôi sao》 là chương trình giải trí mới nhất mà TPS sản xuất, mỗi chương trình sẽ mời một hoặc hai nghệ sĩ tới trổ tài đầu bếp. Chương trình mới ra mắt được nửa năm nhưng lượng người xem đã đứng nhất nhì.

Cùng thời điểm khi Thẩm Triệt nhận lời thay chương trình, trong văn phòng của Jessica, Tần Tu mặt cắt không còn giọt máu, nói: “Tại sao bắt tôi lên cái chương trình dở hơi này? Tôi đâu có biết nấu ăn.”

“Chương trình này lượng người xem rất đông, khán giả bây giờ đều muốn xem sao nam vào bếp.” Jessica nhún nhún vai.

“Chẳng lẽ không còn chương trình nào khác để tôi tham gia sao?”

“Có thì có, nhưng không được bất ngờ như chương trình này.” Jessica đứng dậy đi tới sau ghế dựa của Tần Tu, vỗ vỗ bả vai cứng ngắc của anh, “Yên tâm đi. Chương trình là thu hình, không phải phát trực tiếp. Với cả mỗi kỳ đều có người hỗ trợ, sẽ không xảy ra sự cố gì đâu. Cậu đã nghĩ ra muốn làm món gì chưa?”

Tần Tu mặt trắng bệch, mấp máy môi thật lâu: “…Thịt kho….tàu?”

“Được rồi, vậy thì thịt kho tàu. Để tôi bảo Nữu Nữu chỉ cho cậu một chút.” Nữ đại diện bấm điện thoại gọi cho cô trợ lý, nhẹ cười với Tần Tu mặt đang đờ đẫn, “Tôi cũng không biết nấu ăn.”

***

Mắt to trừng mắt nhỏ.

Đây là biểu tình của Thẩm Triệt và Tần Tu sau khi nhìn thấy nhau ở hậu trường ghi hình cho chương trình.

Thẩm Triệt mừng rỡ như thể gặp bạn cũ nơi đất khách quê người, vội vã hỏi: “Anh nấu món gì vậy?”

Tần Tu mặt cứng ngắc: “Thịt kho tàu.”

Thẩm Triệt vỗ đùi, quả thực là mừng đến phát khóc: “Thật tốt quá! Kỳ này tôi sẽ là người trợ giúp. Tôi hoàn toàn không có khái niệm gì về nấu nướng, lần này dựa cả vào anh!”

Tần Tu hoảng hồn: “Câu này tôi đang tính nói với cậu đấy!”

Thẩm Triệt trợn tròn mắt: “Không phải anh tính làm thịt kho tàu sao?!”

Tần Tu nghiến răng nghiến lợi: “Cậu thích ăn thịt kho tàu như vậy mà không biết làm à?!”

Thẩm Triệt hoàn toàn luống cuống tay chân, ôm đầu, giở bộ mặt lo lắng đáng thương nhìn Tần Tu: “Vậy phải làm sao giờ?”

Tần Tu xoa xoa trán, cố gắng trấn định, lấy trong túi ra một cuốn tập: “Đừng hoảng, tôi có sách dạy nấu ăn đây. Nữu Nữu có dạy tôi một lần rồi, tôi còn nhớ chút chút.” Sau đó bắt đầu lẩm bẩm, “Gừng cắt lát,xì dầu, rượu gia vị… Đổ nước lạnh vào nồi bật bếp, đổ nước sôi tám phần… không đúng, là ba phần…”

Chẳng bao lâu đã phải vào trường quay. Tham gia chương trình lần này có ẩm thực gia, đầu bếp cùng một người nội trợ tạo thành ban giám khảo. Hơn phân nửa người xem trong khán phòng là nữ giới, vừa trông thấy Tần Tu khỏi phải nói hưng phấn đến cỡ nào. Thẩm Triệt nhìn nữ MC bên cạnh đang mở đầu bằng màn trò chuyện với Tần Tu, tâm nói vừa nãy anh còn hoảng như kiến bò trên chảo nóng cơ mà, sao bây giờ đã lạnh như vừa ở Siberia đi ra vậy… Rốt cuộc có nắm chắc không đó?

Hai người sau khi sắp xếp vào vị trí, Thẩm Triệt nghiêng đầu thấy Tần Tu mò mò mẫm mẫm gì đó trên bàn nấu ăn, không có vẻ là có tiến triển gì, trái tim cũng lạnh.

Tần Tu cầm nồi lên nhìn nhìn một chút. Ban giám khảo cùng người xem nghi hoặc nhìn chăm chú mĩ nam cao một mét tám lăm đứng sau bếp cùng trợ thủ đầu quắn nhìn có vẻ vô dụng.

Tần Tu bỏ nồi xuống, liếc liếc nhìn về phía miếng thịt ba chỉ đặt trên bàn, nói với Thẩm Triệt: “Phần cho vào nồi tôi sẽ phụ trách, phần trước cậu làm đi.”

Thẩm Triệt há miệng A, anh nhẫn tâm hãm hại huynh đệ như thế mà coi được sao? T^T �

Vậy là suốt chương trình trổ tài vào bếp này, quanh quẩn bên tai Tần Tu và Thẩm Triệt đều là tiếng kêu, tiếng cười như ma nhập của MC và ban giám khảo.

“Ha ha ha, muối và bột ngọt mà cũng phân biệt được nữa!”

“Bật bếp lên bật bếp lên! Ôi trời, còn chưa có đổ nước sao?”

“Má ơi, Thẩm Triệt! Bảo cậu đổ nước mà cậu đổ nước thật sao!!”

” Tần Tu, cậu cho nhiều đường thế làm gì?! Rốt cuộc cậu định làm món gì vậy?”

“Cậu ấy nói cậu ấy muốn làm sườn chua ngọt.. Oh my god!”

“Tôi phát hiện bất kể gia vị gì, muối, bột ngọt, đường, cậu ấy đều dùng cách đổ vào nồi! Thìa để làm gì vậy Tần Tu?!”

Ban giám khảo tranh nhau nói nhao nhao, trong khán phòng tiếng sụt sịt vang lên không ngớt. Trán Tần Tu mướt mát mồ hôi mẹ mồ hôi con, vừa cúi người điều chỉnh bếp, vừa hỏi người bên cạnh: “Phần này sẽ không chiếu lên đấy chứ?”

Thẩm Triệt nhép nhép miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không sao, lát nữa tôi nói với biên đạo, cắt đoạn đó đi là được.”

“Thế thì được.” Tần Tu đờ đẫn nhìn chằm chằm đống hỗn độn trên bàn, trong bụng vẫn còn sợ. “Cả đời này tôi sẽ không bao giờ lên cái chương trình chết tiệt này nữa.”

Thẩm Triệt nhỏ giọng an ủi: “Yên tâm, bọn họ chắc cũng không dám mời anh tới nữa đâu.”

Tần Tu: “…”

***

Xuất hiện trên đủ loại chương trình ăn khách, bị hành đủ kiểu, lừa bịp đủ trò, cuối cùng Thẩm Triệt cũng trở thành người cộng tác cố định của Vương Tử Quỳnh trong chương trình 《Ngôi sao học đường》. Cứ như vậy loáng một cái đã tới cuối năm. Thời điểm cuối năm ai ai cũng trở nên bận rộn. Dịp lễ Giáng Sinh, cả chung cư lạnh lẽo đến ghê người. Ngày tất niên 31 tháng 12, trong nhà chỉ có ba người Thẩm Triệt, sư phụ Hạ Lan, Khải đại thủ. Tần Tu tham gia concert cuối năm của đài TPS, được sắp xếp biểu diễn áp chót, lúc bước ra khiến cả trường quay sôi sục. Một mình dẫn đầu tám vũ công, mặc bộ vest thời trang cùng áo sơ mi màu bạc, nhìn cực kỳ phong cách! Ngay cả Hạ Lan Bá nhìn thấy cũng há hốc mồm: “Hoa khôi trường tự nhiên đẹp trai tợn! Này cũng không gọi là hoa khôi trường được nữa à!”

Thẩm Triệt trộm nói trong lòng, thực ra trên giường vẫn là hoa khôi trường đấy…

Cũng hiếm có dịp Khải Mặc Lũng xuống lầu xem chương trình cuối năm như thế này, tuy rằng chỉ xem tiết mục cuối cùng nhưng cũng không khỏi kinh ngạc: “Tần Tu diễn màn cuối của đội đỏ sao?”

“Cũng phải thôi.” Hạ Lan Bá bắt chéo chân, đung đa đung đưa, “Âu Triết Luân còn diễn mở màn cho đội trắng cơ mà. Tần Tu bây giờ mới lăn lộn chưa đến ba năm mà đã được diễn màn cuối cho đội đỏ. Anh biết không, diễn cuối cho đội trắng là ban nhạc DDD đó. Tôi thật có cảm giác như tụi nhỏ nhà chúng ta đã trưởng thành cả rồi.” Nói xong còn ghét bỏ lườm cậu chàng đầu quắn đang ngồi sán lấy cái TV mắt hau háu xem như nhìn thấy món ngon, cảm khái, “Đúng là không nên thân…”

Chỉ chốc lát sau, Âu Triết Luân liền gọi điện về, giọng nói ở đầu dây bên kia như chuẩn bị lấy cái chết ra uy hiếp: “Anh Bá, Đại thủ! Hai người nhất định phải nhắn tin cho đội trắng đấy nhá! Nhớ lên mạng bình chọn cho em luôn đó! Dù sao thì hoa khôi trường cũng có cả đống fan não tàn bình chọn cho nó rồi! Không cần bầu cho nó!”

Hạ Lan Bá ngoe nguẩy cái chân bắt chéo: “Anh với Đại thủ có thể bình chọn cho chú mày, với điều kiện hóa đơn điện và nước của chung cư ba tháng tới chú mày xử lý.”

“Đệch mợ! Ba tháng thì giết nhau à! Một tháng!”

“Hai tháng. Không chịu thì thôi.”

“Rồi rồi! Hai tháng thì hai tháng! Nhớ bảo bạn bè của anh bình chọn cho em luôn nhá!”

Hạ Lan Bá vẫn là người rất có chữ tín, nhưng mà vừa lên mạng đã giật cả mình: “Này còn bình chọn cái khỉ gì nữa! Fan Tần Tu đã càn quét thế này, còn ai thắng được nó nữa chứ? Mà chưa có ai ra xử lý spam bình chọn này sao?”

Khải Mặc Lũng cũng đi lại nhìn, vừa uống champagne vừa cười nói: “Trước đây cũng có chuyện fan Tần Tu spam bình chọn, kết quả là bị Admin trang web đứng ra cảnh cáo. Sau này mấy em gái này cũng thông minh hơn rồi. Cậu lên tieba của Tần Tu mà xem thì biết, còn giới thiệu phần mềm qua mặt, hướng dẫn tỉ mỉ cách cài đặt, các mánh khóe qua mặt khác nữa. Cậu nên tỉnh lại đi là vừa.” Nói xong lại quay sang nhìn TV, “A, xem ra tiếp theo là một bài ballad?”

Bài hát tiếp theo là một khúc ballad thật nhưng lại là một bản mix, thứ âm nhạc điện tử xuyên suốt từ đầu tới cuối. Trên sân khấu chỉ còn một mình Tần Tu biểu diễn dưới ánh đèn, bài hát này có lời ca cùng vũ đạo đều rất gợi cảm. Dưới sân khấu có không ít những cô gái che miệng bộ dáng muốn thét lên mà không được. Tần Tu cởi áo vest, xoay người đi về giữa sân khấu, áo sơ mi màu bạc ôm lấy người, bó sát lấy lưng cùng eo khiến anh càng thêm gợi cảm.

Một chiếc camera đặc biệt chỉ tập trung quay phần dưới thắt lưng Tần Tu. Hạ Lan Bá suýt chút nữa thì làm đổ cả cốc nước: “Máy quay bình thường đều quay toàn thân cơ mà, sao cái này chỉ quay thắt lưng nó thôi vậy!”

Ánh mắt Thẩm Triệt nhìn từ tay đến đùi cho đến tận thân trên Tần Tu, luồn vào tận trong cổ áo sơ mi, mặt nhanh chóng nóng bừng cả lên. Cũng may là nửa sau ca khúc chuyển sang một bài Rock n Roll tình cảm khác, cả nhà mới thở phảo nhẹ nhõm.

Nhưng mà rốt cuộc thì Thẩm Triệt vẫn không hiểu nổi Tần Tu, ví như concert cuối năm này, Tần Tu diễn áp chót, lúc quay về nhà đã là ba giờ sáng, theo lý mà nói nhẽ ra phải mệt lử rồi, ấy thế mà vẫn còn sức mà sờ loạn trên người cậu một trận. Thẩm Triệt bị ác mộng làm bừng tỉnh, mở mắt ra liền thấy Tần Tu quần áo còn chưa thay, đang an vị ngồi trên người cậu, quả thực có cảm giác một giây trước còn xem TV, giây tiếp theo đã thấy ngôi sao mĩ nam trong màn ảnh bước ra. Đúng là chàng trai hung ác lúc nửa đêm…

Tần Tu thấy Thẩm Triệt tỉnh dậy cũng không nói gì, rất xấu xa cười một tiếng, tay tiếp tục với vào trong áo ngủ Thẩm Triệt, sờ soạng tới hai điểm trước ngực, ngón tay bắt đầu hạnh kiểm xấu.

Thẩm Triệt giật mình ngồi dậy, cơn buồn ngủ cũng biến mất: “Anh uống rượu à?” Nếu không sao lại động dục thế này?

Tần Tu ậm ờ ừ một tiếng, tay kia cũng vói vào trong quần áo, hết sờ lại véo cơ ngực, cơ bụng Thẩm Triệt, trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc trầm trầm, nghe giống như như tiếng sư tử gầm gừ, rất là dọa người.

“Tắm rửa đi ngủ đi!” Thẩm Triệt vội thúc Tần Tu đứng lên.

Tần Tu đang nâng mặt Thẩm Triệt, phì một cái nóng nảy: “Làm xong rồi tắm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.