Chuế Tế

Chương 692 : Oanh nhỏ tìm cành chia nắng ấm (thượng)




Về tựa đề, đây là nửa câu trong bài Tiền Đường Hồ Xuân Hành của Bạch Cư Dị.

Kỷ xứ tảo oanh tranh noãn thụ

Thùy gia tân yến trác xuân nê

Mình tạm dịch là:

Oanh nhỏ tìm cành chia nắng ấm

Én xuân đắp tổ chốn nhà dân

Ý nói đất lành chim đậu, người tìm về nơi bình yên, đủ đầy, đáng tin cậy.

Ngày xuân, vạn vật đâm chồi. Đàn nhạn bay về phương bắc, xuyên qua bạt ngàn thảo nguyên cùng chập trùng núi, đồi, khe, rãnh. Tuyết đọng trắng phau trên sườn núi bắt đầu tan chảy, sông lớn dâng trào, ào ạt về nơi chân trời xa xăm.

Mặt đất mênh mang, nhân loại dựng lên thành trì, nối nhau bởi những con đường.

Trong năm Kiến Sóc của Võ Triều, hay Thiên Hội của Kim Quốc, trên đại địa này xung đột của con người với nhau đã phá vỡ cái trạng thái tồn tại mấy trăm năm qua của Võ, Liêu hai nhà. Hỗn loạn nổi lên. Thời đại mới hiển lộ, một mặt ầm ầm như sóng dậy, khiến cho người ta sục sôi phấn chấn, mặt khác cũng làm cho người ta thấy phiền muộn, âu lo.

Nhưng mà, thế giới không vì ai mà đổi thay, thời gian chẳng vì ai mà chờ đợi. Võ Triều Kiến Sóc năm thứ hai, trong tình cảnh ấy, cứ đúng hẹn mà điểm tới.

Phụ cận Đại Danh Phủ, Nhạc Phi cưỡi ngựa bước trên đỉnh, nhìn binh lính chạy qua chạy lại bên dưới sườn núi, sau đó hắn cùng với vài người tùy tùng xuống ngựa, dọc theo triền núi xanh lục hướng xuống. Cả quá trình này, hắn trước sau như một, hướng ánh mắt về phía thôn trang xa xa. Vạn vật sinh sôi, thôn dân phụ cận lúc này đã bắt đầu đi ra cuốc cày, bừa đất, chuẩn bị gieo hạt.

Hắn nhảy lên một khối đá lớn bên cạnh sườn núi, nhìn binh lính từ phía trước chạy qua, miệng hét lớn: "Nhanh lên! Chú ý nhịp thở, để ý bên cạnh đồng bạn! Nhanh lên, nhanh lên, nhanh nữa lên - nhìn thấy người thôn bên kia không? Đó là cha mẹ các ngươi, bọn họ đang làm lụng nuôi các ngươi đó. Nhớ lại bộ dáng bọn họ khi bị chó Kim giết hại đi! Bọn lề mề! Đuổi kịp (bên kia) cho ta - "

Tướng lãnh trẻ tuổi hai tay nắm lại. Thân hình cao lớn, bộ dạng đoan chính, nhưng tính cách khắt khe, khắc khổ, làm cho người ta không thấy thân thiết hơn bao nhiêu. Hắn được bố trí ở gần Đại Danh Phủ. Nhánh quân ba ngàn tân binh mới tạo lập này, sau khi thành lập xong thì có thể nói là, trong quân đội Võ Triều, được đãi ngộ tốt nhất cùng huấn luyện nghiêm khắc nhất. Vị Nhạc tiểu tướng này quản quân cực nghiêm, đối với bộ hạ hơi một tí là phang quân côn, nã roi vọt, mỗi lần hắn đều nhắc lại tai ách khi người Nữ Chân Nam hạ. Trong quân đội ngoài một bộ phận người chính là thủ hạ cũ của hắn (mà tham gia vào đội ngũ này), một số khác thì bởi vì ở đây, tiền và lương không bị cắt xén một chút nào, mà nhẫn nại chịu đựng.

Bất quá, tuy rằng đối với dưới trướng tướng sĩ cực kỳ nghiêm khắc, khi đối ngoại, vị tiểu tướng tên là Nhạc Bằng Cử này vẫn là có vẻ biết điều. Hắn bị triều đình phái tới chiêu binh, biên chế dưới danh nghĩa Võ Thắng Quân, lương tiền, binh khí do bên trên cung ứng. Nhưng mà luôn luôn có nơi bị tìm cớ cắt xén. Nhạc Phi khi ra ngoài, cũng không hà tiện cái bản mặt tươi cười, nói vài câu lời hay, ý đẹp. Nhưng (do cơ chế) hệ thống quân đội, không dễ hòa nhập. Có đôi khi, người ta cứ không phân tốt xấu, tìm cách làm khó dễ. Dù cho có tặng lễ, đút lót, mà họ vẫn không vui vẻ để ra một lối đi. Vì thế sau khi vào đây, ngoài thỉnh thoảng xã giao, Nhạc Phi cũng phải cứng rắn thực sự động thủ hai lần.

Lần đầu tiên động thủ còn có vẻ tiết chế. Tới lần thứ hai là vì giáp trụ dưới trướng của mình bị người chặn lại. Tướng lãnh đối phương, ở trong Võ Thắng Quân cũng có chút bối cảnh, hơn nữa tự kiêu võ nghệ cao cường. Nhạc Phi sau khi biết được, mang theo người xông vào doanh địa đối phương, kéo ra giữa sân xuống tay. Tướng lãnh kia sau hơn mười chiêu liền biết khó địch, muốn thôi coi như hòa, một bang thân vệ thấy tình thế không tốt cũng xông lên ngăn trở. Nhạc Phi hung tính nổi lên, được vài tên thân vệ trợ giúp, lấy một người địch lấy hơn mười người, một cây tề mi côn cao thấp tung bay, thân ở giữa tứ phía đao kiếm, cứ thế liền ngay trước mặt mọi người , đem tướng lãnh kia đánh chết tươi.

Lúc đó tướng lãnh kia vốn bị đánh lăn ra đất, thân vệ xông lên đầu tiên là muốn cứu viện, sau đến một, hai tên đều bị Nhạc Phi đánh cho tóe loe. Lại tiếp sau nữa, mọi người thấy cảnh ấy, đều sợ, bởi vì Nhạc Phi cả người đầy máu, miệng niệm "côn kinh" Chu Đồng từng dạy, hết bổng này tới bổng khác, đánh như mưa lên thi thể trên mặt đất. Đến cuối cùng tề mi côn bị đánh gãy, xác chết tướng lãnh kia từ đầu đến chân, không còn một khối xương cốt, một chỗ da thịt nào còn đầy đủ. Hầu như là bị đánh thành thịt nát.

Chuyện này lúc ban đầu huyên náo ồn ào, sau khi bị áp chế xuống, trong Võ Thắng Quân liền không còn quá nhiều người dám gây chuyện như vậy nữa. Chính là Nhạc Phi cũng không bao giờ có chỗ tốt mà ăn mảnh, biết chia sẻ rành mạch với người khác. Sau trận luận võ này, thân phận đệ tử Chu Đồng của Nhạc Phi cũng lộ ra, thành thử, cũng cực kỳ thuận tiện nhận được một ít địa chủ, hương thân thỉnh cầu bảo hộ. Dưới điều kiện rằng không làm quá phận, không để cho bọn họ ra ngoài khi dễ người khác, nhưng cũng không để cho họ bị tùy ý khi dễ, thì việc làm ô dù cho những người này cũng có thể bù vào được phần quân lương bị cắt xén kia.

Thỉnh thoảng, cũng có người ở trước mặt hắn nhắc tới Chu Đồng. Nhạc Phi trong lòng cũng biết được, sư phụ khi còn sống, cực kỳ ngay thẳng chính trực, nếu để lão biết một ít hành vi của mình, chắc chắn phải đem mình ra đánh cho một trận, thậm chí là trục xuất môn tường. Nhưng mỗi khi nghĩ như thế, trước mắt hắn, cũng lại có một hình ảnh khác hiện lên.

Ở Biện Lương, ở Hạ thôn, người ấy tác phong làm việc cũng không thể nói là chính phái. Hắn coi trọng thực tế, cực kỳ hiệu quả mưu lợi, nhưng mà mục đích của hắn, lại không ai có thể chỉ trích. Ở lúc binh bại ở trước đại quân Nữ Chân, hắn suất lĩnh dưới trướng mọi người giết chóc, thiêu lương, nhất sinh cửu tử. Ở Hạ thôn, hắn dùng các loại phương pháp cổ động mọi người, cuối cùng đánh bại Quách Dược Sư Oán quân. Tới khi Biện Lương bình ổn, lúc Hữu tướng phủ cùng hắn bị tranh chấp chính trị uy hiếp, hắn ở trong thật lớn gian nan tích cực bôn ba, nỗ lực để cho tất cả người đồng hành có được kết cục tốt đẹp. Còn lúc này đây, hắn bị lục lâm nhân sĩ cừu thị, ám sát, nhưng Nhạc Phi cảm thấy, hắn mới thực là một người tốt chân chính.

Nếu không có việc hành thích vua, Nhạc Phi cực kỳ nguyện ý đi theo hắn, làm một gã lính hầu trong Trúc Ký.

Nhạc Phi lúc trước từng chỉ huy binh lính ở vùng ven. Chỉ có từng trải qua việc này, sau lại làm việc bên trong Trúc Ký, mới có thể hiểu rõ được, mình có cấp trên như vậy là may mắn tới cỡ nào. Có hắn an bài mọi sự, sau đó, người dưới như cánh chim bay không cần lo mưa gió. Mọi người trong Trúc Ký, đều chỉ cần chuyên tâm làm công tác được giao, mà không cần bị mấy chuyện linh tinh làm phiền nhiễu.

Nay hắn cũng phải chân chính thành một người như vậy. Sự tình cực kỳ gian nan, nhưng ngoài cắn răng mà chịu thì còn làm sao được nữa?

Đội ngũ chạy nhanh về trước, Nhạc Phi cũng nhảy xuống tảng đá lớn, cũng bắt đầu chạy theo. Thân ảnh tràn đầy năng lượng cùng dũng khí này chạy nhanh như gió, từ sau đội, xuyên qua cả hàng ngũ, cùng người đi đầu chạy song song. Tại điểm rẽ kế tiếp, hắn chạy tại chỗ, thanh âm lại vang lên: "Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên nào! Đừng có như đàn bà nữa! Hô! Hấp! Hô! Hấp! Hô! Hấp! Đến bọn trẻ con cũng có thể chạy hơn các ngươi! Các ngươi quá chậm, quá chậm, quá chậm - NHANH LÊN!"

Kia thanh âm nghiêm túc, vang vọng trong núi. Trong biểu tình nghiêm nghị mà hung ác của tướng lãnh trẻ tuổi, không có bao nhiêu người biết, đây là thời khắc hắn cao hứng nhất trong ngày. Chỉ có ở lúc này, hắn có thể đơn thuần chăm chú như thế chạy bộ về phía trước. Mà không cần phải đi làm các chuyện tình ở sâu trong nội tâm cảm thấy chán ghét, dù những sự tình này, là hắn bắt buộc phải làm.

"Có một ngày ngươi có lẽ sẽ có thành tựu rất lớn, có lẽ có thể chống cự Nữ Chân, là người như ngươi vậy. Cho ngươi cái đề nghị riêng thế nào?"

Trong mơ hồ, trong đầu vang lên một lần cuối, cùng người nọ ngả bài lúc đối thoại.

"Cái gì?"

"Thí dụ như ngươi tương lai thành lập một nhánh quân đội. Lấy Bối Ngôi làm tên, thì sao? Ta viết cho ngươi xem nhé..."

"... Vì sao gọi như vậy?"

" Bối Ngôi, đã là quân nhân, các ngươi phải gánh trách nhiệm, nặng như núi nhạc. Gánh núi mà đi, rất có lực lượng. Cá nhân ta rất thích cái tên này. Tuy rằng đạo bất đồng, từ nay về sau không cùng mưu. Nhưng đã đi cùng nhau một đoạn đường, ta đem cái tên này, tặng cho ngươi."

Hắn từ trong trí nhớ chợt lóe mà qua trở lại đến, đưa tay kéo bả vai binh lính chạy ở cuối cùng, dùng sức đem hắn đẩy đi về phía trước.

Trong miệng hét to: "Đi - "

Bối Ngôi: trên là chữ núi, dưới là chữ quỷ. Lưng gánh Sơn Nhạc, mạng vì đất nước. Nguyện dẫu chết đi, thân này làm quỷ (cũng không tiếc).

Phía nam. Biện Lương.

Thành thị bị người Nữ Chân chà đạp chưa khôi phục nổi nguyên khí. Mưa xuân dầm mang đến một mảnh ủ dột. Trước chùa phật Di Lặc ở thành nam, đông đảo dân chúng đang tụ tập, bọn họ chen chúc ở trên mảnh đất trống phía trước, tranh nhau quỳ lạy phật Di Lặc trong chùa Quang Minh .

Lâm Tông Ngô đứng ở trong phòng đỉnh Phật tháp bên cạnh chùa, xuyên qua cửa sổ, nhìn chăm chú vào các tín chúng đang tập hợp. Bên cạnh hộ pháp lại đây, hướng hắn báo cáo chuyện tình bên ngoài.

"... May mắn không làm nhục mệnh, ngoài thành Đổng Gia, Đỗ Gia vài vị, đã đáp ứng gia nhập giáo ta, đảm nhiệm chức khách khanh. Chung Thúc Ứng lại hỏi đi hỏi lại, giáo ta có lấy kháng Kim làm tiêu chí hay không, sẽ có những hành động gì - con gái hắn là chết ở khi Nữ Chân người vây thành, nghe nói nguyên bản triều đình muốn bắt con gái hắn đưa vào Nữ Chân quân doanh. Hắn để tránh con gái chịu nhục, tự dùng ưng trảo đem con gái bóp chết. Xem ra, hắn không phải thực nguyện ý tin chúng ta."

Lâm Tông Ngô nghe xong, gật gật đầu: "Tự tay giết con, nhân gian khổ sở, có thể lý giải. Chung Thúc Ứng ưng trảo khó ai bì, bổn tọa lại tự thân bái phỏng, hướng hắn giảng giải các hành động của bản giáo ở phía Bắc. Người như vậy, trong lòng trên dưới, đều đầy chí báo thù. Chỉ cần nói phục được hắn, sau này tất sẽ đối bản giáo trung thành một mực, đáng giá để tranh thủ."

"Rõ." Kia hộ pháp gật đầu, theo sau, nghe được phía dưới truyền đến mấy sóng làn cùng nhau hô. Lâm Tông Ngô nhìn nhìn bên cạnh, có người hiểu ý, đem cái hòm bên cạnh mang lại đây, Lâm Tông Ngô khẽ liếc qua.

"Lại nói, Quách Kinh cũng là một thế hệ nhân tài." Trong hòm, đầu Quách Kinh bị ướp vôi đang trợn mắt nhìn hắn, "Đáng tiếc, Tĩnh Bình hoàng đế quá ngu, Quách Kinh chỉ cầu là một ít công danh lợi lộc, Tĩnh Bình lại sai hắn đi chống đỡ người Nữ Chân. Quách Kinh chém gió quá đà, nếu mà làm không được, không bị người Nữ Chân giết, cũng sẽ bị hoàng đế giáng tội. Người bên ngoài chỉ nói hắn luyện lục giáp thần binh chính là cái âm mưu, kì thực Biện Lương là bị chính người Biện Lương phá - đem hy vọng đặt ở trên thân cái loại người này. Các ngươi không chết, hắn làm sao mà sống nổi?"

Hắn ngữ khí bình tĩnh, lại cũng có chút hơi khinh miệt cùng cảm thán.

Một năm trước kia, Quách Kinh ở Biện Lương lấy lục giáp thần binh chống cự người Nữ Chân, cuối cùng làm cho thành Biện Lương phá. Làm sao có chuyện như vậy? Là vì Quách Kinh nói lục giáp thần binh chính là thiên vật, khi thi pháp người bên ngoài không thể xem. Lúc đánh mở cửa thành, kia cửa thành cao thấp quân coi cửa đều bị triệt thoái. Mà khi người Nữ Chân xông tới, Quách Kinh đã lặng lẽ xuống thành, chuồn mất. Người sau chửi rủa Quách Kinh, nhưng không có bao nhiêu người nghĩ tới, hóa ra cái thằng lừa đảo ấy lại tỉnh táo nhất. Chống cự người Nữ Chân mệnh lệnh vừa xuống, Quách Kinh duy nhất đường sống, chính là làm sao để một thành này mọi người chết dưới đồ đao của người Nữ Chân, (làm gì còn đường nào khác).

Hắn là cố ý mở cửa thành.

Không lâu sau, trước chùa phật Di Lặc, có thanh âm to quanh quẩn.

"... Yêu đạo Quách Kinh, làm việc trái đạo. Ứng với Cửu Địa tà ma, giết hại toàn thành dân chúng. Vì thế, giáo ta giáo chủ thần thông, hứng lấy Minh Vương lửa giận, cùng yêu đạo ở gần Ngạc Châu đại chiến ba ngày, cuối cùng khiến yêu đạo đền tội! Nay có đầu người này ở đây, cáo cho thiên hạ biết - "

Tiếng hoan hô lẫn tiếng khóc như thủy triều vang lên. Trên đài sen, Lâm Tông Ngô mở to mắt, ánh mắt trong suốt, không mừng không giận.

Từ năm trước, sau khi tin tức đại chiến Tây Hạ truyền đến, Lâm Tông Ngô trong lòng, thường xuyên cảm thấy trống rỗng khó chịu. Hắn càng ngày càng cảm thấy, trước mắt cái bọn ngu này, chẳng có chút ý nghĩa.

Hắn võ nghệ, cơ bản đã tới cảnh giới vô địch, nhưng mà mỗi lần nhớ tới thằng điên phản nghịch thiên hạ kia, hắn trong lòng, đều cảm thấy nổi lên ẩn ẩn khó xử.

Sớm hay muộn có một ngày, phải tự tay đánh chết người này, làm cho ý niệm trong đầu thông suốt.

Hắn trong lòng, có ý nghĩ như vậy. Nhưng mà, nhớ đến tràng diện tây bắc đại chiến kia, đối với lúc này có nên hay không đi tây bắc vấn đề, hắn trong lòng vẫn là vẫn còn lý trí. Tuy rằng cũng không thích người điên ấy, nhưng hắn cũng phải thừa nhận, tên điên kia đã vượt qua phạm trù mười người địch trăm người. Đó là lực lượng tung hoành thiên hạ. Chính mình ngay cả thiên hạ vô địch, tùy tiện đi qua tự khoe vũ lực, cũng sẽ chỉ như Chu Đồng một dạng, sau đó thi cốt không còn.

Người này một tính toán không bỏ sót, đối với kẻ địch đã biết qua, tất nhiên sớm có dự phòng, một khi xuất hiện ở tây bắc, khó kiếm được cơ may.

Chỉ có thể tích tụ lực lượng, từ từ tìm cách giết đi.

Hắn trong lòng giữ lấy điểm ấy ý niệm. Một khắc này, hắn đối mặt mọi người, chậm rãi nâng tay. Vang dội giáo lí thanh âm theo nội lực kinh thế hãi tục kia, bức phát rộng ra, xa gần đều nghe thấy, làm người ta vui vẻ thoải mái.

Không lâu sau, thành kính giáo chúng không ngừng dập đầu, mọi người tiếng hoan hô, càng mãnh liệt mãnh liệt ...

Tiểu Thương Hà.

Theo tuyết chảy băng tan, một chuỗi chuỗi thương đội, đang dọc theo đường núi vào vào ra ra, trên núi ngẫu nhiên có thể nhìn thấy không ít dân chúng đang mở đường cho Tiểu Thương Hà, Thanh Mộc Trại, khí thế ngất trời, rất náo nhiệt.

Qua mùa đông này, tây bắc chết đói một ít người. Sau khi Chủng Gia quân thu Khánh Châu Duyên Châu, Chiết Gia quân chiếm Thanh Giản mấy mảnh đất, lương thực trong kho vốn là không đủ, vì để ổn định thế cục, khôi phục sinh sản, bọn họ còn phải giao hảo địa phương thân hào đại tộc. Sau khi trung tầng được ổn định xuống, vấn đề thiếu lương cũng không có ở địa phương tạo thành cục thế đại loạn, nhưng trong đó vẫn có các loại ma sát nhỏ, người bị đói chết không ít, cũng có chút việc ác xuất hiện. Vào lúc này, Tiểu Thương Hà trở thành một cái lối thoát.

Vẫn ở lỳ trong núi Tiểu Thương Hà kia, lương thực cũng không thể nói là rất nhiều, muốn cứu tế toàn tây bắc, khẳng định là không có khả năng. Mọi người muốn được đến cứu tế, một là gia nhập Hắc Kỳ quân, hai là thay Tiểu Thương Hà làm công, làm việc. Hắc Kỳ quân đối với việc nhận người (vào và vào làm) cũng có tiêu chuẩn khác nghiêm khắc, nhưng lúc này cũng hơi buông ra một chút. Về phần giúp công, vào mùa đông không có nhiều việc lắm, nhưng cuối cùng, mấy nhóm nguyên vật liệu từ bên ngoài đưa tới, Ninh Nghị an bài ở trong ngoài cốc xây mới vài cái xưởng, cũng nguyện ý chia cho người bên ngoài mấy thứ, cho người ta (tạm) trong nhà dệt, hay là vào sơn cốc kia, hỗ trợ may vá, in sách, chế tạo hỏa dược, đào đá, vân vân. Cứ như vậy, cũng dưới tình huống đảm bảo sinh hoạt thấp nhất, lại cứu được một số người.

Tới đầu xuân, tuy rằng tuyết chảy băng tiêu, nhưng lương thực vấn đề đã nghiêm trọng lên, bên ngoài đã có thể mở lại hoạt động, công tác sửa đường cũng đã được lên kế hoạch, lượng lớn nam giới Tây Bắc đến nơi đây lĩnh một ít đồ, hỗ trợ làm việc. Mà Hắc Kỳ quân chiêu mộ trong những người này, thường thường là - có khí lực nhất, chịu khổ nhọc nhất, nghe lời nhất, hoặc giả có tài năng, lúc này đều có thể nhất nhất thu nạp.

Chủng, Chiết người hai nhà đối việc này cũng không ý kiến. Đầu tiên là vì Ninh Nghị đã nhường cho lợi ích hai tòa thành, đúng bị thiệt lớn – cho dù cuối cùng Chiết Gia có lợi ích không nhiều lắm, nhưng kỳ thật ở Duyên Châu khu vực, bọn họ vẫn chiếm được không ít quyền lực - cho dù là (Tiểu Thương Hà) công khai chiêu binh, trong thời gian ngắn Chủng Liệt cùng Chiết Khả Cầu cũng sẽ không ngăn cản. Về phần chiêu mộ người làm việc, vậy thì càng tốt. Bọn họ đang lo không thể nuôi sống mọi người, việc làm này của Ninh Nghị, cũng là vì bọn họ mà giải quyết một cái đại phiền toái. Cái kiểu đáp ứng nhu cầu như vậy, ai chẳng vui mừng.

Lúc này xuân dù chưa ấm hẳn, hoa mới hơi mở, trong lòng chảo Tiểu Thương Hà, huấn luyện tân binh, đang tiến hành với hừng hực khí thế. Lưng chừng núi, trong viện nhỏ, Ninh Nghị cùng Đàn nhi, Tiểu Thiền đám người đang thu thập hành lý, chuẩn bị đi qua Thanh Mộc Trại, xử lý chút chuyện, cùng với thăm hỏi đám người Tô Dũ sống ở bên kia.

Theo ý nghĩa nào đó mà nói, này ấy lúc này cũng tựa như "về nhà mẹ đẻ" .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.