Là nơi tin tức thông linh nhất trong thành, lúc sáng sớm thì Phàn Lâu cũng đã biết việc Vũ quân thừa dịp Tông Hàn toàn lực , đánh lén Mâu Đà Cương , thành công thiêu hủy Nữ chân lương thảo.
Ngay khi vừa mặc áo xuống giường thì nha hoàn đã báo cho nàng tin ấy, rồi sau Lý Uẩn vội vã chạy tới.
Mặc dù không dám tới thành tường giúp một chân một tay thì Lý ma ma vẫn là một phụ nữ hiểu đại nghĩa, với việc Sư Sư thường làm gần đây cũng không hề ngăn trở. Nghe được cái tin báo này rồi, mụ không sao ngủ yên nổi mà kêu người trong lâu treo đèn, kết hoa, chờ khi Sư Sư vừa tỉnh lại , liền rồi lập tức tới đây báo tin .
Việc này, nhìn thế nào cũng như chuyện cổ tích vậy.
Tần tướng quân đem 4000 Vũ triều tinh binh, thừa dịp người Nữ chân lơi là phía sau, bất ngờ tấn công Mâu Đà Cương vốn vẫn còn hơn vạn người trong đại doanh, đánh bại Thuật Liệt Tốc, thiêu hủy phần lớn lương thảo, lại vẫn toàn vẹn rút lui.
Tiến công như vậy chính là lôi đình nhất kích, sạch sẽ lưu loát, phấn chấn lòng người. Thế mà Sư Sư nghe xong lại có cảm giác khó mà tin nổi.
Lúc nàng ở cạnh tường thành, đã chứng kiến thủ đoạn hung tàn, mạnh mẽ của bọn chúng. Ngay tối qua, khi những tên đó lọt vào thành, tuy rằng cuối cùng cũng bị binh lính, bảo vệ giết sạch nhưng chiến lực của chúng thật sự kinh khủng. Bên mình để giết được, phải bỏ ra gấp mấy lần sinh mạng. Thậm chí, nơi trú của thương binh gần đó cũng bị náo loạn. Cũng có thương binh anh dũng chống cự lại. Nhưng đều bị chúng giết luôn.
Chống cự mãnh liệt, anh dũng đến thế mà còn bị giết, Sư Sư mới hiểu là chiến lực người Nữ Chân rốt cuộc mạnh tới mức nào. Đó là chưa kể trước đó ngoài Biện Lương đã giết cũng tới gần 30 vạn cần vương quân đội rồi.
Bốn ngàn người đánh lén hơn vạn người, lại còn thắng? Lại còn đốt được lương thảo? Làm sao có thể?
Bởi vì như vậy lý trí như vậy nên, mặc dù Lý Uẩn nói đi nói lại, dù trong lâu ai cũng đều tin, cũng ngập chìm trong vui sướng hạnh phúc, thì riêng Sư Sư vẫn giữ trong lòng chút lạnh đạm.
Nàng ở nơi này đã lâu, thấy qua bao nhiêu thế sự. Việc hư hư thật thật, báo láo công trạng hay mị dân cũng không phải lần đầu. Có thể là bởi sức ép của người Nữ chân quá mạnh, nên cố ý phao tin nhằm phân tâm bọn chúng cũng không chừng.
Trong Phàn Lâu ai ai cũng đang sung sướng vui vẻ. Mà ngoài đường phố thậm chí còn có kẻ vì hưng phấn mà gõ trống khua chiêng. Không lâu sau, bắt đầu có người tìm tới Phàn Lâu ăn mừng. Cũng có người biết nàng hứng thú với việc này nên chủ động tìm tới cùng chung vui. Trần Tư Phong cũng trong số những người bạn ấy.
Ngoài kia bão tuyết đã ngừng, trời cũng vừa hửng sáng. Dường như toàn thành đều đang đắm chìm trong niềm vui của một trận thắng nhỏ. Sư Sư nghe như vậy, chẳng những vui sướng trong lòng giảm bớt, mà mệt mỏi lại tăng thêm mấy phần. Tuyên truyền lớn vậy, càng chứng tỏ mấy lão đại trong triều cũng chẳng kịp lợi dụng mà tổ chức văn đàn cổ động. Nàng xuất thân ca vũ, việc diễn trò là bình thường. Thế nhưng, sau bao chém giết cùng kinh khủng như thế, nếu bao người lại vì một tin tức giả mà ăn mừng thì nàng cảm thấy nổi gai ốc thay cho họ.
Tâm sự như vậy lấn cấn mãi đến lúc Tô Văn Phương cũng tới Phàn Lâu .
Những ngày qua trong , Tô Văn Phương phối hợp tướng phủ làm việc nhằm thúc đẩy các đại hộ cùng phái ra gia đinh giúp đỡ thủ thành. Trên phương diện này đương nhiên có liên hệ với Trúc Ký mà Phàn lâu càng nhiều hơn, vì thế song phương đều có không ít liên lạc. Tô Văn Phương đến tìm Lý Uẩn bàn bạc xem lợi dụng tin báo này thế nào cho tốt, mà Sư Sư nghe được hắn tới, vội cáo lỗi cùng mọi người chạy qua, hướng hắn hỏi thăm chân tướng sự việc.
"…… Chuyện tin báo, rốt cuộc là thật hay giả? Văn Phương ngươi cũng không cần phải lừa gạt ta"
Theo cạnh Ninh Nghị làm việc mấy năm qua, Tô Văn Phương theo bao thử thách đã nhanh chóng trưởng thành. (Đối với Sư Sư) Có thể nói là một trong những nam tử đáng tin cậy. Thực tế hắn ít hơn Ninh Nghị mấy tuổi, việc gió trăng bao năm qua vẫn ngây ngô, trước mặt Sư Sư vẫn coi như hơi non nớt. Hai người dù lui tới biết nhau một thời gian, nhưng bị Sư Sư chắp tay, nghiêm trang mà hỏi thì vẫn thấy có chút khẩn trương. Chỉ là việc kia cũng không khó trả lời :" tự nhiên là thật đó. "
" Văn Phương ngươi đừng để lừa ta , người Nữ chân lợi hại như vậy , đừng nói bốn ngàn người đánh lén một vạn người , chỉ sợ mấy vạn người cùng xông lên cũng chưa chắc có thể chiếm gì lợi thế . Ta biết chuyện này là do bên Hữu tướng phủ phụ trách. Nếu để tuyên truyền , để phấn chấn tinh thần thì có là giả , ta cũng nhất định đem hết sức diễn cho nó thành thật. Nhưng là, nhưng là lần này... ta không muốn cái gì cũng không biết, dù chỉ phần nhỏ cũng được. Bên ngoài thành …… thật sự là cướp trại thành công ư?
Tô Văn Phương nhìn nàng , rồi sau đó , hơi nhìn hai bên, trên mặt của hắn có gì đó là lạ, nhưng không phải do nói láo mà do đè nén trong lòng:" ta đã nói với ngươi , nhưng chuyện này …… ngươi không thể nói ra ngoài . "
" Được . " Sư Sư gật đầu .
" Tần tướng quân cùng tỷ phu đều tham gia việc đó . " Tô Văn Phương hơi có chút đắc ý , " Sau khi Võ Thụy Doanh đại bại, tỷ phu đã toan tính việc này. Hắn ở ngay dưới mắt người Nữ chân, vừa tiếp tục kế vườn không nhà trống , vừa thu thập tàn binh, tiến hành huấn luyện. Lúc mà ngoại thành (bọn kia) không thể tìm nổi một người hay chút lương thực nào, hắn lại cùng Tần tướng quân tấn công một đòn sấm sét , nhắm vào hậu phương của người Nữ chân. Chuyện lần này chính là hai vị thiếu Tần quân cùng cùng tỷ phu cùng nhau chỉ đạo , ta như vậy nói , Sư Sư cô nương thể tin được không? "
"…… Lập Hằng cũng ở đó ? "
" Đêm đó Võ Thụy Doanh bị bại, tỷ phu cũng bị thương nặng." Tô Văn Phương nói , " nhưng vẫn kiên trì chiến lược vườn không nhà trống. Thực đến người của Tướng phủ cũng không ngờ kế hoạch này sẽ có tác dụng như thế nào. Tối qua, tin báo về, Tướng phủ trên dưới đều kinh động. Ngũ công, Kỷ tiên sinh , Giác Minh đai sư bọn họ hưng phấn không sao ngủ được. Cướp doanh cũng chưa đáng gì, mà trọng điểm là hỏa thiêu lương thảo của bọn chúng may ra chỉ còn 2, 3 phần mười, từ đầu tới cuối đều là tỷ phu tính toán. Hôm nay quanh Biện Lương, không thể tìm đâu ra chút lương thực nào. Bọn chúng ăn hết lương, thì chính là lúc chịu chết đấy. "
Hắn lại nói tiếp:" ta theo tỷ phu làm việc lâu như vậy , nào Lương Sơn, nào thiên tai, nào đối phó bọn người võ lâm kia, mỗi lần mỗi khác. Nếu tỷ phu thật muốn xuất chiêu , chưa từng có ai chống đỡ nổi. Lần này, cho dù có phải đối phó bọn Nữ chân , chỉ cần tỷ phu động thủ , bọn họ nhất định phải ăn trái đắng. Hơn bốn ngàn người là nguyên vẹn trở về. Lúc này, cũng mới chỉ bắt đầu thôi. Chỉ tiếc là nhân mã dưới tay hắn không nhiều, nhất định là rất khó khăn. Nhưng ta tin chắc anh rể sẽ không sợ hãi. Khó hơn nữa thì liều mạng một chút là cùng. Chẳng qua là tỷ phu vốn là danh tiếng không lớn , không tiện để tuyên truyền , cho nên vẫn chưa thể nói rõ ra ngoài. "
Tô Văn Phương hơi hếch cằm, bộ dáng tự hào . Làm người Tô gia không gì làm hắn phần chấn bằng thời khắc trong Tướng phủ, các phụ ta cao tầng kia than thở " Lập Hằng mưu tính giỏi thực. "" Lập Hằng thật sự quá tàn độc. " Mấy tháng nay, dưới tình thế không thể nào mà vẫn có thể sắp đặt bố hảo được tốt như vậy, rồi lại tấn công một chiêu sắc bén như thế. Thật sự như loài báo săn ẩn mình trong đêm tối, không ra tay thì thôi, xuất thủ là khiến cho kẻ địch đau thấu tim gan. Hắn sao có thể không tự hào.
Chỉ là tạm thời, để tuyên truyền dư luận thì toàn bộ công lao đều phải thuộc về Tần Thiệu Khiêm. Tin tức để có thể nhanh chóng lan truyền thì cũng phải lược bỏ những chi tiết cũ thể. Tô Văn Phương trong lòng tự hào, lại không có chỗ phát tiết. Lúc này có thể cùng Sư Sư nói chuyện, khoe khoang một hồi, làm hắn thấy thoải mái nhiều lắm.
Mà nghe hắn kể xong, Sư Sư cũng rạng rỡ nụ cười, hưng phấn nhảy nhót, thân thể xoay nhẹ mấy vòng. Nàng dáng người uyển chuyển, lúc này vui sướng từ tâm, một điệu nhảy này tươi đẹp vô cùng. Tô Văn Phương nhìn thấy có chút mặt đỏ, còn chưa kịp phản ứng, Sư Sư đã lại bắt lấy tay trái của hắn, ở trước mặt hắn nghiêng đầu: "Ngươi nói lại với ta lần nũa, là không lừa ta đấy chứ!"
Khuôn mặt Tô Văn Phuong lại đỏ thêm một chút, vừa ngượng vừa tức, sau gân cổ lên: "Sư Sư cô nương, ta Tô Văn Phương còn chưa tới mức phải khoác lác sự tình của anh rể trước mặt người ngoài! Tỷ phu ta ở bên ngoài lo lắng, cửu tử nhất sinh. Có phải ai cũng có thể một nhát, đâm giữa mặt người Nữ chân như vậy, ! Bọn chúng trấn giữ Mâu Đà cương, đại tướng có Hoàn Nhan Đồ Mẫu, Thuật Liệt Tốc. Binh mã hơn vạn người, ngoại trừ tỷ phu ta..."
Hắn muốn nói ngoại trừ Ninh Nghị ai có thể đánh bại bọn họ, lập tức lại cảm thấy hơi quá mức khoác lác, trên mặt càng đỏ. Sư Sư cũng rút lại vẻ hỏi nét mặt, buông tay hắn ra: "Ngươi nói vậy thì ta đã tin rồi. Lập Hằng hắn... Không có bị thương đấy chứ?"
"Không biết." Tô Văn Phương lắc lắc đầu, "Tin tức truyền đến không nhắc tới, nhưng ta nghĩ, không nói thì chắc không sao."
Sư Sư cười, nghiêng đầu, một lát sau nói rằng: "Thân ở hiểm địa, mong là hắn có thể mạnh khỏe."
Tô Văn Phương cười mủm mỉm. Lát sau, chợt nói: "Sư Sư cô nương nghe xong việc này, có phải là lại càng ái mộ tỷ phu ta?"
Ngày thường Sư Sư cùng Ninh Nghị có lui tới, nhưng chưa thể nói là có cái gì mớ ám. Nàng dù sao cũng là hoa khôi, mà nơi lầu xanh, cùng ai có ám muội cũng là bình thường. Kể cả Tô Văn Phương các loại người bàn ra tán vào rằng nàng có phải là yêu thích Ninh Nghị hay không, thì cũng chỉ là lấy Ninh Nghị năng lực, địa vị, quyền thế mà bóng gió, nói đùa, chứ không ai nói thẳng như vậy. Lúc này đem sự tình "trắng trợn" nói ra như vậy, cũng là bởi vì Tô Văn Phương có chút thù dai, tâm tình còn chưa chín chắn. Nhưng Sư Sư thì lại hào phóng nở nụ cười: "Đúng đấy, ta là càng ngày càng thích, càng ái, càng mộ hắn."
Tô Văn Phương cú đấm này đánh vào chỗ trống, khá là khó chịu, nói: "Thế chẳng hóa ra Sư Sư cô nương nên là gả làm thiếp cho anh rể ta hay sao?" Nói rồi có chút hối hận. Có những chuyện không nên dùng trêu chọc người khác. Trên thực tế hắn cùng người giao thiệp cũng đôi ba năm, vốn cũng khá là khéo léo, chỉ là trước mặt Sư Sư mới thất thố như vậy.
Sư Sư thì lại chẳng để ý, chỉ cười: "Lập Hằng làm được sự tình lớn lao như thế, chỉ cần bị người ta biết, chị em trong lâu này chẳng đều muốn hiến thân cho chàng sao? Nếu mà làm thiếp được, Sư Sư này thật vinh hạnh quá."
"Híc, ta nói hơi quá rồi..." Tô Văn Phương chắp tay khom người xin lỗi.
Sư Sư lắc đầu, mang theo nụ cười hơi vui sướng: "Có thể biết được việc này, trong lòng ta thực sự cao hứng. Nữ Chân thế lớn, lúc trước ta thật lo Biện Lương này không thủ nổi. Bây giờ biết được, còn có người ở bên ngoài kia phấn khởi chiến đấu, trong lòng ta mới có chút hi vọng. Ta biết Văn Phương cũng đang vì việc này mà bôn ba, ta cũng sẽ ra tường thành giúp đỡ một hay, không trì hoãn thêm nữa. Lập Hằng thân ở ngoài thành, lúc này nếu có thể gặp lại, ta có ngàn lời muốn nói cùng hắn. Nhưng tạm thời chỉ biết góp chút sức lực để có thể đi đến cùng cuộc chiến này. Chuyện nhi nữ thì đâu có gì đáng nói đâu."
Tô Văn Phương hơi ngẩn người, sau đó chắp tay: "Ây... Sư Sư cô nương, xin hãy giữ gìn bảo trọng." Hắn biết chuyện nàu không có cách nào khuyên can, nên đành thêm một câu "Anh rể ta là người trọng tình cảm, hắn ngày xưa mỗi lời nói, việc làm đều là vì mọi người . Sư Sư cô nương với anh rể giao tình không ít, ta nói ra lời này hơi ích kỷ, nhưng mà, khi anh rể chiến thắng trở về mà không thấy được Sư Sư cô nương, tất đau lòng lắm. Cũng hi vọng Sư Sư cô nương bảo trọng thân thể. Không nên... để bị thương trên chiến trường."
Sư Sư cũng trầm mặc chốc lát, sau đó, trên mặt mang theo nụ cười: "Vậy ta... Vâng, xin sẽ tận lực bảo trọng chính mình..."
Tô Văn Phương là Tô Đàn Nhi đệ đệ, trên lý thuyết mà nói thì nên đứng ở phe chị mình. Với việc ám muội giữa Sư Sư cùng Ninh Nghị hẳn là nên xa cách mới đúng. Nhưng mà hắn cũng không rõ ràng Ninh Nghị cùng Sư Sư có hay không ám muội. Câu nói kia xuất phát từ sự yêu kính với Ninh Nghị. Còn Sư Sư bên này, bất luận nàng đối với Ninh Nghị như thế nào, cũng không thể để lộ ra ít nhiều vết tích. Lúc này trả lời cũng có nhiều hàm ý.
Chỉ là như nàng đã nói, chiến tranh trước mặt, tư tình nhi nữ thì có gì đáng nói không?
Nàng cùng Tô Văn Phương nói chuyện xong rồi, ra khỏi phòng ấm, xuyên qua hành lang dài dằng dặc, sân trong ngoài phủ kín tuyết đọng trắng xóa. Nàng khẽ kéo quần dài. Rảo bước nhanh hơn, đi tới chỗ rẽ không người nơi, nàng mới dần dần mà dừng lại, ngẩng đầu lên, thở một hơi thật dài. Trên mặt lại nở nụ cười: Có thể xác định chuyện này, thực sự là quá tốt rồi.
Sân một góc, lẻ loi ghế cùng bàn đá. Trên một cây hoa mai mới nỏ, lác đác những chấm đỏ, bừng lên trong tuyết.
Sư Sư trở về sân sau, mấy người vẫn còn ở nơi này chờ đợi. Nàng xin cáo lỗi, chuẩn bị đi vào thay quần áo. Mọi người lại một phen khuyên nhủ. Rằng thì là mà nữ tử như vậy, không nên đi ra chiến trường hiểm địa. Sư Sư chỉ lễ phép đáp lại. Đợi đến lúc nàng thay xong thuận tiện y phục gọn nhẹ, họ vẫn kiên trì chèo kéo: chiến trường vô tình, ai cũng đều lo lắng cho người, cũng biết lần này Biện Lương thành đã đến lúc nan giải, nguy cấp, chúng ta cũng muốn đi chiến trường, chỉ là đang có chức quan trên người, không cách nào đi ra, thứ hai hận tay trói gà không chặt, trong nhà vẫn còn có già trẻ lớn bé...
Kỳ thực bọn họ nói cũng đúng, Sư Sư đều biết cả. Nàng từ lúc còn bé đã hiểu được, đối với người, bất kể là hư vinh, kiêu ngạo hay tham lam, hiếu sắc... đều không có coi chút thường. Với những người bình dân vốn không có điều kiện lui tới với dạng hoa khôi, tiền chẳng đủ mà địa vị cũng chẳng tương xứng, nhưng nàng vẫn coi là bằng hữu, vẫn thường cùng bọn họ chơi đùa, giới thiệu với những người ở địa vị cao hơn...
Nàng cảm thấy, lòng người có điểm thiếu sót cũng là việc bình thường. Lòng mình cũng thế thì chỉ trích ai mà làm gì. Cũng như việc ra chiến trường hỗ trợ, nàng cũng chỉ là khuyên nhủ người khác chứ không hề yêu cầu gay gắt. Chỉ vì, nàng cũng cảm thấy xông pha nơi nguy hiểm là lựa chọn của chính mình, không nên ép buộc người khác. Chỉ có một lúc đây nàng mới vì những người tầm thường này mà phiền muộn, mà muốn lớn tiếng một câu gì đó.
Nhưng cuối cùng nàng đã không làm thế. Sau khi tạm biệt mọi người, nàng không đem theo nha hoàn, chỉ nói phu xe đưa nàng tới bên tường thành. Trên xe ngựa, dọc đường đi thì nàng đã quên những người ấy rồi, trong đầu chỉ còn nhớ tới Ninh Nghị đang còn ở ngoài thành kia. Hắn cho bọn Nữ chân ăn quả đắng như thế, bọn chúng nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn. Sau này biết làm thế nào. Nàng lại nghĩ tới những tên Nữ chân đêm trước, nhớ tới những người bị giết. Dao chém vào thịt, đứt chân tay, phanh bụng, chặt đầu, máu tười ròng ròng, mùi tanh tưởi tràn ngập. Rồi những người bị thương lăn lộn trong lửa đỏ, tiếng kêu thảm thiết khiến người ta cả đời cũng không thể quên được... Nghĩ tới đây, nàng bỗng thấy trên người không còn chút sức lực, chỉ muốn bảo xe ngựa quay lại. Ở nơi như thế, chỉ cần bọn Nữ chân xông vào mấy lần, hoặc là phá được thành thì mình mà ở gần như vậy, chính là trốn cũng không thoát, là phải chết chắc. Bọn chúng mà tiến vào, nếu như mình bị bắt, sợ là muốn chết cũng không được...
Không phải không sợ...
Nàng chọn cây trâm cứng rắn, sắc bén nhất, nắm chặt trong tay, sau đó lại cài lên tóc.
Ở bất giác nghĩ ngợi miên man, rằng, nếu mình chết rồi, Lập Hằng khi trở về có thật sẽ vì mình mà đau lòng hay không? Hắn chưa bao giờ biểu lộ việc ấy. Liệu hắn có thích mình hay không? Hay, mình có thật sự thích hắn?
Nhưng ngược lại. Nàng cũng tưởng tượng như, nếu quả thật Lập Hằng có ý với mình, dù chỉ là vì cái tiếng hoa khôi này, hay vì thân thể, chỉ sợ nàng cũng sẽ không từ chối. Nếu đã thế, thì cứ thế đi.
Ừ, nếu quả thật mình chết...
Mải đắm chìm vào những ý nghĩ như vậy, xe ngựa đã tới khu vực phòng thủ tự bao giờ. Lúc nàng từ trên xe xuống, người Nữ chân đã bắt đầu công thành.
Những tảng đá lớn không ngừng bắn phá tường thành. Tên bay vùn vụt. Ngập tràn máu đỏ. Những tiếng la hét điên cuồng. Những âm thanh tắc nghẹn. Những sinh mệnh bị kết liễu. Những đám người xung quanh chạy gấp, nàng bị một nhóm đụng vào, ngã về phía trước. Một cánh tay chống lên đá xanh rớm máu, lại rách mất một miếng vải. Nàng bò dậy, xé ra mẩu vải rách, rồi vừa chạy vừa xoa vào tay, sau đó dùng nó buộc lại mái tóc, hướng về thương binh doanh đi tới.
Cách đó không xa, bên ngoài bức tường lớn, vô số kẻ đang điên cuồng tìm cách lao lên, vượt qua. Cũng có vô số người trọng thương đang nằm trong vũng máu hướng lên trời, nơi đang bị tử thần khổng lồ nhấn chìm, nuốt chửng. Xung quanh, những bóng người chém giết lẫn vào nhau.
Một lằn ranh chết chóc.
"... Người Nữ chân tiếp tục công thành."
Thám báo đem tin tức truyền đến. Bên cạnh đó, trên tuyết, Ninh Nghị đang dùng bàn chải và bột đánh răng tự chế. Sau đó, hắn nhổ bọt ra, lại dùng một ngón tay sò sờ cái răng cửa. Tên thám tử nhệch cả miệng.
"Phải bảo vệ hàm răng cho tốt." Hắn nói.
trên bầu trời, hải âu bay vụt qua.
Khi Hồng Đề cập tới khi đến, thì thấy hắn đang ngồi trên một tảng đá cạnh quân doanh, nhìn vào mênh mông tuyết trắng. Nàng tới ngồi bên cạnh, rồi nắm chặt tay của hắn.
"Đang lo lắng cho Biện Lương phải không?"
"Không đừng được."
"Ngươi đã nói lo cũng chẳng có tác dụng cơ mà."
"Nhưng mà vẫn không nhịn được, thế chứ lại." Ninh Nghị cười cợt, ôm lấy bờ vai của nàng.
Trong doanh trại nơi trấn nhỏ hoang phế mới vừa hừng đông. Mọi người đại khái cũng vừa thức giấc, lúc này đang vừa phát đồ ăn, vừa nhìn những hàng lính cách đó không xa..
Đa số thám báo đã phái đi, việc phụ trách phòng ngự cũng đã được bố trí người. Còn lại khoảng một nửa binh sỹ không bị thương đang được huấn luyện, trong đó rất nhiều người tới từ Lữ Lương. Bọn họ chỉ đứng thẳng tắp trong tuyết, hàng nọ nối tiếp hàng kia, ai cũng như nhau, đứng thẳng, không nhúc nhích chút nào hết.
Huấn luyện đơn điệu mà khô khan như thế, lại có thể rèn luyện ý chí.
Tần Thiệu Khiêm cũng đang chăm chú tin tức Biện Lương thành, nhưng không lâu sau, hắn cũng bị những người này hấp dẫn ánh mắt. Trong chi đội ngũ này cũng có một bộ phận nguyên bản là thủ hạ của hắn, tinh binh cũng có mà lính mới cũng có. Hắn thấy chưa hiểu lắm.
"Phải đứng như vậy bao lâu? Bọn Nữ chân lúc nào cũng có thể đến. Nếu cứ đứng yên bất động mãi, nhỡ bị cước (tổn thương do đông cứng) thì làm sao?" Có người đi hỏi Ninh Nghị.
"Bị cước?", Ninh Nghị lắc lắc đầu, "Không cần lo đâu."
Binh vương chân chính, một người có thể đứng yên bất động đến vài ngày. Dưới tình huống người Nữ chân lúc nào cũng có thể đánh tới, cứ mải rèn luyện thể lực cũng không phải cách hay, mà thay bằng rèn ý chí thì hơn. Dù sao thám báo cũng bố trí khá xa, kể cả người Nữ chân có lại thật thì cũng đủ thời gian thả lỏng, khôi phục chiến lực. Còn việc lo lắng bị cước?!... Vốn tiêu chuẩn chọn binh của Ninh Nghị đã tính tới việc đánh lén kẻ địch. Quân lính trong lúc trời đất ngập tràn băng tuyết, dẫu toàn bộ người trong trận địa bị đông cứng vẫn có thể duy trì tư thế mai phục. Đối với tiêu chuẩn như vậy thì "cước" chẳng đáng nhắc tới.
Đương nhiên, quân đội như thế, không phải cứ đổ tiền, trang bị là có thế đơn giản tạo ra được. Cần phải trải qua chiến đấu, vượt qua rèn luyện sinh tử mới có thể thành. Nếu thật có một đạo hùng sư như vậy, đừng nói bị đông cứng, mà người Nữ chân hay người Mông Cổ, cũng không đáng kể.
Hiện tại, chỉ có thể làm từng bước.
Bởi vì ngày hôm qua Ninh Nghị đã cùng mọi người nói chuyện, nên đến hôm này trong quân đã không còn tâm lý kích động sau chiến thắng nữa. Chỉ còn là sự yên lặng nhưng khát máu, khiến ai cũng thấy khẩn trương. Lúc xế chiều, thì mọi người được phép hoạt động trở lại. Ninh Nghị thông báo cho họ tình hình chiến đấu ở Biện Lương. Đến buổi tối thì mọi người được tập hợp, cùng thảo luận cục diện trước mắt.
Những binh sĩ này, thực ra cũng không nhiều người có thể hiểu được sự tình chiến sự, chứ đừng nói có thể diễn tả thành lời. Mọi người đa phần hướng tới Ninh Nghị đề xuất, chỉ là đánh cái nào trước, cái nào sau, mà cũng phần lớn là đoán mò vô căn cứ. Tuy vậy, hắn vẫn không e ngại, muốn đem việc thành lưu thành thói quen trong quân ngũ.
Thời này chưa có cái gọi là chiến tranh thông tin. Mặc dù cũng ở trên chiến trường thấy địch, tiếp địch, chém giết cùng binh lính thông thường, nhưng nhìn hiểu chiến sự cũng chỉ có loanh quanh mấy chục, tối đa trăm người, còn lại toàn trông chờ vào soái kỳ (kèn hiệu, trống trận, khói nữa chứ nhỉ). Việc này có hậu quả là một khi đại bại, hoặc là soái kỳ bị chém đổ, đa phần chỉ biết theo người bên cạnh mà làm, rồi mạnh ai nấy chạy. Mà cái gọi là quân pháp bấy giờ, có chăng cũng chỉ xử, giết mấy hàng cuối cùng mà thôi. (Hiệu ứng)Sụp đổ kiểu domino thường là do nguyên nhân như vậy gây nên. Có thể nói là do không có một ai, biết toàn bộ tình huống trên chiến trường.
Nhân tâm như cỏ dại, ngả nghiêng theo chiều gió.
Tình huống như vậy, kéo dài suốt các cuộc chiến tranh tự cổ đại tới cận đại. Phần lớn quân đội là như thế. Mà theo lịch sử ghi lại, đã từng có những chi quân đội thuộc loại "thỏ", thậm chí toàn bộ biên chế đều đã bị đánh cho tan nát, mất hiết liên lạc với chỉ huy, dùng hình thức tự phát chiến đấu, đã đánh cho kẻ địch bao quanh họ luống cuống chân tay, thậm chí không còn biết được đối tượng mình bao vây là ai, đang ở đâu nữa.
Sau này, lúc liên Triều chống Mỹ, người Mỹ, phe "ưng" rất kinh ngạc khi phát hiện ra, bên phe "thỏ", từ trên xuống dưới, gần như mỗi tên binh nhất, đều có thể biết kế hoạch tác chiến. Bởi bọn họ đã tham dự thảo luận kế hoạch tác chiến. Chuyện này thật ra rất kỳ quặc, nhưng nó bảo đảm một chuyện là: cho dù mất đi liên lạc thì mỗi người lính vẫn cứ biết mình cần phải làm gì, tại sao phải làm như vậy. Mặc dù chiến trường có rối loạn thì bọn họ vẫn có thể tự thích ứng để hướng tới mục tiêu.
Nói đơn giản, đó chính là chủ động tác chiến.
Đương nhiên muốn làm chuyện này thì yêu cầu đối với quân đội cũng là rất cao. Mà vấn đề đầu tiên, cũng là quan trọng nhất cần cân nhắc, chính là lòng trung thành, là kẻ làm tình báo có thể hay không để lộ bí mật. Một đội quân mạnh mẽ không phải một lũ cực đoan, mà là những cá nhân toàn diện.
Nói vậy chứ trước mắt, dù có thiếu sót cũng vẫn phải làm...
Chí ít ở trong lần chiến đấu trước, khi từ Nữ chân doanh địa bay lên cột khói, sức chiến đấu của quân đội đang đánh trực diện bỗng nhiên tăng vọt, chính là nguyên nhân này.
Cùng lúc, tại phế trấn bên yên yên tĩnh tĩnh huấn luyện thì cách đó hơn mười dặm, Tông Vọng công phá Biện Lương không ngơi nghỉ. Mà người trên thành thì quyết tử chống cự, dù cho máu chảy thành sông, thương vong nặng nề, vẫn kiên quyết thủ vững.
Làm hắn hơi bị bất ngờ.
Lúc đánh Liêu, bọn hắn đã từng đối đầu với đội ngũ của Tiêu Cán, của Da Luật Đại Thạch...,cũng cứng rắn như thế. Bọn họ đều là mãnh tướng, tinh binh, đều đã từng ngoan cường chống cự, cũng từng ỷ vào ưu thế binh lực, để phía hắn từng thất bại, từng ăn những quả đắng. Nhưng so với hiện tại thì có chút không giống.
Bọn Vũ triều vốn là nhu nhược, rất sợ chết. Binh sĩ sức chiến đấu thấp kém. Thế mà đến cái lúc này, chúng nó lại bán mạng cả lũ...
Vũ triều dĩ nhiên có một đám nho sinh ngu dốt không sợ chết. Nhưng dù sao cũng chỉ là số ít. Trước tình thế như này, bọn chúng làm thế nào mà...
Sao có thể như vậy được?
Hắn đột nhiên có chút ngạc nhiên.
Mà, ngoài cái sự nghi hoặc vừa nảy sinh này, hắn vừa công thành vừa phải để ý chỗ khác nữa.
Bọn đánh lén Mâu Đà cương kia, cứ rình rập ở hơn mười dặm ngoài, là định làm cái trò gì.
Khác với cái thành Biện Lương chỉ có thể thủ này, cánh quân thần bí kia xuất hiện làm hắn thấy có chút áp chế.
Sau khi Mâu Đà cương bị đánh lén, Tông Vọng đã tăng mạnh phòng vệ đối với đại doanh, đề phòng bị đánh lén một lần nữa. Nhưng nếu mình đang công thành mà bọn kia liều mạng xông đến, ép hắn hai đầu thọ địch thì cũng có thể lắm. Thì phải làm sao đây?
Mặc dù chính mình mãnh liệt công thành đến vậy, thế mà đối phương đánh lén xong, cứ một mực duy trì khoảng cách với Mâu Đà cương; đã không tấn công bên hắn, mà cũng không hội về thành, tạo thành một tam giác quỷ dị. Sự tồn tại cùng uy hiếp của nó khiến người Nữ chân tạm thời không thể phái binh đi ra ngoài tìm lương, thậm chí ngay cả từ Biện Lương cùng Mâu Đà cương Quân doanh đổi binh, vận chuyển, cũng phải cẩn thận hơn.
Đối phương đến cùng là cánh tự do, hay là còn tụ quân, chờ viện quân tới? Tập kích Biện Lương để giải vây hay là mai phục, đánh lén? Con ruồi này xuất hiện, quả khiến người ta khó chịu.
"Quách Dược sư đang làm gì vậy?" Đang khi Tông Vọng muốn thúc giục thêm lần nữa thì có tin thám báo đã truyền đến.
"Hôm nay buổi trưa, Quách tướng quân đem Thường Thắng quân với Trình Phổ Độ cùng Vũ Triều Tây quân xảy ra chiến đấu, Tây quân chạy tán loạn. Quách tướng quân phán đoán Chủng Sư Trung chủ động tháo chạy, giả vờ dương bại tư thái, thật ra là kế không thành, hắn đã đem kỵ binh truy đuổi, đánh vào bên sườn."
Thường Thắng quân cùng Tây quân tác chiến, Tây quân không chủ động lui lại, mà là dương bại (chạy tung tóe, hỗn loạn), trên thực tế cũng là vì muốn gây khó hiểu Quách Dược sư, để hắn không đuổi theo. Nhưng Quách Dược sư cũng là kẻ lão luyện. Thực bại cũng được, dương bại cũng được, đã biết đối phương không có khả năng mai phục phản công rồi thì cứ trực tiếp giết tới. Nhưng Tông Vọng cũng không để ý những việc này.
"Truyền lệnh cho hắn, ta mặc kệ hắn cùng Tây quân đọ sức thế nào, gọi hắn quay lại!" Tay của hắn ở phía trước trên bản đồ vung lên."Bảo hắn làm thịt bốn ngàn người này cho ta!"
Nhận được mệnh lệnh, thám báo nhanh chóng rời đi.
Doanh địa phế trấn, lửa trại bập bùng. Trong phòng, Ninh Nghị mấy người cũng thu được tin tức.
"Chủng Sư Trung không muốn cùng Quách Dược sư liều mạng, tuy rằng đã sớm đoán vậy, nhưng vẫn cứ thấy đáng tiếc quá."
"Chuyện thường. Thường Thắng quân hơn 3.6 vạn, đều là tinh nhuệ ngang ngửa với Tông Vọng. Dưới trướng Chủng Sư Trung chỉ có 2.4 vạn. Dù có đánh, thì thắng bại cũng đều thảm, cũng chẳng phá được vây. Kể cả có là Chủng Sư Đạo đích thân chỉ huy, chỉ sợ cũng làm như thế thôi." Tần Thiệu Khiêm thở dài.
"Ta có chuyện chưa rõ." Hồng Đề hỏi, "Nếu là không muốn đánh, vì sao không chủ động lui bình. Mà phải làm trò dương bại, bây giờ bị đối phương nhìn thấu. Hắn cũng là bị thiệt hại nặng."
"Ta cảm thấy... Tây quân dù sao có chút tiếng tăm, là muốn thử xem đối phương có hay không kiên quyết chiến ý. Mặt khác, lần này là dương bại, bị đối phương nhìn thấu. Biết đâu lần sau lại đổi giả thành thật, thật sự dụ địch. Ai mà có thói quen tư duy sẽ bị trúng kế. Có lẽ, Chủng Sư Trung chỉ huy cũng cao minh, mới dám làm thế... Ân, ta chỉ có thể nghĩ đến như vậy." Ninh Nghị nghiêng đầu, "Nhưng mà. Tiếp theo, bọn hắn có thể đến làm thịt chúng ta đó."
Trên tay hắn, chân chính biết đánh nhau chỉ có hơn bốn ngàn người. Ninh Nghị cũng như Tần Thiệu Khiêm vốn đều mong Tây quân có thể tiêu hao bớt một phần sinh lực địch. Thậm chí khổ sở thả ra tin tức, rằng kế chuẩn bị phá Hoàng Hà chính là của phe Tây, để Quách Dược sư quyết hướng bên đó mà đánh. Thế mà Chủng Sư Trung không hề có lòng chiến. Tuy đây là chuyện đương nhiên, nhưng dù sao cũng hơi thất vọng.
Nếu Chủng Sư Trung mà biết việc này, không hiểu sẽ điên tiết đến thế nào. Nhưng vào lúc này, có thể bày kế kiểu đánh bạc như vậy, bọn họ cũng là hết cách rồi.
Hàn Kính từ bên cạnh lại nói: "Có thể đem hơn ngàn người vừa cứu được chạy về một đằng. Chúng ta cũng làm bộ rời đi, để những người còn lại lôi kéo sự chú ý?"
Bắc Biện Lương mấy tháng trước hơn 30 vạn quân bị đánh tan, lúc này tập hợp lại chỉ còn được mấy nhánh. Lúc đó đã không thể đánh bại bọn chúng thì bây giờ càng khỏi phải trông đợi gì.
Ninh Nghị lắc đầu: "Bọn họ vốn là quả hồng nhũn, chạm nhẹ là nát ngay. Giữ lại còn có chút sinh lực. Còn hơn một ngàn người kia..."
Hắn nói tới chỗ này, hơi dừng, mọi người đều nhìn hắn. Hơn 1000 người này thân phận dù sao cũng là nhạy cảm. Bọn họ đã bị người Nữ chân bắt được, nhận hết dằn vặt, thể chất cũng suy nhược. Bây giờ phe mình lại bị thám báo nhìn chằm chằm. Làm sao mà đưa họ đi, đi đâu, đi lúc nào, đều là vấn đề. Một khi đại quân Nữ chân thật sự đánh tới, bên mình hơn bốn ngàn người muốn chạy cũng vướng víu.
"Hơn một ngàn người, ta vẫn là muốn mang về Hạ thôn." Ninh Nghị nói, "Đúng là thân thể bọn họ không tốt, chiến ý không cao, lên chiến trường, hơn một ngàn người gộp lại cũng chống không nổi ba mươi, năm mươi kẻ khác. Đã thế còn tốn cơm. Thế nhưng để Hạ thôn mọi người nhìn gương bọn bọ cũng tốt. Biết đâu, thấy người ta thảm như vậy, Hạ thôn hơn một vạn người lại có thể thêm ra 1000 sức chiến đấu... Để ta từ từ nghĩ cách đưa đi bọn họ."
Mặc dù hôm qua đã nói rồi, nhưng nghe hắn như vậy vẫn thật lạnh lẽo vô tình. Mọi người nghe xong đều lặng lẽ, Tần Thiệu Khiêm đành lên tiếng trước, "Ta đồng ý."
"Còn lại thì được bước nào hay bước đó. Tiếp theo, phải xem bao giờ người ta đánh tới..." Ninh Nghị hơi tay của chính mình, lại tiếp "Cũng phải xem xem, Biện Lương còn chống nổi hay không..."
Thường Thắng quân 3 vạn sáu, Mâu Đà cương hơn vạn, Biện Lương ngoài thành hơn năm vạn, dù như thế nào, bốn ngàn người thực sự là quá ít quá thiếu.
Ngoài phế trấn, trong rừng thẳm, trên tuyết lĩnh, xung đột nhỏ, va chạm, chém giết trong đêm giữa các đội ngũ thám báo không hề ngơi nghỉ...
Biện Lương, Sư Sư ngồi ở trong góc gặm bánh bao, trên người nàng, trên tay đều là mùi máu tanh. Mới đây, một tên thương binh vừa chết ngay trước mắt.
Chiến sự buổi tối đã ngừng lại, sau khi lương thảo đại doanh lương bị thiêu hủy, người Nữ chân ngược lại bỗng trở nên đủng đỉnh. Trên thực tế đến buổi tối mà đánh nhau, chênh lệch chiến lực ngược lại sẽ giảm đi. Người Nữ chân nhân công thành đêm cũng phải trả giá lớn.
Buổi sáng được (tin tức) cổ vũ. Nhưng đến bây giờ, sau một ngày dài tựa như cả mùa đông thì khoảnh khắc phấn khích kia cũng chỉ như một chớp mắt. Dù thế nào thì nhiều người chết như vậy, làm cho người ta cảm thấy chỉ còn là đau đớn cùng sợ hãi. Trốn ở thương binh doanh, Sư Sư cũng không biết tường thành lúc nào có thể bị công phá, lúc nào người Nữ chân sẽ giết tới trước mắt, chính mình sẽ bị giết hay là bị cường bạo...
Nhưng nàng cũng cảm thấy, dường như mình đã thích ứng với cuộc chiến này.
Cho nên nàng mới có thể trốn ở góc phòng, vừa gặm bánh bao, vừa nghĩ tới Ninh Nghị, như vậy, cũng sẽ không đến nỗi buồn nôn.
Đó là điều duy nhất trong lòng nàng có thể dùng để chống đỡ. Chút tâm tư ấy, cũng như bản thân nàng, nấp trong góc kia, không ai biết.
Tiết Trường Công đứng ở trên tường thành, ngẩng đầu nhìn mặt trăng giữa trời.
Phía trước chính là người Nữ chân đại doanh. Quả thực là gần trong gang tấc. Công kích của người Nữ chân cũng là gần trong gang tấc. Mấy ngày này, bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công, xông tới, đem nơi này biến thành một dòng sông máu. Vừa rồi cũng vậy.
Nhưng dù như thế nào, thời khắc này, đầu tường trên dưới trong đêm yên tĩnh khiến người ta thở dài. Trong mấy ngày ngắn ngửi, Tiết Trường Công đã thăng quan, thủ hạ ngày càng nhiều, cũng biến thành càng ngày càng xa lạ.
Người quen thuộc chết cả rồi, người mới bổ sung tới, một mình hắn ở này trên tường thành, cũng càng ngày càng lạnh lẽo.
Có lúc, hắn rất muốn đi Phàn lâu, tìm Hạ Lôi nhi. Ôm thân thể của nàng, an ủi một thoáng chính mình. Hay là cho gọi nàng vào trong quân doanh nhỉ. Lấy hắn địa vị bây giờ, làm như vậy cũng không ai nói gì, quan mà. Người Nữ chân ngừng chiến, hắn ở bên trong doanh trại nghỉ ngơi một chút, thì ai dám có ý kiến. Nhưng hắn chung quy không làm như vậy.
Nói không chắc... Tất cả đều sẽ chết...
Nhìn lại trong thành, Vạn gia đèn đuốc, có lẽ còn đang ăn mừng tin thắng lợi sáng sớm hôm nay. Bọn họ không biết trên tường thành khốc liệt như thế nào, cũng không biết rằng người Nữ chân tuy bị đánh lén, vẫn cứ đủng đỉnh công thành —— dù sao bọn họ bị thiêu hủy, cũng chỉ là sáu, bảy phần mười lương thảo thôi.
Bọn họ vẫn còn có thể kéo dài công thành.
Chỉ là, còn có thể kiên trì bao lâu đây?
Đêm ấy, người Nữ chân không mạnh mẽ tấn công mặt phía Bắc nữa, chỉ ở phía Tây tường thành đánh lén một lần, sau khi thất bại thì cũng rất nhanh rời đi.
Sư Sư đang ngủ, giật mình tỉnh dậy.
Nàng tưởng người Nữ chân đánh vào rồi, lúc tỉnh lại thì bên cạnh vài thương binh nhìn nàng. Có người nói: "Sư Sư cô nương, cô nên tìm một chỗ, cố gắng ngủ lại một chút đi."
Nàng mình cười, xoa mặt đứng lên. Trong trại thương binh thật ra cũng không yên tĩnh. Xung quanh đều là người bị thương, có người còn kêu thảm thiết, đại phu cùng người giúp đỡ chạy khắp nơi. Nàng nhìn người bên cạnh lúc này đã chẳng còn âm thanh nào. Hắn vốn bị chém đứt một chân, trên người trúng rồi mấy đao, thêm một nhát trên mặt, da thịt của hắn lạng mất một mảng, khá là đáng sợ. Lúc Sư Sư ngồi xuống bên cạnh thấy một cánh tay hắn rủ xuống, mắt trợn tròn đầy máu, răng nghiến chặt. Có lẽ hắn cố nén đau đớn nên mới liều mạng cắn răng, liều mạng trợn mắt. Rồi cứ như vậy chết đi.
Sư Sư ở bên cạnh hắn quỳ xuống, đưa tay chạm đến vết thương trên mặt hắn, cái vết thương đáng sợ ấy. Nàng không còn cảm thấy trong lòng một chút nào buồn nôn nữa. Sau đó nàng vuốt mắt cho hắn, đoạn đi ra ngoài tìm người thu thập thi thể, để họ khiêng hắn đi.
Dưới ánh trăng rơi rơi, Sư Sư đứng ở dưới vầng sáng màu bạc, xung quanh vẫn là tiếng người, tiếng binh lính qua lại, tiếng người phụ trách thủ thành ong ong... Cảm thấy cuồn cuộn đau đớn.
Lúc nàng trở về, thấy trong đám người thống khổ, có kẻ nàng biết, có người không. Bỏ mặt hết thảy những tiếng kêu thảm thiết, tiếng rên rỉ, tiếng thở rốc, nàng ngồi xuống nắm chặt tay một thương binh trẻ. Người kia mở mắt ra nhìn nàng một cái, khó khăn nói: "Sư Sư cô nương, cô thực sự nên đi nghỉ ngơi..."
"Hừm, được mà." Nàng nghiêng đầu, nhìn bên ấy những người khác, nói: "Hay là, tôi hát cho mọi người một đoạn nhé..."
Đó là việc nàng am hiểu nhất...
Tuyết, sau đó lại buông xuống. Biện Lương trong thành, cuồn cuộn mùa đông.
Ngoài thành, cũng gian nan, cũng khốc liệt như thế, thời khắc quyết định của trận chiến dường như đang tới...
p: Ân, ngày hôm nay sinh nhật ta, ba mươi tuổi. Tuy rằng không có làm được viết xong thứ bảy tập, nhưng xác thực tận lực, sẽ có hay không có cái sinh nhật tuỳ bút còn rất khó nói, các loại (chờ) ngủ một giấc lên, nếu như có tâm tình, có thể sẽ tiện tay tả ** đồ vật.
Mới phát hiện, chương này 10 ngàn chữ.