Tháng mười hai năm nay đã sắp tới. Tuyết vẫn cứ rơi mãi, chẳng biết bao giờ mới dừng.
Tuyết lớn như vậy, tuy vẫn thi thoảng thấy vài dấu chân người, nhưng cũng ngày càng ít. Thôn xóm hoang vu âm u ma quỷ, dưới tuyết, thi cốt ẩn hiện.
Có tiếng vó ngựa tới trong gió. Bìa rừng, ba tên Nữ chân cao to đang ngồi trên ngựa, từ từ tiến về phía trước, mắt chằm chằm nhìn vùng rừng núi bên kia. Một gã tay lăm lăm cung tên.
Bóng người dáng ngựa vừa hiện, thì trong nháy mắt, âm thanh vang lên, tuyết đọng khắp trên cây đổ xuống. Có người từ trên cầm đao xổ tới. Trong loạn tuyết, con ngựa bị hoảng sợ vùng ngược trở lại, mũi tên bay vọt lên trời. Một tên Nữ chân đột nhiên rút đao, gầm lên một tiếng ngắn ngủi. Lại có thân ảnh cao lớn từ bên cạnh xông vào. Một chiêu vung ra, như mãnh hổ, nện vào cổ của chiến mã bên Nữ chân .
Máu tươi thịt nát tung toé, chiến mã hí lên thảm thiết, lảo đảo. Tên Nữ chân theo vụn tuyết lăn xuống. Trong phút chốc, bóng người hai bên lẫn vào nhau, binh khí va chạm. Một tên Nữ chân trong chém giết bị tách ra, hai người Hán lập tức giết tới. Hắn cũng một quyền, đánh nát cổ chiến mã của người cao to-thậm chí so với tên Nữ chân còn cao hơn một chút. Giao thủ mấy chiêu, liền bị người Hán tóm lấy vai áo da.
Đại hán này người khôi ngô, luyện Hổ Trảo quyền đã nhiều năm. Lúc nãy sử một chiêu tự như Mãnh Hổ Hạ Sơn (của Bát Cực quyền sau này). Chiến mã lực lưỡng bên kia trúng đòn vào cổ, yến hầu chính là tận nát. Lúc này, hắn nắm lấy vai người Nữ chân, xé ra. Tên Nữ chân này tuy chưa luyện qua võ thuật Trung thổ, nhưng bản thân ở nơi núi non săn bắn bao năm, đối với gấu đen, mãnh hổ cũng chẳng lạ gì. Đơn đao tay phải liều mạng đâm tới, vai trái toàn lực, như mãng xà mãnh liệt giãy giụa. Đại hán xé một chiêu rồi lùi lại. Vụn áo bay đầy trời. Nhưng tên Nữ chân cũng chỉ bị xây xát nhẹ.
Bấy giờ thì người ban này cầm đao nhảy từ trên cây xuống đã tới nơi. Tên Nữ chân hai mặt bị giáp công nên lùi lại, sau lưng là một gốc đại thụ.
Huỵch một tiếng, thân hình của hắn đập vào thân cây. Người phía trước nhân đao hợp nhất nhào tới, mũi đao nhắm ngay cổ. Một khắc sau khi đâm trúng, rút ra, ánh đao lại vòng từ dưới lên trên, từ sau ra trước, xông sang cứu một người khác đang bị thám báo Nữ chân liều mạng. Máu từ cái xác phun ra, trên tuyết trắng phau phau một đường thẳng tắp.
Trong đám người Hán, có võ giả. Nhưng người Nữ chân từ nhỏ chống chọi với thiên nhiên, sức mạnh so cùng cao thủ cũng chẳng kém bao nhiêu. Như 3 tên Nữ Chân thám báo này, gã tránh thoát Hổ trảo kia chính là việc mà đa số cao thủ cũng chưa chắc làm nổi. Nếu là một chọi một, bỏ mạng chém giết, chưa biết ai sẽ chết vào tay ai, chỉ là trên chiến trường thì không giảng quy tắc. Thấy máu, khí thế 3 người Hán tăng vọt, lại lần nữa muốn vây lấy 2 tên Nữ chân.
Tên thám báo còn ở trên ngựa bắn một mũi tên, rồi giật cương bỏ chạy. Tên còn lại trong vài nhịp thở liền bị giết chết, nhưng gã kia đã chạy xa xa. Hắn quay đầu, lại bắn một mũi tên, nhằm vào người đầu tiên vốn là cầm đao từ trên cây nhảy xuống.
Mũi tên vèo bay tới, hán tử kia khóe miệng có máu, mang theo nụ cười gằn đưa tay định bắt lấy. Thế nhưng, lại chộp vào khoảng không. Mũi tên xuyên vào tim.
Hắn ở trên mặt tuyết ngã xuống. Hai tên đồng bạn xông lên đỡ.
Giao thủ trong thời gian ngắn đã kết thúc, chỉ còn máu đỏ trên tuyết trắng, chẳng bao lâu cũng sẽ đông lại. Tên Nữ Chân thám báo giục ngựa lao nhanh. Đã chạy liền một mạch như vậy rất lâu rồi. Tới một chỗ tuyết cao, đang lúc hắn muốn chuyển hướng thì trong mắt bỗng hiện ra một thân ảnh.
Hắn theo bản năng bắn một mũi tên, nhưng mà bóng người kia nhanh như sấm sét, cực kỳ quỷ dị. Vốn nhìn còn cách mấy trượng, trong nháy mắt đã tới trước mặt, ngay cả gió tuyết cũng như bị cuốn theo. Cái bóng đen đó trùm lên người hắn. Tên Nữ chân đang chạy nhanh, khựng lại một thoáng, sau đó, như bị vật gì đánh bay xuống ngựa.
Tuyết lĩnh phía sau, có hai bóng người lúc này mới chạy tới, là hai tên lính Vũ Triều mặc trang phục ẩn nấp. Bọn họ lúc nãy thấy tuyết không biết làm sao xoáy quanh tên Nữ chân thám báo cùng chiến mã, lúc này mới bắt đầu rỉ máu, hơi cảm thấy líu lưỡi. Nhưng người áo đen thì vẫn thản nhiên. Hắn cũng không còn trẻ, võ nghệ cao cường. Mới rồi toàn lực ra tay, tên kia không có cách nào chống cự, lúc này trên thái dương hơi bốc ra nhiệt khí.
"Phúc Lộc tiền bối, Nữ Chân thám báo thường là ba người một đội. Tên này lạc đàn, sợ là có đồng bạn gần đây..." Một tên quân nhìn xung quanh khẽ nhắc.
Hắc y đao giả lắc đầu: "Tên này chạy rất gấp, quanh thân khí huyết cuồn cuộn bất thường, hẳn là dấu hiệu vừa cùng người tranh đấu. Hắn chỉ có một mình, hai tên kia chắc là đã bị giết, hiển nhiên là muốn về báo cáo. Ta gặp được thì không thể tha." Nói đoạn liền đi lục soát thi thể.
"Phúc Lộc tiền bối nói phải lắm." Hai tên quan quân thấy vậy, cũng đi lục soát bọc hành lý trên người con ngựa.
Vừa xuất hiện chính là người theo Chu Đồng ám sát Hoàn Nhan Tông Hàn thất bại, may mắn còn sống sót, Phúc Lộc.
Trong lần ám sát Tông Hàn ấy, Chu Đồng phấn khởi chiến đấu đến kiệt lực, cuối cùng bị Hoàn Nhan Hi Duẫn một kiếm bêu đầu. Thê tử của Phúc Lộc là Tả Văn Anh ở thời điểm sinh tử lao vào, đem đầu lâu Chu Đồng ném lại cho chồng, rồi cùng chết với sư phụ. Hắn vì cầm Chu Đồng thủ cấp mà không thể không chui lủi chạy trốn.
Tông Hàn phái ra kỵ binh một đường truy sát, thậm chí còn treo thưởng lớn cho đầu của Chu Đồng. Bởi thế, cũng có vài tên Vũ Triều lục lâm vì tiền tài, ngẫu nhiên gặp được bèn ra tay với hắn. Hắn mang theo thủ cấp, khó nhọc trở lại quê nhà của sư phụ ở Thiểm Tây Đồng Quan, tìm một chỗ mộ huyệt an táng. Hắn không dám đem việc này cho ai hay, chỉ lo ngày sau Nữ Chân thế lớn, có kẻ quật mộ tìm Tông Hàn lĩnh thưởng. Bởi thế chôn cất lão nhân trong lạnh lẽo mù mịt, chỉ có mỗi hắn làm người tế bái nơi núi hoang. Tâm hắn vốn đã chết từ lâu, nhưng nghĩ tới người già này một đời vì dân vì nước, mà đến chết cũng không có chỗ an táng cho tử tế, minh bạch, nói gì đến người phúng viếng, không khỏi rơi lệ.
Phúc Lộc cả đời đi theo Chu Đồng, nửa là thầy trò, nửa là bạn hữu. Hắn cùng Tả Văn Anh kết hôn cũng từng có một con trai nhưng đầy tháng thì đã giao cho một người thôn quê nuôi nấng. Bây giờ có lẽ cũng đã có gia đình, có cháu rồi. Chỉ là hắn cùng Tả Văn Anh theo cạnh bên Chu Đồng, chưa bao giò quan tâm chăm nom tới đứa con hay cháu này. Đối với hắn mà nói, người thân thật sự cũng chỉ có sư phụ và thê tử mà thôi.
Vợ hắn tính tình cương liệt còn hơn chồng. Nghĩ lại, trước khi ám sát Tông Hàn, cả hai đã chuẩn bị để ra đi rồi. Nhưng mà tới thời khắc sinh tử, nàng cướp được thủ cấp của lão nhân, ném cho hắn. Tuy không nói ra, nhưng chính là hi vọng hắn còn có thể tiếp tục sống. Hai người quan trọng nhất đời hắn cứ như vậy mà chết đi.
An táng sư phụ xong rồi, nhân sinh với hắn cũng chẳng còn ý nghĩa, nhớ tới hình ảnh thê tử trước khi chết lại càng thêm đau lòng. Chỉ là, theo sư phụ bao năm như vậy, việc tự sát là không thể nào xuất hiện trong lòng được. Hắn rời khỏi Đồng Quan. Nghĩ thầm, lấy võ nghệ của mình, hoặc giả là còn có thể đi tìm Tông Hàn ám sát một lần nữa. Nhưng lúc này Tông Vọng đã như gió bẻ cành khô nam hạ. Hắn nghĩ, nếu là lão nhân gia còn sống, nhất định sẽ tìm đến nơi nguy hiểm nhất. Hắn cũng liền một đường xuôi nam, chuẩn bị đi tới Biện Lương tìm cơ hội ám sát Tông Vọng.
Nhưng tới nơi thì Tông Vọng đã ở ngoài thành Biện Lương đại phá mấy chục vạn quân cần vương, thây nằm đầy đồng. Phúc Lộc tuy không tìm được cơ hội ám sát, nhưng trên đường qua lại, gặp được không ít lục lâm. Thực tế, việc Chu Đồng chết đã được Trúc ký tuyên truyền khắp nơi, trong lục lâm cũng có nhiều người biết hắn. Họ gặp hắn rồi thì chỉ nghe lời hắn, cũng muốn cùng đi thích sát Tông Vọng. Chỉ là lúc này ngoài Biện Lương không giống Hân Châu thành. Mâu Đà cương như một khối sắt, khó tìm ra cơ hội nào.
Phúc Lộc nghe ngóng tin tức bên trong, thấy cái tên Ninh Nghị, nhớ tới người này tuy cùng Chu Đồng hành sự khác nhau, nhưng là nam tử có thể khiến sư phụ than thở cảm khái. Phúc Lộc tuy cũng chẳng thích hắn lắm, nhưng nghĩ thầm đối phương ắt là kẻ đáng tin cây để làm đại sự. Hắn muốn tìm cơ hội, đem nơi chôn cất của Chu Đồng nói cho đối phương. Mình đã chẳng còn lưu luyến thế gian này, có lẽ không sống lâu nữa. Nói cho hắn rồi, lúc nào người Nữ chân rút đi, còn ai muốn tế bái sư phụ cũng có nơi mà hỏi han manh mối. Người ấy hiệu là "Tâm ma", là "Huyết Thủ nhân đồ", thủ đoạn ác độc của hắn có thể khiến cho kẻ nào dám khinh nhờn nơi Chu Đồng an táng sống không bằng chết.
Vốn quyết định như thế, nhưng người đầu tiên hắn gặp lại là Đại Danh phủ Vũ Thắng quân Đô chỉ huy sứ Trần Ngạn Thù. Hừng đông ngày 25/9, bị người Nữ chân càn quét, Vũ Thắng quân tan tác cực thảm. Trần Ngạn Thù mang theo thân binh tàn bại, tơi bời mà chạy. Sau đó, sợ triều đình giáng tội, lại cũng muốn cố chút thành tích nên điên cuồng thu nạp tàn binh. Rồi gặp Phúc Lộc.
Trần Ngạn Thù biết Chu Đồng, tuy rằng trước kia cũng không xem trọng vị lão nhân này lắm. Nhưng gần đây, việc Trúc Ký tận lực tuyên truyền cũng khiến cho danh tiếng thiên hạ đệ nhất cao thủ trong quân ngũ tăng vọt. Quân dưới tay hắn rời rã nghiêm trọng. Gặp được Phúc Lộc, hắn dù sao cũng nghe tiếng, biết là người luôn phục thị bên cạnh Chu Đồng. Tuy thân phận không cao nhưng bản lĩnh là được Chu Đồng chân truyền, nói là đại cao thủ số một số hai dưới cấp tông sư, cũng không ngoa. Vì thế, hết sức mời chào. Phúc Lộc nhất thời chưa tìm được Ninh Nghị, thì xuất chút lực với ai cũng không quan trọng, nên đồng ý ở dưới trướng hỗ trợ.
Suốt mấy tháng tuyết rơi, người Nữ chân cường công Biện Lương, Trần Ngạn Thù cũng nhân đó mà tụ tập được hơn ba vạn người. Nhưng chỉ án binh bất động, căn bản là không có sức chiến đấu. Biện Lương tuy giục giã cần vương quân mau chóng giải vây kinh thành, nhưng tóm lại cũng chẳng hi vọng gì bên ấy. Vì thế, thúc thì có thúc, nhưng cũng chẳng làm già néo đứt dây. Cho đến khi đại quân Tông Vọng đánh cho Biện Lương gần hấp hối, thì tâm lý ngoài thành trở nên khá vi diệu. Chẳng ai muốn đánh mà chỉ chờ người bên cạnh xông ra đánh. Ai cũng hiểu, tán binh không có chiến ý, sao đỡ nổi một kích của người Nữ chân. Đang lúc dùng dằng như vậy, thì bỗng đâu tin tức bốn ngàn người hung hãn giết vào Mâu Đà cương đại doanh truyền tới.
Lúc này trên cánh đồng tuyết, hội binh tuy rằng phân làm mấy phe, nhưng vẫn giữ liên lạc với nhau. Ngày ngày cũng nhau chai mặt, làm ra bộ nghĩa bạc vân thiên, yêu nước thương dân, dáng vẻ, : "Ngươi xuất quân thì ta nhất định cũng xuất quân." Nhưng quyết không nhúc nhích một binh một tốt nào. Quân tâm đã nát, túm tụm một chỗ còn có tí khí thế. Chứ nếu ra lệnh hướng về Biện Lương, quyết tử, chỉ sợ chưa đi nổi hai phần ba đường thì người đã trốn mất nửa. Trong những phe này, này ngoại trừ Chủng Sư Trung tây quân còn sót được ít nhiều chiến lực, còn lại đều đại khái như vậy cả.
Dưới tình huống như thế mà còn có người tinh thần phấn chấn, binh lực mạnh mẽ như vậy, thậm chí chả thèm liên lạc với họ, cứ thế chém cho bọn Nữ chân một nhát. Đừng nói người Nữ chân một phen hoảng sợ, bọn họ cũng là xanh mặt. Phản xạ đầu tiên của mọi người là nghĩ Tây quân xuất chiêu rồi. Dù sao, trong đám họ thì tên tuổi của Chủng Sư Đạo, Chủng Sư Trung, hai tên Tây quân thủ lĩnh này đều là danh tướng đương đại, tiếng tăm lẫy lừng. Còn thực lực bảo tồn cũng không có gì lạ kỳ. Nhưng rất nhanh, tin tức xác thực đã từ trong kinh thành liền truyền đến.
4000 người này lại còn đóng quân ngay chính giữa các thế lực một cách cực kỳ lộ liễu. Chẳng sợ hãi người Nữ chân chút nào. Thám báo mọi phe đều hướng về đó dò xét. Thế rồi, cả Tây quân lẫn Thường Thắng quân đều bắt đầu hành động. Thường Thắng quân nhị bộ Trương Lệnh Huy, Lưu Thuấn Nhân của Quách Dược sư tách ra, nhào về phía bốn ngàn người này. Họ rốt cục cũng phải rục rịch. Chỉ là, đám này còn dám đưa theo hơn 1000 thường dân không chút khả năng chiến đấu trong, lặn lội trong tuyết một đường vòng cung khổng lồ hướng về Hạ thôn. Trong khi đó, lũ Trương Lệnh Huy, Lưu Thuấn Nhân dưới trướng đến hơn vạn người cấp tốc đuổi theo. Rất nhanh, ngày 29/11 đã rút ngắn được khoảng cách với bọn họ. Thám báo hai bên đã bắt đầu giao chiến với nhau.
Phúc Lộc chính là bị Trần Ngạn Thù phái ra điều tra tất cả những việc này —— nói đúng hơn là hắn xung phong nhận việc. Đến tận giờ phút này, bởi Trần Ngạn Thù cùng hơn ba vạn người cứ mãi án binh bất động, mà Phúc Lộc tự thân trong đó, nhận ra bọn họ không hề có chiến ý, sớm đã muốn đi từ lâu. Trần Ngạn Thù cũng biết, nhưng mà hắn khống chế không nổi, lại vẫn muốn tuyên truyền trong quân, nên cũng đành để hai tên lính theo hắn lại đây. Hắn vẫn còn chưa để Phúc Lộc đem những lục lâm nhân sĩ khác cùng ra ngoài, thầm nghĩ quá nửa là Phúc Lộc vẫn còn quay về.
Đối với đội ngũ bỗng nhiên nhảy ra này, Phúc Lộc trong lòng rất là hiếu kỳ. Sức chiến đầu thấp kém của quân đội Vũ triều làm hắn vô cùng đau đớn, nhưng người Nữ chân cường hãn, hắn cũng rất là nể trọng. Vậy mà, có thể tồn tại một đạo quân khả dĩ tranh phong cùng chúng hay sao? Hay là bọn này may mắn đánh lén thành công, sau đó thôi phồng chiến tích —— đa phần người trong mấy thế lực cũng đều nghĩ thế.
Không biết là quân đội của ai, đúng là chó ngáp phải ruồi mà...
Trong lòng Phúc Lộc không đến nỗi dè bỉu như vậy. Hắn nghĩ, kể cả chỉ là may mắn đi chăng nữa, thì đây cũng là một cơ hội. Nếu có thể thừa thắng xông lên thì hay.
Lần này lại đây, đôi ngũ hắn phát hiện thấy trước lại là Thường Thắng quân.
Hơn vạn người tốc hành đạp tuyết, lại phái ra lượng lớn thám báo, thăm dò phía trước. Phúc Lộc tự nhiên không biết cầm binh, nhưng hắn là đại cao thủ đã tiếp cận tông sư đẳng cấp, đối với thể phách con người, ý chí, khí thế từ trong ra ngoài, là quen thuộc nhất. Thường Thắng quân hai chi đội ngũ này, sức chiến đấu biểu hiện ra dù chưa bì nổi với người Nữ chân, nhưng những nam nhi phương Bắc, đã trải qua huấn luyện ngoài Nhạn Môn Quan này, mà so sánh Vũ Triều quân đội thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Phúc Lộc xem mà âm thầm hoảng sợ. Hắn từ nhóm thám báo khác của Trần Ngạn Thù, biết được bốn ngàn người đội ngũ kia hẳn là thuộc về Tần Thiệu Khiêm. Ở phía trước không xa, lại mang theo hơn một ngàn thường dân. Chỉ e chưa về tới Hạ thôn, thì đã bị chặn lại rồi. Phúc Lộc chạy tới đây, cũng vừa hay giết chết tên Nữ Chân thám báo kia.
Lúc này tuy tuyết rơi không quá lớn, nhưng trên cánh đồng tuyết mênh mông cũng khó xác định nơi cần đến. Ba người lục soát thi thể xong rồi mới lại tiến lên, nhưng lập tức phát hiện mình có lẽ đã đi nhầm đường, lại phải vòng vèo mà quay về. Sau đó, mấy lần đụng phải thám báo của Thường Thắng quân mới có thể xác định lại được.
Thời gian đã là buổi chiều, sắc trời mờ mịt. Đi tới một hẻm tuyết thì Phúc Lộc mơ hồ nhận có chút động tĩnh, bèn nhắc nhở hai người bên cạnh. Thường Thắng quân có lẽ ở ngay đấy. Ba người bèn xuống ngựa, lặng yên tiến lên, xuyên qua một vùng rừng núi, thấy một con dốc. Sau khi tiến lên thì ba người đột nhiên nằm phục xuống.
Hơn vạn quân, trải dài phía trước.
Đó là Thường Thắng quân Trương, Lưu hai bộ. Cờ xí tung bay, đội ngũ nghiêm ngặt. Tiền phương bày ra trận thế, cả đội ngũ trước sau như một, chỉnh tề dừng lại. Hai tên Vũ Thắng quân nhìn mà sợ líu cả lưỡi. Bọn họ tuy không biết điều binh khiển tướng, nhưng cũng xem hiểu cách bày bố. Biết quân đội như vậy như mà cùng phe mình khai chiến thì Vũ Thắng quân lúc này chỉ có thể làm chó lợn mà thôi. Phúc Lộc là võ giả, cảm nhận được sát khí như vậy, khí huyết bản thân cũng như sôi lên, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lao ra cùng sống mái với địch. Rồi họ cùng nhận ra:
"Bọn chúng vì sao dừng lại..."
"Xảy ra chuyện gì..."
Vừa mở miệng thì Phúc Lộc xuyên qua mưa tuyết, đã mơ hồ nhìn thấy có bóng người ở cao điểm bên kia.
Sau đó, "Oành" một tiếng truyền tới. Thanh âm kia không phải chỉ là một, mà là hàng ngàn, hàng vạn tiếng vang bùng nổ cùng với nhau. Như là kim loại va đập, như là đánh vào bì da. Phúc Lộc có thể nghe được là tiếng vỏ chiến đao đập lên yên ngựa.
Mấy ngàn chiến đao, đồng thời đập lên yên ngựa.
Thanh âm này trong gió tuyết vang lên, truyền tới, sau đó lại im lặng. Chỉ đôi nhịp thở như vậy thôi, nhưng mấy ngàn thanh chiến đao cùng vỗ, loáng thoáng sát khí đã lộ ra. Trong mưa tuyết, mơ hồ thấy đoàn ngựa rẽ sang, chờ Thường Thắng quân xông lại.
Chốc lát, bên này cũng vang lên tiếng hét tràn đầy sát khí:
"Thường Thắng!"
"Thường Thắng!"
"Thường Thắng!"
Liên tục ba tiếng, vạn người cùng hô, hầu như có thể ép mở cả trời mưa tuyết. Nhưng mà trước khi chỉ huy hạ lệnh, không có ai lao lên.
Phúc Lộc đã cảm thấy vị máu ở trong miệng. Đó là sự hưng phấn của một võ giã. Hàng ngũ phía trước, tất cả kỵ binh đang tập hợp lại cũng chỉ hơn 2000. Bọn họ đang chờ ở đó. Đối phương là Thường Thắng quân, có tới hơn vạn người, sát ý khủng bố, nhưng không ai dám xông lên.
Một lát sau, âm thanh bên kia lại đơn điệu truyền tới, rồi im lặng... Rồi lại một lúc sau nữa... Tiết tấu đều đặn, như gõ vào trái tim mỗi người, khiến nó nhảy lên.
Phong tuyết gào thét, chiến trận như rừng, toàn bộ bầu không khí như chỉ cần một chạm là bùng nổ... (chưa xong còn tiếp. . )