Chuế Tế

Chương 685 : Sấm vang chớp giật trường phong mênh mang (11)




Bóng đêm mênh mông cổ mạc.

Màn đêm như cối xay khổng lồ nghiến nát hơn mười vạn người. Trong loang lổ trong ánh lửa, những đoàn người không theo trật tự nào đang chém giết kịch liệt.

Tới giờ Hợi thì cơn sóng hỗn loạn to lớn nhất xô tan Tây Hạ bản trận. Người ngựa loạn lạc. Lều vải đùng đùng bắt lửa. Những hàng đầu tử đệ binh gia bị chìm lấp, những hàng sau không tự chủ được mà lùi lại hai bước. Tan tác như tuyết lở nhân lúc mọi người còn chưa sao hiểu rõ, đã thành hình. Một đạo Hắc Kỳ binh lọt vào trận địa cường nỏ gây nên phản ứng dây chuyền, tên nỏ trong ánh lửa bay loạn xà ngầu. Gào thét, trốn chạy bạt mạng, cùng bầu không khí ngột ngạt sợ hãi thít lấy tất cả. La Nghiệp, Mao Nhất Sơn, Hậu Ngũ những người khác ra sức đâm chém, (thậm chí) chẳng nhớ cụ thể là chém ai, cứ nhằm chỗ ánh lửa dày nhất mà giết tới, đầu tiên là một bước, sau đó là hai bước...

Thiết giáp chiến mã bị xua đuổi vào trong doanh trại, có chiến mã đã ngã xuống, Tần Thiệu Khiêm vứt bỏ mũ giáp của hắn, xốc giáp, nắm lấy trường đao. Tầm mắt của hắn cũng đang run rẩy nhè nhẹ. Phía trước, Hắc Kỳ binh sĩ ra sức tấn công vào hàng ngũ địch.

Phụ trách thả nhiệt khí cầu hơn hai trăm người kỵ đội xuyên qua tầng tầng bại binh, cũng đã tới.

Áp lực từ trong bóng tối đập tới, áp lực từ trong hỗn loạn truyền đến. Suốt buổi chiều này, ngoại vi bảy vạn người vẫn không thể ngăn trở đối phương quân đội, đến cùng thì cái sự tan tác diện rộng cũng đưa lại bạo phát áp lực. Hắc Kỳ quân tiến công không ngừng một chút nào. Tại mỗi một điểm, trên mỗi cá nhân cá người nhuốm máu, ánh mắt hung lệ điên cuồng bùng nổ ra to lớn lực sát thương. Đánh tới một bước này, chiến mã đã không cần, mà đường lui cũng không kể, tương lai càng chả cần nhắc tới...

Trong đêm, tiệc hội đã tàn. Sau đó, vài tốp bắt đầu tấn công ra ngoài.

Vốn đang có trật tự, lại biến thành không có trật tự, vì đè nén mà bùng nổ. Đầu tiên là từng mảng từng mảng, tiếp đến là từng dòng từng dòng, rồi lớp lớp người tan rã. Tan nát đến chỉ còn từng chấm từng đốm lửa, mà cũng bắt đầu từ từ thưa thớt. Đổng Chí Nguyên mênh mông như vậy, sóng người trùng điệp như vậy, đến quá giờ Hợi cũng chỉ còn gió thổi mênh mang.

...

Trên miền quê cất lên tiếng sói tru.

Mùi máu tanh lan tỏa thu hút thú ăn mồi tìm tới. Nơi biên giới, chúng tìm tới thi thể, quần tụ mà gặm nuốt. Thỉnh thoảng, xa xa vẳng tiếng người, tiếp thắp đánh lửa thắp đuốc. Thỉnh thoảng cũng có sói hoang thấy mùi máu tanh trên thân thể mà bám theo người ta.

Quanh phạm vi hơn mười dặm, tự nhiên vẫn sẽ có chém giết thỉnh thoảng phát sinh với nhóm lớn hoặc đội nhỏ bại binh tháo chạy qua. Âm thanh trong bóng tối khiến cho người người đều như chim sợ cành cong.

Ngoại vi tan tác, rồi trung trận bị đột phá, sau đó là tất cả tán loạn. Thắng bại trong chiến trận không biết thế nào mà lần. Chưa đầy vạn quân đánh với mười vạn người, (thế mà) áp lực cùng sợ hãi không thể tưởng tượng nổi, chỉ có trong vòng chém giết, trong nháy mắt đó mới chính thức cảm nhận. Những binh lính tứ tán này sau khi nhận biết được đại khái tin tức, thì chạy càng nhanh hơn, thậm chí, không dám quay đầu lại.

La Nghiệp cùng 2 đồng đội bên cạnh dắt díu nhau, đang tối tăm trên miền quê mà đi, bên phải là dưới trướng hắn huynh đệ, gọi là Lý Tả Ti. Bên trái thì là trên đường gặp gỡ đồng hành người Mao Nhất Sơn. Người này thành thật hàm hậu, ngơ ngác ngây ngốc, nhưng ở trên chiến trường là một tay hảo thủ.

Tây Hạ quân đội tan tác lúc ấy, bọn họ một đường đuổi theo giết tới. Có mấy người khí lực tiêu hao hết, ở lại trên đường. Còn số ít người hoặc là tuần tra, hoặc là phương hướng khác nhau truy sát —— bọn họ cuối cùng thành ra bị bỏ lại. Lúc ý thức được xung quanh không còn ai, La Nghiệp đứng một lúc, rốt cục bắt đầu đi trở về. Thật đúng là 3 người máu mà! Không có bao nhiêu trò chuyện lẫn nhau nữa. La Nghiệp trong miệng lảm nhảm: "Không có sao chứ, không có sao chứ? Không thể ngừng, đừng có ngừng, vào lúc này phải sống..."

Hắn một ít đang thấp giọng nói câu nói này. Mao Nhất Sơn thỉnh thoảng sờ sờ trên người: "Ta mất hết cảm giác rồi, nhưng mà không sao, không sao..."

"Đừng ngừng lại, cố mà tỉnh táo..."

"Chúng ta... Thắng rồi sao?"

"Không biết a, không biết nữa..." La Nghiệp theo bản năng mà như vậy trả lời.

Bọn họ một đường chém giết xuyên qua Tây Hạ đại doanh, đuổi theo nhóm lớn nhóm lớn bại binh ở chạy, nhưng đối với toàn bộ trên chiến trường thắng bại, đúng là không rõ lắm.

Trên đường tìm được 1 cây đuốc sắp tắt. Thổi thổi một hơi chiếu về phía trước. Trên đường có máu tanh khí tức, lòng đất có thi thể, bọn họ đem kìa cây đuốc chiếu xem, chỉ chốc lát sau, tìm được hai đồng đôi bị thương - tựa lưng nhau nằm trên đất, như thể chết rồi. Nhưng La Nghiệp thăm dò, bọn họ còn chưa tuyệt khí, mới đùng đùng vả cho mỗi người một bạt tai, sau đó lấy trên người một túi da nhỏ.

"Không thể ngủ, không thể ngủ, uống nước, uống nước đi, làm một ngụm nhỏ..."

"Trên người ngươi có thương tích, ngủ là chết, cố lên, chịu được, chịu đựng được..."

Sau đó là năm người dìu nhau đi về phía trước. Lại đi một thôi một hồi. Đối diện có lách cách âm thanh, có bốn bóng người đứng lại, sau đó truyền đến âm thanh: "Ai?"

"Hoa Hạ..."

"Hai một, hai một, hai, mao..." Mở miệng nói chuyện Mao Nhất Sơn báo đội ngũ, hắn là hai đám một tiểu đoàn đại đội hai một loạt nhị ban, xem ra nhớ kỹ ra phết. Này lời còn chưa nói hết, đối diện đã nhìn rõ ràng vi quang bên trong mấy người, vang lên âm thanh: "Nhất sơn?"

"A? Đội, trung đội trưởng? Hầu đại ca?"

Bốn người kia cũng nâng đi tới, Hậu Ngũ, Cừ Khánh đều ở trong đó. Chín người hội hợp lên, Cừ Khánh thương thế rất nặng, hầu như đã hôn mê. La Nghiệp cùng bọn họ cũng người quen, lắc lắc đầu: "Đừng đi vội, đừng đi vội, chúng ta... Trước tiên nghỉ ngơi một chút..."

Tới gần đêm khuya tiếng gió nghẹn ngào thổi, trên cánh đồng hoang vu, từng trận máu tanh. Mấy người nhen chút cỏ khô củi lửa, lại từ trong Tây Hạ Binh thi thể cách đó không xa tìm được hai cái (nồi), đốt lên lửa trại, đồng thời nấu nước, đem trên người mang theo thuốc trị thương cho Cừ Khánh băng bó, tiếp theo những người khác cũng lục tục khó khăn băng bó lại.

Chín người lúc này đều kiên cường ở làm chuyện này, một mặt chầm chậm thuốc trị thương, băng bó, một mặt thấp giọng nói chiến cuộc.

"Thắng rồi sao?"

"Các ngươi đuổi theo chính là ai?"

"Tây Hạ vương? Các ngươi truy chính là Lý Càn Thuận? Ta cũng là vậy..."

"Cũng không biết có phải là thật hay không , nhưng đáng tiếc, không chặt bỏ kìa cái đầu người..."

Mặc dù là thời khắc như vậy, La Nghiệp trong lòng cũng còn ở ghi nhớ Lý Càn Thuận, lắc đầu bên trong, khá là tiếc nuối. Hậu Ngũ gật đầu: "Đúng đấy, cũng không biết là bị ai giết, ta xem đuổi theo ra tới kìa một trận, như là thắng rồi. Có ai giết được Tây Hạ vương không nhỉ? Nếu không, làm sao tháo chạy đến vậy..."

Lửa trại thiêu đốt, những lời nói này tinh tế linh tinh ngươi một lời ta một lời, đột nhiên, cách đó không xa truyền đến âm thanh. Đấy là một mảnh tiếng bước chân, cũng có cây đuốc ánh sáng, đoàn người từ phía sau gò đất đó lại đây, một lát sau. Lẫn nhau cũng nhìn thấy.

Đó không phải Hắc Kỳ quân, từ ánh sáng cây đuốc nhìn xem thì là Tây Hạ binh, tuy rằng ở tầm nhìn ở trong có một vài kẻ chật vật, nhưng những người này trên người không có bao nhiêu vết thương, bọn họ không dính máu. Có tới hai mươi, ba mươi tên. Song phương vừa thấy được, đối phương thì ở bên kia ngừng lại, phía trước mười mấy người cầm trường mâu, cũng có người rút ra eo đao.

Bên này, không có người nói chuyện, một thân máu tươi Mao Nhất Sơn định chốc lát, hắn cầm trường đao từ dưới đất lên, chậm rãi.

Gió thổi qua này một mảnh mặt đất, ngọn lửa bùng lên, kéo dài kìa trầm mặc nhưng khủng bố bóng dáng. Sau đó là La Nghiệp, hắn đứng lên tới, khóe miệng còn hơi khẽ cười. Đón lấy, bên đống lửa người lục tục chậm rãi đứng dậy, chín bóng người đứng ở nơi đó, La Nghiệp vung lên đao.

"Phải bỏ mạng lại ở đây." La Nghiệp thấp giọng nói chuyện, "Đáng tiếc còn chưa giết Lý Càn Thuận, xuống núi sau cái thứ nhất Tây Hạ quân quan, còn bị các ngươi đoạt, vô vị a..."

"A..." Hậu Ngũ nhìn về phía trước. Mất tập trung, "Nơi này không còn có một sao? Tặng cho ngươi thế nào?"

"A, ta... Ớ kìa..." Hắn đang muốn nói chút gì, chợt ngẩn người. Đầu đằng kia, hai mươi, ba mươi người chậm rãi lùi về sau, sau đó chạy bay chạy biến.

"..."

Bên đống lửa trầm mặc một hồi lâu.

"Ha ha..."

"Ha ha ha ha..."

Âm thanh âm vang lên khi đến, đều là yếu ớt tiếng cười: "Doạ chết ta rồi..."

"Ngươi nói, chúng ta sẽ không thắng hay sao?"

"Xem ra như là a..."

"Ha ha ha ha —— loại nhát gan!"

Chập chờn trong ánh lửa, chín bóng người đứng ở đàng kia. Tiếng cười ở này trên miền quê, rất xa truyền ra...

Vùng quê chung quanh, còn có gì đó tương tự bóng người lăn mãi, vốn làm Tây Hạ vương vốn địa phương, hỏa diễm chính đang dần dần tắt. Lượng lớn vật tư, đồ quân nhu xe cộ bị lưu lại, mệt mỏi đến cực điểm quân nhân vẫn cứ đang hoạt động, bọn họ giúp lẫn nhau, nâng, băng bó thương thế, uống xong một chút nước hoặc là canh thịt, người còn có sức bắt đầu tìm kiếm khắp nơi người bệnh. Thất tán binh lính được tìm tới, dìu nhau trở về binh lính được ít nhiều băng bó cứu trị, dựa vào nhau vào bên đống lửa, có người thỉnh thoảng nói chuyện, khiến mọi người đừng vì quả mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Giờ tý qua, sau đó là giờ sửu, còn có người lục tục trở về, cũng có người hơi nghỉ ngơi xong lại cầm cây đuốc, thu hồi chiến mã còn có thể cưỡi, hoặc ra bên ngoài tuần tra. Mao Nhất Sơn những người khác khoảng giờ sửu mới về tới đây. Cừ Khánh thương thế nghiêm trọng, được đưa vào lều vải bên trong trị liệu. Tần Thiệu Khiêm kéo mệt mỏi thân thể ở trong doanh địa tuần tra.

Trong lúc tiếp tục nghỉ ngơi, La Nghiệp cùng Hậu Ngũ những người khác mới hỏi lẫn nhau: "Chúng ta thắng rồi?"

Ánh bình mình vừa hé rạng, trong yên tĩnh doanh địa, mọi người còn đang ngủ. Nhưng sẽ lục tục có người tỉnh lại. Lúc bọn họ lay tỉnh đồng bạn bên cạnh, vẫn có một ít người trong ngủ mê tối hôm qua, vĩnh viễn ra đi. Những người này lại dưới sự lãnh đạo, lục tục phái đi ra ngoài, trong suốt một ngày tiếp theo, lần dọc theo đường tiến vào trận đại chiến, tìm kiếm những thi thể bị lưu lại, hoặc là vết tích người bị thương vẫn còn may mắn còn sống sót.

...

Tĩnh Bình hai năm ngày mùng 1 tháng 7, đang lúc hoàng hôn, Đổng Chí Nguyên lên, có một nhánh hơn ba ngàn người binh ở bày trận, đại chiến đã dừng lại, từng bộ từng bộ thi thể ở bên cạnh bày ra, dày đặc.

Thân hình cao lớn độc nhãn tướng quân đi tới phía trước đi, một bên giữa bầu trời, mây tía đốt lên như hỏa diễm giống như vậy, ở rộng lớn giữa bầu trời trải rộng ra. Nhiễm máu tươi Hắc Kỳ ở trong gió phấp phới.

Hắn đối với những người này, nói một chút, lại một chút. Trong ráng chiều như lửa như làm bạn với những đồng bạn đã chết đi. Trong đội ngũ, quân nhân nghiêm túc nhưng kiên định, bọn họ đã trải qua rèn luyện người ngoài khó có thể tưởng tượng. Lúc này, ai ai trên người cũng có thương thế, đối với này rèn luyện qua, bọn họ thậm chí còn không có quá nhiều thực cảm xúc, chỉ có chết đi đồng bạn càng chân thực.

Không người nào có thể không vì mình không gian sinh tồn trả giá thật lớn, bọn họ giao phó đánh đổi, rất nhiều thậm chí cũng giao phó sinh tồn bản thân.

Đối lập vào trước Lý Càn Thuận ép mà tới mười vạn đại quân, che ngợp bầu trời tinh kỳ, trước mắt nhánh quân đội này nhỏ đến đáng thương. Nhưng cũng là thứ vào đúng lúc này, mặc dù là đầy người đau xót đứng ở phía trên chiến trường này, bọn họ hàng ngũ cũng giống như có trùng thiên tinh khí lang yên, khuấy lên thiên vân.

Đổng Chí Nguyên lên quân trận đột nhiên phát sinh một trận tiếng gào, tiếng gào như lôi đình, một tiếng rồi lại là một tiếng, trên chiến trường thương cổ tiếng kèn quân tiễn đưa vang lên, theo gió đêm rất xa khuếch tán.

Đây là tế điện.

Hôm ấy trên miền quê, bọn họ còn chưa kịp chúc mừng (chiến thắng). Đối với dũng sĩ rời đi, bọn họ lấy tiếng hét cùng tiếng kèn, mà đưa tiễn.

Vô số sự việc, còn chờ bọn họ phía sau. Nhưng lúc này trọng yếu nhất, bọn họ phải nghỉ ngơi...

Lúc này Tây Bắc vẫn còn ở giữa mùa khô, Chủng Liệt suất lĩnh mấy ngàn Chủng gia quân bị hơn một vạn Tây Hạ quân đội truy đuổi, đang dời về phía nam. Đối với việc Tây Hạ đại quân tiến về Đổng Chí Nguyên hắn cũng có biết. Đạo quân kia từ trong ngọn núi đột nhiên đánh ra, lấy lợi thế của hỏa khí mà xoá sổ Thiết Diêu Tử. Nhưng mà đối mặt mười vạn đại quân, bọn họ cũng chỉ có thể lui bước, mà nhờ đó, cũng coi như cho mình một điểm cơ hội, dù như thế nào, chính mình cũng nên uy hiếp Lý Càn Thuận đường lui, Nguyên, Khánh, mấy châu, trợ giúp một ít cho bọn họ.

Đạo này hành thích vua binh, cũng coi là khá cường hãn, nếu có thể thu về dưới trướng, vốn là Tây Bắc tình thế vẫn còn có khả năng chuyển biến tốt. Chỉ là bọn họ kiêu căng khó thuần, muốn sử dụng cũng phải cẩn thận. Nhưng mà cũng không sao, trước khi nói tới chuyện hợp tác đồng mưu, dù Tây Hạ có thể bị đuổi đi hay không thì Chủng gia ở một dải Tây Bắc này vốn vẫn là danh chính ngôn thuận, vẫn có thể hạn chế bọn họ.

Mặt đông bắc, sau khi nhận được tin Thiết Diêu Tử bị diệt, Chiết gia quân đã dốc toàn bộ lực lượng, thuận thế xuôi nam. Lĩnh quân Chiết Khả Cầu cảm thán quả nhiên là bức cuống lên người đáng sợ nhất —— trước kia, hắn chỉ coi tiểu Thương Hà kìa một mảnh thiếu lương tình trạng —— tính đánh hạ Thanh Giản (Thanh Châu, Giản Châu?) làm thành quả thắng lợi. Hắn lúc trước đúng là đề phòng Tây Hạ quân đội ép tới, nhưng mà Thiết Diêu Tử thì đã bị xóa sổ, Chiết gia quân đã có thể cùng Lý Càn Thuận tranh đấu. Còn đạo Hắc Kỳ binh kia quân, bọn họ nếu đã lấy hạ Duyện Châu, ngược lại cũng không ngại cho người tiếp tục hấp dẫn Lý Càn Thuận ánh mắt, chỉ là chính mình cũng phải nghĩ biện pháp biết rõ lá bài tẩy bọn họ dùng để diệt Thiết Diêu Tử mới tốt.

Kẻ giết vua không thể dùng, mà hắn cũng không dám dụng. Nhưng thiên hạ này, kẻ hung ác tàn nhẫn tự có vị trí của hắn, bọn họ có thể hay không dưới lửa giận Lý Càn Thuận may mắn còn sống sót thì cũng chẳng phải việc của hắn.

Tiểu Thương Hà, người trẻ tuổi cùng lão nhân vẫn cứ mỗi ngày bên trong tiếp tục biện luận. Chỉ là trong hai ngày này, hai người đều có chút mất tập trung, mỗi khi như vậy trạng thái, Ninh Nghị nói, rồi càng trắng trợn không kiêng dè.

"... Bây giờ tiểu Thương Hà luyện binh phương pháp, là có hạn chế. Vị trí của chúng ta cũng có chút đặc thù. Nhưng như Tả công từng nói, cùng nho gia, cùng thiên hạ thật phải đấu đá, dao sắc thấy máu, mũi nhọn đấu với đao sắc, biện pháp cũng không phải là không có. Nếu như thật sự khắp thiên hạ ép tới, các ngươi không tiếc hết thảy đều phải trước tiên giết chết ta, vậy ta cần gì phải kiêng kỵ... Thí dụ như nói, ta có thể trước tiên thực hiện chia đều ruộng đất, khiến ai làm nông cũng có ruộng cày, sau đó ta lại..."

"... Ta phải đánh hạt nhân, là tình lý pháp! Chỉ có tình lý pháp ba chữ trình tự, là nho gia to lớn nhất bã... Không sai không sai, ngài nói không sai, nhưng thế đạo nếu như lại biến, lý chữ nhất định phải cư trước tiên... Ạch, ngươi mắng ta có ích lợi gì, chúng ta giảng đạo lý a..."

Lão nhân lại thổi râu mép trừng mắt đi rồi.

Đi tới trong sân, tà dương chính hoả hồng, Tô Đàn Nhi ở trong sân giáo Ninh Hi biết chữ, nhìn thấy Ninh Nghị đi ra, khẽ cười: "Tướng công ngươi lại chọc thắng." Đã thấy Ninh Nghị nhìn phương xa, còn có chút thất thần, một lát sau phản ứng lại, suy nghĩ một chút, thì là lắc đầu cười khổ: "Không tính là, có vài thứ bây giờ mà nói là nói càn, không nên nói."

Hắn nhìn Thái Dương xuống phía tây phương hướng, Tô Đàn Nhi biết hắn đang lo lắng cái gì, không quấy rầy nữa hắn. Trải qua chốc lát, Ninh Nghị hít một hơi, lại thở dài một hơi, lắc đầu tựa hồ đang đùa cợt mình không bình tĩnh. Nghĩ sự tình, đi trở về phòng bên trong đi.

Đưa tin kỵ binh, lúc này đã ở bên ngoài mấy trăm dặm trên đường.

Thanh Mộc trại, căng thẳng cùng nặng nề bầu không khí đang bao trùm tất cả.

Đông Nam mấy ngàn dặm ở ngoài, Khang Vương phủ đội ngũ đi lên phía bắc, tới Ứng Thiên. Thiên hạ trầm mặc, đang chuẩn bị cho lễ đăng cơ tân hoàng đế.

(Thì) Sấm sét âm thanh dội tới. (chưa xong còn tiếp. )


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.