Chuế Tế

Chương 663 : Địch trong nhà người trong nhà (trung)




". . . A hu hu, ô hức hức, ạ. . . Ô. . . hu hu. . ."

Thanh âm đứt quãng phát ra theo tiếng ve ngày hè, ấy là hài tử tiếng khóc.

Trên núi, bên con đường đất, trong lớp học nho nhỏ, bé gái đứng ở đàng kia, vừa khóc, vừa cảm giác mình sắp làm cô giáo xinh đẹp tức chết rồi.

Bé gái năm nay bảy tuổi, trên áo quần có mảnh vá, cũng không thể coi là sạch sẽ, vóc dáng gầy còm, tóc nhiều sợi khô héo úa vàng, ở sau gáy tết hai bím tóc. Cũng bởi thiếu thốn mà rất rất nhiều bé gái đều bị gọi là con nhóc con. Nàng bản thân càng cũng không muốn khóc, phát ra mấy âm thanh, rồi muốn nín nhịn xuống, thì lại bật ra, nước mắt đúng là gấp đến độ đầm đìa cả khuôn mặt nhỏ nhắn.

Nguyên Cẩm Nhi cau mày đứng ở nơi đó, môi khẽ nhếch lên, không rời mắt khỏi tiểu cô nương này, có chút không nói nên lời.

"Khóc cái gì mà khóc?"

"Có cái gì mà khóc gớm thế."

"Cô không đánh ngươi đâu!"

"Oa oa hu hu hu. . ."

"Mẫn Sơ Nhất!"

"Ạch!"

Tiểu cô nương cả người ngẩn ra, trừng mắt mắt to kinh hoảng đứng ở đàng kia, nước mắt chảy ròng. Được một chốc: "Ô ô ô. . ."

"Tức chết ta rồi, xòe tay ra!"

Nguyên lão sư vung thước lên. Tiểu cô nương sợ đến xòe mau bàn tay phải ra, sau đó bị Nguyên Cẩm Nhi chát chát đánh cho mười nhát. Nàng dùng tay trái mu bàn tay che miệng. Tay phải bàn tay bị đánh đỏ lên, tiếng khóc ngược lại cũng bởi vì bị tay chặn mà ngừng lại. Mãi đến khi tay bị đánh xong, Nguyên Cẩm Nhi mới kéo bàn tay gần như nhét cả vào miệng xuống, quay sang bên cạnh lẩm bẩm: "Tức chết ta mất! Ninh Hi, ngươi dẫn nàng ra ngoài rửa tay đi!"

"Dì, người đừng tức giận. . ."

"Phải gọi là tiên sinh." Nguyên Cẩm Nhi nguýt hắn một cái.

"Nguyên tiên sinh." Vừa mới mới vừa năm tuổi Ninh Hi nho nhỏ đầu co rụt lại, khép lại hai tay, cho Nguyên Cẩm Nhi thi lễ một cái, "Chúng ta đi ra ngoài."

Hắn lôi kéo tên kia gọi Mẫn Sơ Nhất cô gái mau mau chạy, đến ngoài cửa, mới thấy hắn kéo đối phương ống tay áo, hướng về trên tay phải phù phù thổi hai cái: "Đau lắm hả."

Bé gái trong mắt rưng rưng. Gật đầu lại lắc đầu.

"thổi thổi phù phù thì sẽ không đau. . ."

Phòng học bên ngoài không xa, có nho nhỏ dòng suối, hai đứa bé hướng về bên kia qua. Trong phòng học Nguyên Cẩm Nhi nghiêng đầu lại, một đám hài tử đều là ngồi nghiêm chỉnh. Sợ đến một câu nói cũng không dám nói, phòng học phía sau hai tên sinh đôi hài tử thậm chí đều theo bản năng mà ở trên băng ghế nhỏ ôm chặt nhau. Trong lòng cảm thấy tiên sinh thật là đáng sợ, thật sự là quá đáng sợ. Chúng ta nhất định phải nỗ lực học tập thôi. . .

Nguyên Cẩm Nhi theo bản năng hai tay chống nạnh, thở ra một hơi. Nàng hôm nay mặc một thân màu trắng, quần dài đốm hoa xanh nhạt, kiểu dáng đơn giản nhưng xinh đẹp tuyệt trần. Tiện tay chống nạnh động tác cũng có vẻ thú vị, nhưng trong mắt một đám hài tử, chung quy cũng chỉ là bằng chứng rằng lão sư thật là đáng sợ thôi.

"Được rồi, chúng ta tiếp tục đọc: Long Sư Hỏa Đế, Điểu Quan Nhân Hoàng. Thủy chế văn tự, nãi phục y thường. . ."

(Thiên văn tự)

1. Long Sư, Hoả Đế, Điểu Quan, Nhân Hoàng là tên vua quan thời cổ.

2. Bắt đầu sáng tạo ra chữ viết; rồi bèn chế ra quần áo để che thân.

3. Nhường ngai vàng cho hiền nhân có Vua Nghiêu, Vua Thuấn

4. Làm yên lòng bách tính, thảo phạt bạo quân, có Cơ Phát nhà Chu, Thành Thang nhà Ân

Một đám trẻ con vội vã theo: "Long Sư Hỏa Đế, Điểu Quan Nhân Hoàng. Thủy chế văn tự, nãi phục y thường. . ."

"Mấy câu nói này nói chính là: Long Sư, là thượng cổ Phục Hy đại đế. Ngài đem long biểu thị cho mệnh quan, vì lẽ đó người đến sau cũng gọi ngài Long Sư. Còn Hỏa Đế, là chỉ bách thảo Thần Nông, còn gọi là Viêm đế. . ."

Trong phòng học truyền ra Cẩm Nhi cô nương trong trẻo tiếng nói. Tiểu Thương Hà mới sáng lập không lâu, muốn đi học thật ra rất dễ. Ban đầu là Trác Tiểu Phong những người khác muốn học chút sách thánh hiền tri thức, do Vân Trúc ở khi nhàn hạ hỗ trợ đi học giảng giải. Nàng là ôn hòa mềm mại tính tình, giảng giải cũng khá là kiên trì đúng chỗ, trong cốc không nhiều một ít hài tử gia trưởng thấy. Thì cũng hi vọng con trai của chính mình có cái cơ hội đi học, liền hình thành cố định nơi.

Tới năm ngoái mùa đông, trong cốc thêm nhiều gia đình gia nhập. Tới độ tuổi đọc sách hài tử cũng không ít. Ninh Nghị thì chính thức làm chủ làm lớp học. Lớp học lão sư có hai người, một là vốn người kể chuyện bên trong một vị thầy đồ, còn lại là Vân Trúc hỗ trợ. Nhưng lúc này Vân Trúc đã mang bầu, cái bụng dần dần lớn hơn, nói đi nói lại mãi, đến giữa tháng một thì Cẩm Nhi bị đẩy tới.

Như vậy như vậy, Cẩm Nhi thì phụ trách trong học đường một đám trẻ con làm khai sáng. Đầu xuân rồi tuyết tan lúc này, Ninh Nghị chủ trương dù là con gái, cũng có thể học vỡ lòng, biết chút đạo lý, thế là lại có một ít cô nhóc con được theo học —— lúc này nho gia phát triển dù sao còn chưa tới lý học hưng thịnh, chưa tới trình độ bẻ cong thành thẳng, chuyện thiếu nữ muốn đi học, hiểu chuyện hiểu lý, mọi người dù sao cũng còn chưa bài xích.

Nhưng Cẩm Nhi tính tình, không dịu dàng như Vân Trúc. Thực ra, xuất thân thanh lâu mà được ra đứng lớp như thế này, cố nhiên phong quang vô hạn rồi. Nhưng xuất thân như vậy, chịu khổ, chịu đánh thành quen, cũng thành tính ưa "bạo lực" (dịch bừa). Cẩm Nhi cũng đã lấy ra không ít kiên trì đến, nhưng vốn gia thế sẽ không tốt những hài tử này, vốn đã không nhiều quen thân. Có lúc ú ớ ngơ ngác liền nói năng đều không cậy nổi miệng. Cẩm Nhi ở tiểu Thương Hà trang phục đã là cực kỳ đơn giản, nhưng ở trong mắt đám con nít này, vẫn cứ như nữ thần giống như đẹp đẽ, có lúc Cẩm Nhi trừng mắt lên, hài tử mặt đỏ lên tự giác làm chuyện bậy, thì rơi nước mắt, oa oa khóc lớn, điều này cũng không tránh khỏi muốn ăn điểm đứng đầu.

Cũng may đánh xong thì bọn chúng cũng học tốt một chút.

Một đám hài tử vốn được Vân Trúc dạy qua hai tháng. Tới trước mắt, tuy rằng Cẩm Nhi lão sư cũng rất đẹp, nhưng cũng rất rất là hung ác.

Cẩm Nhi có lúc thì cũng rất oan ức. Nhưng mà đối mặt một đám đứa nhỏ, ngược lại cũng không cần biểu hiện ra, chỉ có thể là làm mặt lạnh tiếp tục đem Thiên Văn Tự giảng dạy tiếp.

Trong phòng học chương trình học kéo dài lúc ấy, bên ngoài bên dòng suối nhỏ, bé trai mang theo tiểu cô nương đã rửa sạch tay cùng mặt. Tên là Mẫn Sơ Nhất tiểu cô nương là ngày đông bên trong từ ngoài núi vào dân chạy nạn, vốn gia cảnh sẽ không được, tuy rằng bảy tuổi, dinh dưỡng không đầy đủ lại nhát gan cực kì, gặp gỡ bất cứ chuyện gì đều căng thẳng đến cứng cả người, nhưng nếu như không có người lạ quản, thì thái rau dại, làm việc nhà, vác bó củi đều là một tay hảo thủ. Nàng năm gần đây ấu Ninh Hi cao hơn một cái đầu, nhưng xem ra ngược lại như là Ninh Hi bên người tiểu muội muội.

Rửa tay sau, hai người mới lại lặng lẽ tới gần làm lớp học nhà gỗ nhỏ. Mẫn Sơ Nhất theo lớp học bên trong âm thanh dùng sức mà đề khí thổ thanh: "Thôi... vị nhượng quốc... Hữu... Ngu Đào Đường. Điếu dân. . . Phạt tội. . . Chu. . . Phát. . . Ân Thang. . ." Ở tiểu Ninh Hi cổ vũ dưới, nàng vừa tụng còn vừa theo bản năng kính cẩn khoanh tay, lời nói tuy còn ấp úng, nhưng cuối cùng cũng coi như cũng là lưu loát đọc xong.

Ninh Hi ở bên cạnh gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói rằng: "Thôi vị nhượng quốc, Hữu Ngu Đào Đường, đây là nói Nghiêu cùng Thuấn cố sự. . ."

". . . Nghiêu cùng Thuấn là cái gì a?" Mẫn Sơ Nhất nhỏ giọng hỏi dò, nói năng nói xong lời cuối cùng, lại hơi có chút thẹn thùng.

"A. . . Là hai cái hoàng đế đi. . ."

"Vậy. . . Hoàng đế là cái gì a?" Tiểu cô nương chần chờ đã lâu. Lại lần nữa hỏi lên.

"Híc, hoàng đế. . ." Bé trai môi va vào nhau, có chút há hốc mồm. . .

Ánh mặt trời chói mắt, có vẻ hơi nhiệt. Thiền minh ở trên cây một khắc không ngừng mà vang. Thời gian mới vừa gia nhập tháng năm, sắp tới buổi trưa lúc này, một ngày chương trình học đã kết thúc, đám con nít lần lượt từng cái cho Cẩm Nhi tiên sinh hành lễ rời đi. Lúc trước đã khóc tiểu cô nương cũng chính là nhút nhát lại đây cúi người chào, thấp giọng nói tạ ơn tiên sinh. Sau đó nàng đi đến lớp học phía sau, tìm tới nàng hàng mây tre tiểu cái sọt trên lưng, không dám cùng Ninh Hi vẫy tay từ biệt, cúi đầu từ từ rời đi.

Bên trong thung lũng hài tử không phải đến từ quân hộ, thì đến từ chính nghèo khổ gia đình. Mẫn Sơ Nhất cha mẹ vốn là Duyên Châu phụ cận cực nghèo nông hộ. Khi người Tây Hạ đến, người một nhà mờ mịt chạy trốn, nàng bà nội vì trong nhà chỉ có nửa cái con nồi rỉ chạy đi, bị người Tây Hạ giết chết. Sau này cùng tiểu Thương Hà quân đội gặp gỡ lúc này, một nhà ba người hết thảy gia sản đều chỉ còn trên người một thân cùng áo quần đang mặc ấy thôi. Không chỉ có đơn bạc, hơn nữa vá chằng vá đụp cũng không biết dùng qua bao nhiêu năm, bé gái bị cha mẹ ôm vào trong ngực, cơ hồ bị chết cóng.

Cả nhà bọn họ người không có tài vật gì, một khi đến mùa đông, duy nhất sinh tồn phương thức nhưng trốn ở trong nhà vây quanh lò sưởi sưởi ấm, người Tây Hạ đánh tới đốt nhà của bọn họ, kỳ thực cũng chính là chặt đứt bọn họ hết thảy đường sống. Tiểu Thương Hà quân đội đem bọn họ cứu thu lưu lại, còn lấy chút thuốc, mới giúp cho tiểu cô nương khỏi chết cóng.

Người cùng khổ như thế lại chính là người biết nhận ân báo ân. Ở tiểu Thương Hà ở lại sau, trầm mặc ít lời Mẫn thị vợ chồng hầu như xưa nay không để ý tạng luy, cái gì làm được là làm. Bọn họ là cuộc sống khổ bên trong rèn luyện đi ra người, có đủ ăn rồi thì làm lụng ngược lại so với Vũ Thụy Doanh bên trong không ít quân nhân đều đắc lực không kém. Cũng vì thế mà, không lâu sau đó Mẫn Sơ Nhất được nhập học cơ hội đi học. Được cái tin tức tốt này lúc ấy, trong nhà xưa nay trầm mặc cũng ít bày tỏ tình cảm phụ thân vỗ về tóc của nàng chảy nước mắt đến nghẹn ngào. Ngược lại, tiểu cô nương bởi vậy biết rồi chuyện này trọng đại, sau này động một chút là căng thẳng, có chút chưa thích ứng nổi.

Thành thật mà nói. So với việc Cẩm Nhi lão sư mím môi trợn mắt như vậy, nàng ngược lại hi vọng thà lão sư đánh vào tay này, chân này một ít vẫn còn dễ chịu hơn nhiều.

Tới bên này đọc sách bọn nhỏ thường thường là sáng sớm đi vặt hái một nhóm rau dại, sau đó lại đây lớp học bên này húp cháo, ăn một lương thực phụ bánh màn thầu —— đây là lớp học biếu tặng thức ăn. Buổi sáng đi học là Ninh Nghị định ra quy củ, không đến thay đổi, bởi vì lúc này đầu óc khá là sinh động, thích hợp hơn học tập.

Mãi đến khi buổi trưa tan học, có mấy người sẽ ăn mang đến một nửa bính, có mấy người liền trực tiếp rút ba lô đi phụ cận tiếp tục hái rau dại, thuận tiện tìm kiếm chuột, thỏ rừng. Nếu như có thể tìm tới, đối với bọn nhỏ mà nói, là được hôm ấy thu hoạch lớn.

Mẫn Sơ Nhất đương nhiên là không có cơm trưa ăn. Dù cho Ninh tiên sinh có một lần cùng cha nàng nói chuyện, rằng trẻ con buổi trưa ít nhiều vẫn phải ăn một chút gì, có gì thì vẫn có thể trợ giúp được lâu dài. Nhưng từ xa xưa tới nay, gia đình này một ngày chỉ ăn hai bữa thành quen, thấy rất khó lý giải chuyện xa xỉ —— dù cho trong cốc phát cho bọn họ đồ ăn, mặc dù ở cũng không gọi là đủ, nhưng chí ít cũng có cho trong nhà ba người một chút cơm trưa, nhưng Mẫn gia vợ chồng cũng chỉ yên lặng mà đem lương thực thu giữ, cất ở một bên.

Có một lần Mẫn Sơ Nhất từng nghe đến cha mẹ len lén thương lượng, có nên hay không đem những này lương thực trả về. Họ lưu lại chỗ này đã gần nửa năm rồi, luôn sầu lo vào bên trong thung lũng này khốn cục, nghe người nói trong cốc lương thực đã không còn nhiều. Nhưng đồng thời, bọn họ cũng lo lắng vào trong cốc này có thể chịu được người Tây Hạ xâm lấn. Người nghèo nghĩ ngắn, nhưng nơi này không bắt nạt người, mà lại còn phân phát lương thực, cấp quần áo mới, thậm chí còn quan tâm trẻ con có được ăn uống đầy đủ hay không, đối với bọn họ mà nói, đã gần như là Thiên Đường rồi.

Bọn họ rất sợ, có một ngày nơi này không còn nữa. Dù sau này không trả lại chỗ lương thực kia, nhưng phụ thân mỗi một ngày việc lại càng hơn nhiều. Sau khi trở về, nhưng có sơ qua thỏa mãn cảm giác. Mẫu thân thì lại thỉnh thoảng sẽ nhấc lên một câu: "Ninh tiên sinh lợi hại như vậy, sẽ không để cho nơi này xảy ra chuyện đâu." Trong lời nói cũng có ước ao. Đối với bọn hắn mà nói, bọn họ chưa bao giờ sợ mệt nhọc.

Hài tử dần dần rời đi, Cẩm Nhi cầm lấy một thả thư tiểu yếm, mới đưa Ninh Hi ôm lấy đến. Ninh Hi ở trong lòng nàng xoay người: "Dì, ta tự đi được mà."

Cẩm Nhi liếc mắt nhìn hắn, mím mím miệng, đem hắn buông bỏ, sau đó dắt tay của hắn. Hai người sau khi đi ra, phụ cận nữ binh cũng theo lại đây.

"Lớn lên rồi. Cùng cô bé kia sống chung một chỗ cảm giác thế nào?"

". . . Cô ấy ngốc lắm."

"Ồ." Cẩm Nhi gật gù, "Hừm, đúng là rất ngốc."

"Dì, hoàng đế là có ý gì a?"

"Hoàng đế a, cái này mà, trong cổ thư nói sao, hoàng là trên, đế là dưới, trên dưới, muốn nói là chỉ thiên. Đây là vừa bắt đầu ý tứ. . ."

"Vậy tại sao hoàng là trên, đế là dưới đây?"

"Trong cổ thư nói mà, trong cổ thư nói to lớn nhất, ta làm sao biết, ngươi tìm thời gian hỏi ngươi cha đi. Nhưng hiện tại đây, hoàng đế là đại quan, thật rất lớn quan, quan lớn nhất. . ."

Đi ra quay chung quanh lớp học hàng rào nhỏ, sơn đạo kéo dài xuống, bọn nhỏ đang hưng phấn chạy tới, cô nhóc đeo cái sọt nhỏ cũng ở trong đó, người tuy nhỏ gầy, nhưng đi không chậm. Lúc Ninh Hi nhìn sang, tiểu cô nương cũng quay đầu nhìn lại, cũng không có phải nhìn bên này. Ninh Hi kéo Cẩm Nhi tay, quay đầu nói: "Dì, bọn họ là đi hái rau dại, nhặt bó củi đi, ta có thể hay không cũng đi hỗ trợ a?"

"Ngươi đi ấy hả. . . Ngươi mà đi, thì lại phải phái người theo ngươi. . ." Cẩm Nhi quay đầu lại nhìn một chút cùng ở phía sau nữ binh, "Như vậy đi, ngươi hỏi cha ngươi xem. Nhưng mà, hôm nay cũng là trở lại trông em đã."

"Ồ." Ninh Hi gật gật đầu, "Không biết muội muội hôm nay có khóc hay không. Con gái đều yêu thích khóc. . ."

Đeo gùi tiểu cô nương cùng một đám hài tử đã chạy về phía phương xa, càng xa một chút lòng chảo, hàng lối binh lính đang tiến hành huấn luyện, phát ra tiếng hét. Cẩm Nhi cùng Ninh Hi hướng đi cách đó không xa ở vào sườn núi một bên sân. Gió núi mát mẻ, trong sân có một cây đại thụ, trên cây bàn đu dây đang theo gió lung lay. Tà quay về ngoài sân một gian phòng cầm lái cửa sổ, trước cửa sổ làm trượng phu cùng phụ thân nam nhân chính đang dựa bàn viết món đồ gì. Nguyên Cẩm Nhi cùng Ninh Hi nhìn thấy ngoài sân cũng có một tên nam tử ở đứng, đây là Vũ Thụy Doanh quân nhân, Nguyên Cẩm Nhi nhưng có điểm ấn tượng, người này tên là La Nghiệp, ở trong quân thành lập một tên là hoa viêm xã đoàn thể nhỏ, có lẽ là tới gặp Ninh Nghị.

Ninh Nghị bình thường làm công không ở nơi này một bên, chỉ thỉnh thoảng thuận tiện lúc này, sẽ gọi người lại đây, lúc này quá nửa là bởi vì đến bữa trưa thời gian.

Tiểu Ninh Kỵ chính đang dưới mái hiên chơi tảng đá.

"A, muội muội không khóc." Không nghe thấy trong nhà thường có tiếng khóc, Ninh Hi khá là hài lòng, thả ra Cẩm Nhi tay, "Ta vào xem muội muội."

Mắt thấy ca ca trở về, tiểu Ninh Kỵ từ trên mặt đất từ tốn, rành rọt, chính muốn nói chuyện, lại nghĩ tới cái gì, dựng thẳng lên ngón tay ở bên mép nghiêm túc thở dài một xuỵt, chỉ chỉ phía sau gian phòng. Ninh Hi gật gật đầu, một lớn một nhỏ hướng về trong phòng rón rén đi vào.

Cẩm Nhi hướng ngoài sân chờ đợi La Nghiệp gật gật đầu, đẩy ra cửa viện đi vào.

Trải qua chốc lát, Ninh Nghị ngừng khoản, mở cửa hoán La Nghiệp đi vào.

Hôm ấy là ngày mùng 2 tháng 5, tiểu Thương Hà tất cả, xem ra đều có vẻ tầm thường và bình tĩnh. Có lúc, thậm chí sẽ cho người ở trong lúc giật mình, quên ngoại giới Thương Hải giàn giụa biến đổi lớn.

Trong thư phòng, bắt chuyện La Nghiệp ngồi xuống, Ninh Nghị rót một chén trà, lấy ra mấy khối trà bánh đến, cười hỏi: "Chuyện gì?"

"Đối với trong cốc lương thực việc, ta nghĩ có lẽ có một biện pháp, muốn lén lút cùng Ninh tiên sinh nói một chút."

Ninh Nghị còn không chưa ngồi xuống, lúc này hơi nghiêng đầu lại. (chưa xong còn tiếp. )


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.