Chuế Tế

Chương 693 : Oanh nhỏ tìm cành chia nắng ấm (hạ)




Tháng 2, Lữ Lương sơn, giá rét mùa đông hơi giảm, trong rừng núi hoang dã đã dần thấy màu xanh tươi.

Thanh Mộc trại, cuối năm hơi chút quạnh quẽ.

Hai năm trước, có người nói nơi này được cao nhân chỉ điểm, cứ việc tiến hành buôn lậu theo đúng bài bản mà nhanh chóng phát triển đến đỉnh cao. Tự sau trận chiến ở ngoài Thanh Mộc trại kia, đánh cho lụn bại "Hắc khô vương", "Loạn Sơn Vương", "Tiểu hưởng mã", anh em nhà Phương Nghĩa Dương cùng những người khác liên thủ, khiến rất đông người quanh Lữ Lương mộ tiếng mà tìm tới. Nhân số nhiều nhất có lúc tới hơn 3 vạn, được xưng tụng là "Thanh Mộc thành" cũng không quá đáng.

Chỉ là, việc buôn lậu lời lãi kinh người, khi mà Kim quốc cùng Vũ Triều giết nhau xong rồi, Nhạn Môn Quan đã mất, ưu thế địa lý cũng dần không còn, chuyện làm ăn buôn lậu của Thanh Mộc trại cũng dần xuống dốc. Lại thêm, người của Thanh Mộc trại, Ninh Nghị những người khác, tham gia vào việc hành thích vua làm loạn thiên hạ, tuy trong núi không phản ứng quá lớn, nhưng chuyện làm ăn tới thân cũng suy giảm ít nhiều. Một số kẻ vốn tìm đến đây, lấy mạng để đổi miếng bánh béo bở, giờ thấy không thật mãn ý, cũng dần rời đi.

Tới nửa năm ngoái, Lữ Lương sơn cùng Kim quốc thành ra căng thẳng, thậm chí có tin đồn Kim quốc Từ Bất Thất tướng quân muốn hạ Thanh Mộc trại, khiến cho toàn bộ Lữ Lương trong núi thần hồn nát thần tính. Lúc này trong trại, đa số chuyện phải đối mặt đều liên quan tới việc dịch chuyển từ buôn lậu sang các hướng làm ăn khác. Mà xem kỹ ra, có vẻ không được thuận lợi. Cho dù Ninh Nghị đã quy hoạch ở trong cốc, dựng lên các loại nhà xưởng, xong đám người kia quen ăn cái lợi nhuận kếch sù của buôn lậu rồi nên chưa chắc chịu đi làm. Áp lực từ ngoài kéo vào, kẻ chần chừ bên trong, cũng dần xuất hiện.

Có thời gian hai năm yên ổn, vài người cũng dần quên mất trước kia Lữ Lương sơn tàn khốc như thế nào. Từ khi sự việc của Ninh Nghị cùng Hồng Đề được công bố, ấn tượng của mọi người đối với vị trại chủ cũng bắt đầu coi Huyết Bồ Tát đã chuyển sang một dạng con rối hoặc không còn là người phe mình nữa. Nhưng ở bên trong cao tầng, thì hiểu là nữ Đại Vương của trại mình đã gả cho một Đại Vương của trại khác, thu được một ít chỗ tốt. Mà bây giờ, đối phương rước lấy to lớn phiền phức, thì người ta có ấn tượng như thế, cũng chẳng có gì lạ.

Một số người bắt đầu rời khỏi, một số người khác người sau việc này cũng rục rịch, đặc biệt là một số tài năng trẻ xuất hiện trong một hai năm này. Không ít kẻ buôn lậu coi trời bằng vung, hoạt động trong bóng tối kiếm chác được chỗ tốt, muốn nhân cơ hội này mà cấu kết Kim quốc Từ Bất Thất Đại tướng quân đặng chiếm trại. Cũng may, Hàn Kính cùng những người khác vẫn đứng về phía Hồng Đề. Hơn một ngàn người tuỳ tùng của Hàn Kính ở Hạ thôn đối chiến với người Nữ Chân cũng rất tin phục Ninh Nghị cùng những người khác. Những người này đầu tiên là cứ án binh bất động, mãi đến khi phong mang những kẻ phản loạn lộ ra, tới tháng năm, cứ theo Ninh Nghị trước kia làm ra ( mười hạng pháp ) nguyên tắc, phát động trong trại một hồi quy mô lớn chém giết. Toàn bộ trên dưới núi, giết tới đầu người lăn lóc, cũng coi như một lần thanh lý môn hộ Thanh Mộc trại.

Tới nay, toàn bộ Thanh Mộc trại nhân số gộp lại, đại khái đúng ở khoảng hai vạn mốt. Những người này, đa số ở trại trong đã có căn cơ cùng dây mơ rễ má, coi như chân chính cơ sở của Thanh Mộc trại. Đương nhiên, cũng nhờ có năm ngoái vào giữa tháng sáu và bảy Hắc Kỳ quân hung hãn giết ra, đánh lấy một hồi thắng lớn, làm nhân tâm trong trại cũng trở nên chân thật hơn.

Một cái thế lực cùng một cái thế lực mạnh mẽ khác thành thông gia. Bên nhà gái đúng là chịu thiệt một chút, có vẻ thế yếu. Nhưng nếu là đối phương một vạn người có thể đánh bại Tây Hạ hơn mười vạn đại quân, thì cuộc buôn bán này hiển nhiên là tương đối đẹp giá rồi. Trại chủ của mình võ nghệ cao cường, thì trượng phu của nàng cũng là kẻ lợi hại. Đối kháng Nữ Chân đại quân, giết Vũ Triều hoàng đế, chính diện kháng Tây Hạ xâm lấn. Nhất là cái hạng mục thứ ba bày ra kia, thực lực thể hiện đến như thế, thì tương lai tung hoành thiên hạ cũng không phải là không có khả năng. Chính mình cũng có thể theo sau người này mà có được tháng ngày khá khẩm.

Xưa nay Lữ Lương sơn hỗn loạn bất định, quen với cuộc sống gian khổ, lại gặp đạo phỉ, kẻ cướp không chừa thủ đoạn nào, cảm xúc đám người tán đồng đối với nhân vật này, ngược lại lớn hơn một chút. Thanh Mộc trại thanh lý môn hộ xong, thì Tây Bắc chiến công truyền đến, mọi người đối với Kim quốc đại tướng Từ Bất Thất cũng hết sạch sợ hãi. Mỗi khi nhớ lại hỗn loạn như vậy, những kẻ trong trại bị cử vào núi mới xây các loại nhà xưởng, làm việc, cũng không có quá nhiều bực tức. Nói theo một ý nghĩa nào đó, kiểu như "Bố sợ chúng mày hay sao".

Ngày qua ngày, trong cốc mọi người đối với Huyết Bồ Tát ấn tượng như trước vẫn rõ ràng, nhưng ấn tượng đối với cái tên Lục Hồng Đề nữ tử, lại từ từ phai nhạt. Có lẽ là vì, sau mấy lần biến loạn cùng đổi mới, quyền lực ở Thanh Mộc trại đã đi tới một quỹ đạo phức tạp hơn. Trúc ký lực lượng rót vào trong đó, thế cuộc mới xuất hiện, phương thức hoạt động mới cũng đang thành hình. Bây giờ Thanh Mộc trại binh, so với Lữ Lương sơn sơn phỉ trước kia đã hoàn toàn khác nhau. Bọn họ một phần trải qua đại chiến trận, trải qua cùng Oán quân, cùng người Nữ Chân giao phong, còn lại cũng phần lớn dưới quân kỷ cùng quy củ mà trở nên ngay ngắn.

Đã từng có một thời, một nữ tử trong cô độc, cay đắng, một người một kiếm, vì đôi trăm người trong núi mà bôn ba chém giết. Hình ảnh như thế đã không còn quen thuộc nữa, mà cũng không cách nào làm như thế được nữa. Giờ đây, phần lớn thời gian, nàng chỉ ẩn thân trong núi, không mấy giao du, ngày ngày yên tĩnh, không còn nhúng tay vào cụ thể sự vụ nào nữa.

"Cứ thế này, ít lâu nữa nữa, e rằng trong núi Lữ Lương này chẳng còn ai quen nàng mất."

Tháng 2, gió xuân nửa đêm lạnh buốt như dao kéo, Ninh Nghị cùng Hồng Đề trên núi, nói ghẹo một câu. Trong một năm thời gian gần đây, hai người tuy rằng gần nhau thời ít mà xa cách thì nhiều, nhưng kể ra thì vẫn có. Mà gặp gỡ cái bộ dạng vốn có của Hồng Đề nhiều hơn là hình ảnh Huyết Bồ Tát. (dịch bừa đi)

Lộ trình từ Tiểu Thương Hà đến Thanh Mộc trại thật ra không coi là xa lắm. Đi nhanh một chút thì sáng đi, tối là tới. Hai bên đều có cực kỳ tới tấp người cùng tin tức qua lại, nhưng bởi các loại sự vụ quấn thân mà Ninh Nghị cực ít khi đến.

Một năm trước khi cùng Tây Hạ đại chiến, để đem thung lũng bên trong bầu không khí ép đến cực điểm, hòng có thể kích thích ra mức độ lớn nhất của tính chủ động nhưng lại không để xuất hiện hiện tượng tiêu cực, Ninh Nghị đối với mọi chuyện trong thung lũng đều phải tự tay làm, dù chỉ là mấy người cãi nhau, tư đấu, cũng không dám có chút lơi lỏng. Chỉ lo trong cốc, tâm tình của mọi người bị căng quá múc, trái lại xuất hiện việc tự tan vỡ.

Mãi đến khi đại chiến đánh xong, ở trong mắt người ngoài thì thực đã giãy ra một chút hi vọng sống. Thưng ở trên thực tế, nhiều sự vụ mới chính thức lũ lượt kéo đến. Cùng Tây Hạ mặc cả. Cùng Chủng, Chiết hai nhà giao thiệp. Làm sao để việc Hắc Kỳ quân từ bỏ hai toà thành có thể ở Tây Bắc gây ra sức ảnh hưởng lớn nhất. Làm sao dựa vào dư uy Hắc Kỳ quân đánh bại người Tây Hạ để cùng một ít đại thương lượng hộ, cùng các thế lực lớn xung quanh bàn việc hợp tác cho ổn thỏa, từng thứ một. Nhiều việc cùng lúc mà Ninh Nghị nơi nào cũng không dám buông tay.

Nhưng dưới tình huống Hắc Kỳ quân giảm xuống còn có năm ngàn, làm cái gì cũng phải căng hết tinh thần lên, Ninh Nghị sút mất gần mười mấy cân.

Nhìn ra ngoài, Ninh Nghị, Tần Thiệu Khiêm cùng những người khác đều là tinh minh sáng suốt, xem thấy toàn bộ Vũ Triều cùng thiên hạ, càng có nhiều hơn tình thế nguy cấp đang nổi lên, chỉ không ai biết lúc nào sẽ rơi xuống. Người ngoài xem việc kinh doanh của tiểu Thương Hà , người ngoài xem ra không nhanh không chậm, bên trong trên thực tế đúng giành giật từng giây.

Trong thời gian như vậy, hắn không cách nào qua Thanh Mộc trại, cũng chỉ có thể là Hồng Đề tới tiểu Thương Hà này. Thỉnh thoảng gặp mặt, rồi lại vội vã rời đi. Mất một ngày trời thời gian cưỡi ngựa lại đây, tới hừng đông thì đã phải ra về. Chạng vạng tới nơi, phong trần mệt mỏi, qua một đêm, thì lại rời đi.

Bên trong mắt người đời, Huyết Bồ Tát, cầm kiếm giang hồ, uy chấn nhất phương, mà nàng quả cũng có như vậy uy hiếp. Cho dù không còn tiếp xúc các tục vụ trong trại, nhưng đối với trong cốc cao tầng mà nói, chỉ cần nàng ở đây sẽ như thể có một thanh thượng phương bảo kiếm treo trên đỉnh đầu, trấn áp khiến cho người ta không dám vọng động. Cũng chỉ có nàng tọa trấn Thanh Mộc trại, mà rất nhiều sự đổi mới, mới có thể thuận lợi được tiến hành.

Nhưng mà mỗi lần qua tiểu Thương Hà, nàng cũng chỉ là muốn như một người vợ cạnh trượng phu, tranh thủ một chút ấm áp mà thôi. Nếu không phải tránh cho lúc tới nơi, Ninh Nghị đã mấy người vợ đi nghỉ mất, nàng cần gì phải lần nào cũng tận lực đến trước lúc chiều tối. Những chuyện này. Ninh Nghị khi phát hiện ra, cũng thấy áy náy.

Gặp nhau đã không dễ. Chuyện vợ chồng ngược lại cũng là thứ yếu, lúc có, lúc không có, dù đã tập võ nghệ, Ninh Nghị ở đoạn thời gian đó trong vẫn cứ áp lực to lớn. Hồng Đề thỉnh thoảng buổi tối không ngủ, vì hắn vận khí khai thông, có lúc thì là Ninh Nghị nghe nàng ở bên cạnh nói chuyện, kể Thanh Mộc trại phát sinh vụn vặt sự tình. Thường thường Hồng Đề đang lúc phi thường vui vẻ mà kể cho hắn nghe, thì hắn đã ngủ say. Lúc tỉnh, Ninh Nghị cảm thấy đặc biệt áy náy, Hồng Đề nhưng xưa nay cũng chưa từng vì thế mà buồn bã.

Như vậy như vậy, cho tới giờ khắc này, Ninh Nghị nắm tay của nàng đi ở trên đường. Trong Thanh Mộc trại trong rất nhiều người đều đã ngủ, bọn họ từ nơi ở của Tô gia đi ra. Được một đoạn. Ninh Nghị nhấc đèn lồng, nhìn con đường tối tăm uốn lượn hướng lên. Hồng Đề thân hình cao gầy, bước đi mềm mại tự nhiên, tươi tắn khỏe khoắn. Nàng mặc một loại thời trang nữ tử khá là phổ biến gần đây ở Lũ Lương sơn, là quần dài màu lam nhạt, tóc ở sau gáy được buộc lên. Trên người không mang kiếm, đơn giản thuần khiết. Nếu như ở lúc trước Biện Lương trong thành, thì xem ra giống như người vợ yên phận trong một gia đình giàu có.

"Nếu là thật như tướng công nói, có một ngày bọn họ không còn người quen ta, thì cũng việc tốt. Thật ra ta gần đây cũng cảm thấy, ở trong trại này, người quen biết càng ngày càng ít."

"Cảm nghĩ có giống như trước kia không?"

"Hả?"

"Cứu thiên hạ, cứu thế giới, lúc bắt đầu nghĩ thì là, mọi người cũng hòa hòa mỹ mỹ cùng nhau, không lo ăn không lo mặc, hạnh phúc hài lòng. Làm càng nhiều, việc nghĩ đến càng nhiều. Càng ngày càng thấy không phải như vậy. Càng nhiều người, việc càng lắm, lại càng đau đầu hơn, tới mức không có giới hạn."

"Lập Hằng thực cảm thấy như vậy sao?"

"Nam nhân của nàng thì lợi hại hơn nhiều." Ninh Nghị quay đầu đi khẽ cười, ở Hồng Đề trước mặt, thật ra hắn ít nhiều có chút tính trẻ con. Thường thường khi nghĩ tới cô gái ở trước mặt là thân phận đại tông sư võ đạo, thì càng nhịn được mà cường điệu việc chính mình là tướng công của nàng. Nhưng từ một phương diện khác mà nói, chủ yếu cũng là bởi vì Hồng Đề tuy rằng cầm kiếm tung hoành thiên hạ, giết người vô số, trong thâm tâm thì là nữ nhân cực kỳ hiền lành dễ ức hiếp.

Bị hắn nắm tay Hồng Đề nhẹ nhàng nở nụ cười, trải qua chốc lát, nhưng thấp giọng nói: "Thật ra ta cũng nhớ tới Lương gia gia, Đoan Vân tỷ bọn họ."

"Ừm."

"Bọn họ chưa có bao nhiêu ngày tốt, lại thêm rất nhiều người chết, không thể có cơ hội ấy được nữa. Ta có lúc ở trên núi, nhớ tới những chuyện này, trong lòng cũng sẽ khó chịu. Nhưng mà, tướng công ngươi không cần lo lắng những thứ này. Ta ở trong núi, không thế nào quản sự vụ, người mới đến đương nhiên không quen biết ta. Bọn họ có tốt có xấu, nhưng cho ta không liên quan, ta chỉ đúng ở bên cạnh, Triệu Nãi Nãi, Vu bá bá bọn họ, cũng còn rất nhiều người còn nhớ ta. Ta khi còn bé, đói bụng, bọn họ cho ta đồ ăn, hiện tại cũng luôn như vậy. Trong nhà nấu thức gì, luôn có cho ta một phần. Ta chỉ là thỉnh thoảng nghĩ, không biết những ngày tháng sau này sẽ biến thành hình dáng gì."

Hồng Đề bảo hắn không cần phải lo lắng chính mình, Ninh Nghị thì cũng gật gù, hai người dọc theo tối tăm đường núi tiến lên, chỉ chốc lát sau, có vệ binh tuần tra qua, cùng bọn họ thi lễ. Ninh Nghị nói, chúng ta đêm nay đừng ngủ, ra ngoài chơi đi, Hồng Đề trong mắt sáng ngời, cũng vui vẻ gật đầu. Lữ Lương trong núi đêm, đường không dễ đi. Nhưng hai người đều là người có võ nghệ, cũng không sợ.

Như vậy một đường hạ sơn, gọi vệ binh mở ra Thanh Mộc trại cửa ngách, Hồng Đề cầm một thanh kiếm, Ninh Nghị vác thanh trường thương, liền từ cửa đi ra ngoài. Hồng Đề cười nói: "Nếu mà Cẩm Nhi biết được..."

"Nhất định sẽ quấn quít đòi đi theo." Ninh Nghị tiếp một câu. Sau đó nói, "Lần sau sẽ dẫn nàng cùng đi."

Từ Thanh Mộc trại cửa trại đi ra ngoài, hai bên đã thành một cái nho nhỏ đường phố, đây là phòng xá lúc Lữ Lương sơn buôn lậu hưng thịnh dựng lên, vốn đều là thương lượng hộ, lúc này thì lại dư thừa bỏ không. Ninh Nghị đem đèn lồng treo ở mũi thương lên, vác trường thương, nghênh ngang đi về phía trước, Hồng Đề cùng ở phía sau. Thỉnh thoảng nói một câu: "Ta nhớ bên kia còn có người."

Ninh Nghị nghênh ngang đi: "Cũng không quen biết chúng ta."

Bọn họ một đường tiến lên, chỉ chốc lát sau, đã ra Thanh Mộc trại người ở phạm vi, phía sau tường thành dần nhỏ, một chiếc cô đăng xuyên qua rừng cây. Dưới núi, gió đêm nghẹn ngào thổi, xa xa cũng có tiếng sói tru vang tới.

Lữ Lương vùng núi thế gồ ghề, đối với người qua lại cũng không thật tiện. Đặc biệt là ban đêm, càng nguy hiểm. Nhưng mà Ninh Nghị đã ở cường thân võ nghệ bên trong đắm chìm nhiều năm. Hồng Đề thân thủ ở thiên hạ này càng là số một số hai, hai người đi nhanh như bay. Mãi đến khi khí huyết vận hành, thân thể triển khai, trong gió đêm qua lại càng là biến thành một dạng hưởng thụ. Hơn nữa này tối tăm ban đêm toàn bộ đất trời cũng chỉ có hơi thở của hai con người kỳ dị. Mỗi khi đi tới triền núi cao, từ xa nhìn lại rừng núi chập trùng như sóng lớn, (quả là)

Dã khoáng thiên đê thụ, phong thanh nguyệt cận thân.

Túc Kiến Đức giang của Mạnh Hạo Nhiên

Di chu bạc yên chử

Nhật mộ khách sầu tân

Dã khoáng thiên đê thụ

Giang thanh nguyệt cận nhân

(dịch)

Ở lại sông Kiến Đức

Đưa thuyền vào bến khói,

Xế nắng dạ bùi ngùi.

Đồng rộng trời liền cỏ,

Sông trong nguyệt cạnh người.

Bản dịch của Cao Tự Thanh

Hai người từ lâu không còn là thiếu niên, nhưng thỉnh thoảng cũng nảy tính trẻ thơ. Ninh Nghị bản thân chính là không phân tuổi tác, thỉnh thoảng cùng Hồng Đề nói chút vụn vặt chuyện phiếm, lúc đèn lồng tắt, hắn trên đất vội vã châm một cây đuốc. Lửa châm lên rất nhanh bị tản mát, làm cho hắn luống cuống tay chân một hồi. Hồng Đề cười cười lại giúp hắn. Hai người hợp tác rồi một lúc, mới thắp lên hai cây đuốc đi tiếp. Ninh Nghị vung vẩy ánh lửa trong tay nói: "Thân ái chào khán giả các vị bằng hữu, đây là Lữ Lương sơn... Ạch, cùng hung cực ác nguyên thủy tùng lâm, ta đúng các ngươi bạn tốt, Ninh Nghị, Ninh Lập Hằng, cheng cheng (gõ chuông, làm ra bộ đóng kịch). Vị bên cạnh này chính là sư phụ của ta cũng là nương tử, Lục Hồng Đề, tiết mục hôm nay, chúng ta sẽ dạy mọi người, làm sao duy trì sinh tồn cùng với tìm tới lối thoát ở trong rừng rậm như vậy..."

Xem trong miệng hắn nói lung ta lung tung nghe không hiểu, Hồng Đề hơi nhíu mày, trong mắt nhưng chỉ là đậm bao hàm ý cười, đi được một đoạn, nàng rút kiếm ra, đã đem cây đuốc cùng trường thương quấn lấy nhau Ninh Nghị quay đầu lại nhìn nàng: "Sao thế?"

"Sói tới." Hồng Đề cất bước như thường, cầm kiếm mỉm cười.

"Sói? Nhiều không?"

"Không cần lo lắng, xem ra không nhiều."

"Không nhiều. Được, thân ái khán giả các bằng hữu, hiện tại mà nói bên cạnh chúng ta xuất hiện trong cánh rừng rậm này nguy hiểm nhất... Loài bò sát, gọi là lang, chúng nó phi thường hung tàn, dù xuất hiện, thường thường kết bè kết lũ, cực khó đối phó. Ta đều sẽ dạy các ngươi làm sao ở lang vây bắt dưới cầu được sinh tồn, đầu tiên một chiêu đây... Hồng Đề mau tới" Ninh Nghị chạy đi chạy liền, "... Các ngươi chỉ cần chạy trốn so với lang càng nhanh, hơn là được."

Mắt thấy Ninh Nghị hướng về phía trước chạy đôn chạy đáo mà đi, Hồng Đề hơi nghiêng đầu, lộ ra một tia bất đắc dĩ biểu hiện, sau đó thân hình một ải, trong tay cầm ánh lửa gào thét nhưng ra, sói hoang đột nhiên nhào qua đi nàng mới vị trí, sau đó liều mạng triều đình hai người truy chạy tới.

Xuyên qua rừng cây hai đạo hỏa quang thì là càng chạy càng nhanh, chỉ chốc lát sau, xuyên qua rừng cây nhỏ, nhảy vào vùng đất thấp, bay lên dãy núi. Lại quá một trận, này một tiểu nhóm sói hoang trong lúc đó cách cũng lẫn nhau kéo dài, một vùng núi lên, Ninh Nghị cầm vẫn cứ trói chặt cây đuốc trường thương đem nhào tới sói hoang trưng ra đi.

Sói hoang đúng đồng đầu sắt cốt đậu hũ eo, bị Ninh Nghị trường thương quét qua, gào gừ một tiếng suất bay ra ngoài, Ninh Nghị trường thương vung hai lần: "Mọi người thấy, đây là chiêu thứ hai, ngươi chỉ cần đánh thắng được nó, thì sẽ không bị nó tiêu diệt rồi!"

Hắn hư hoảng một thương, sói hoang hướng về bên cạnh trốn đi, ánh lửa đảo qua lại thật nhanh nện xuống tới, ầm nện ở sói hoang trên đầu, kìa lang lại là gào gừ một tiếng, vội vàng lui về phía sau, Ninh Nghị vẫy vẫy trường thương đuổi tới, sau đó lại là một bổng đánh vào trên đầu nó, sói hoang gào gừ gào gừ kêu thảm thiết, sau đó lục tục bị Ninh Nghị một bổng bổng đập phá bốn, năm lần: "Mọi người thấy, là đánh như vậy. Trở lại một chút..."

Hồng Đề ở bên cạnh cười nhìn hắn giở bảo.

Mãi đến khi kìa sói hoang từ Ninh Nghị ngược đãi dưới thoát thân, gào gào nghẹn ngào chạy đi, trên người đã đúng thương tích khắp người, trên đầu mao cũng không biết bị thiêu hủy ít nhiều. Ninh Nghị cười tiếp tục tìm phát cáu đem, hai người một đường trước đó, thỉnh thoảng chạy chầm chậm, thỉnh thoảng chạy đôn chạy đáo.

Hồng Đề từ lâu có bao nhiêu ở bên ngoài du lịch trải qua, nhưng này chút thời gian trong, trong lòng nàng lo lắng, từ nhỏ cũng đều đúng ở Lữ Lương lớn lên, đối với những này hoang sơn dã lĩnh, chỉ sợ sẽ không có chút cảm xúc. Nhưng vào đúng lúc này thì là toàn tâm toàn ý cùng giao thác một đời nam nhân đi ở này sơn dã. Trong lòng cũng không có quá nhiều sầu lo, nàng xưa nay đúng an phận tính tình, cũng bởi vì chịu đựng tôi luyện, lúc thương tâm không nhiều gào khóc, thoải mái lúc cũng cực nhỏ cười to, cái này ban đêm. Cùng Ninh Nghị cấp tốc chạy hồi lâu, Ninh Nghị lại đậu nàng lúc, nàng nhưng "Ha ha" bắt đầu cười lớn, kìa cười nếu như thần phong, vui sướng hạnh phúc, lại chung quanh đây lại không người ngoài ban đêm xa xa mà truyền ra, Ninh Nghị quay đầu lại nhìn nàng, lâu dài tới nay, hắn cũng không có như thế không bị ràng buộc thả lỏng qua đi.

Hai người một đường đi tới Đoan Vân tỷ đã từng ở qua làng. Bọn họ dụi ngọn đuốc. Tất xa, thôn xóm đã rơi vào trạng thái ngủ say trong yên tĩnh, chỉ có giao lộ một chiếc gác đêm cô đăng còn nhấp nháy. Bọn họ không làm kinh động thủ vệ, tay nắm tay, không tiếng động mà xuyên qua ban đêm thôn xóm, uốn mình, đu lên mái nhà. Một con chó muốn sủa, bị Hồng Đề cầm viên đá ném ngất.

Bọn họ ở nơi Lương Bỉnh Phu, Phúc Đoan Vân, Hồng Đề và sư phụ của nàng từng ở, dừng lại một chút. Sau đó từ một giao lộ khác đi ra ngoài. Tay trong tay. Lại đi đến một đoạn đường, ở một mảnh trên dốc ngồi xuống nghỉ ngơi, trong gió đêm mang theo ý lạnh. Hai người tựa sát nhau, nói chuyện.

"Còn nhớ ngày chúng ta quen biết qua chứ?" Ninh Nghị nhẹ giọng hỏi.

"Ừm." Hồng Đề gật đầu."Giang Ninh so với nơi này tốt hơn nhiều."

"Để người kể chuyện Trúc ký soạn một vài thứ, nói Lữ Lương trong ngọn núi có một nữ hiệp, bởi vì trong thôn người nợ máu, đuổi tới Giang Ninh cố sự, ám sát Tống Hiến. Cửu tử nhất sinh, nhưng rốt cục nhờ người khác hỗ trợ báo nợ máu, ngược lại tìm về Lữ Lương sơn..."

Hồng Đề liếc mắt nhìn hắn, hơi có chút trầm mặc, nhưng không có vẻ phản đối. Nàng tín nhiệm Ninh Nghị, dù là làm chuyện gì, đều là có lý do. Hơn nữa, kể cả không có, nàng cũng vẫn là vợ của hắn, sẽ không tùy ý phản đối với mình tướng công quyết định.

"Không có gì, chỉ là muốn cho người còn nhớ ngươi. Ôn cố tri tân mà. Muốn cho nhiều người nhiều nhớ được trước đây khổ như thế nào. Nếu như còn có gì đó gợi nhớ về lão nhân ngày trước, ghi nhiều nhớ nhiều. Ngược lại trên căn bản, cũng không có cái gì không thật ghi chép, mấy ngày nay sẽ ở Thanh Mộc trại trong nhìn thấy, nói với ngươi một tiếng. (câu này chả hiểu quái gì)"

"Ừm." Hồng Đề gật đầu.

"Tương lai hình dáng thực sự nơi này như thế nào, mười mấy năm hai mươi năm nữa, ta không biết." Ninh Nghị nhìn về phía trước hắc ám, mở miệng nói rằng, "Nhưng thái bình tháng ngày chưa chắc đã có thể được mãi như vậy, chúng ta hiện tại mà nói, chỉ có thể chuẩn bị sẵn sàng. Người của ta nhận được tin tức, Kim quốc đã đang chuẩn bị lần thứ ba phạt Vũ, chúng ta cũng có khả năng bị ảnh hưởng."

Hồng Đề cùng hắn nắm lấy nhau bàn tay hơi dùng dùng sức: "Ta trước đây là sư phụ của ngươi, nhưng hiện tại, là người phụ nữ của ngươi. Ngươi muốn làm gì, ta đều đi theo ngươi." Giọng nói của nàng bình tĩnh, như là chuyện đương nhiên. Sau khi nói xong, một tay kia cũng ôm lấy cánh tay của hắn, dựa lại đây. Ninh Nghị cũng đem đầu trật qua.

Trầm mặc chốc lát, hắn khẽ cười: "Tây Qua trở lại Lam Hoàn Động nữa, ra một cái bướu lớn."

"Hả?" Hồng Đề nháy mắt một cái. Rất là hiếu kỳ.

"Nàng lén lút ám chỉ người ở bên cạnh... Ý là nói mình đã mang thai, kết quả... Nàng viết thư lại đây cho ta, nói là ta cố ý, muốn cho ta... Ha ha... Đối với ta ta chuyện tốt..."

Hồng Đề hơi ngẩn người, sau đó cũng xì bật cười.

"Ta thật xin lỗi nàng." Ninh Nghị nói rằng.

"Lại muốn nói bên cạnh ngươi có nhiều nữ nhân hả?"

"Không phải, việc này (mọi người) cũng quen rồi." Ninh Nghị cười lắc đầu một cái, sau đó hơi ngừng lại, "Thanh Mộc trại sự việc cần ngươi ở chỗ này bảo vệ, ta biết ngươi đề phòng chính mình mang thai mà hỏng việc, vì lẽ đó mà không để cho mình mang thai. Suốt cả năm ngoái, tâm tình của ta cũng vô cùng gấp gáp, không thể tỉnh táo lại, gần nhất ngẫm nghĩ, đây là ta sơ sẩy."

Hồng Đề không nói gì.

"Cũng có thể là thân thể của ta thật ra không tốt. Kết hôn mấy năm như vậy rồi mà hài tử cũng chỉ có ba đứa. Đàn Nhi các nàng luôn mong có thêm đứa nữa, Cẩm Nhi cũng muốn, còn ra sức tập thể dục, bồi bổ. Ta biết khả năng này đúng là do ta. Nhưng chúng ta... Kết hôn như thời gian như thế rồi, cũng không còn trẻ, ta muốn nàng giúp ta sinh một đứa bé, đừng cứ hết sức phòng ngừa nữa."

"Ừm." Hồng Đề gật gật đầu.

"Ừm." Ninh Nghị cũng gật đầu, nhìn sang bốn phía, "Vì lẽ đó, chúng ta chế tạo một đứa đi thôi." (dịch vui tí)

"Nơi này... Không lạnh hay sao?" Không còn như khi phu thê tân hôn, đối vớichuyện này, Hồng Đề ngược lại không có gì khúc mắc, chỉ là ngày xuân buổi tối, trong gió lạnh ẩm ướt, cả người trần trụi cũng có chút không thoải mái.

"Tìm cái sơn động nào đó." Ninh Nghị suy nghĩ một chút, chỉ chỉ, "Qua bên kia, tìm sơn động."

Hồng Đề một mặt bất đắc dĩ mỉm cười, nhưng sau đó vẫn đi trước dẫn đường. Tối hôm ấy, hai người tìm một cái nhà đổ không người ở một đêm. Sáng hôm sau, lúc quay về, liền bị Đàn Nhi cũng những người một phen trêu chọc... (chưa xong còn tiếp. ) điện thoại di động người sử dụng xin mời phỏng vấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.