Chúc Mừng Ngài Thoát Chết Thành Công

Chương 42




Hô hấp của Mạc Dịch hơi chững lại.

Đôi mắt anh dán chặt vào tờ giấy, ánh sáng nhạt lọt qua khe cửa hắt một đường lên mặt giấy, soi rõ chữ viết bên trên.

Trước là “FIND ME”, giờ đến “FIND US”…?

Đầu óc Mạc Dịch hơi hỗn loạn, quá nhiều suy nghĩ lẫn lộn với nhau như mớ bòng bong, khó mà thông suốt được.

Ngoài cửa truyền đến tiếng “kẽo kẹt” mơ hồ, nhưng cũng đủ vang dội trong không gian tĩnh mịch tù túng này.

Có lẽ là kẻ kia đang mở cửa.

Âm thanh ấy lập tức khiến Mạc Dịch tỉnh táo trở lại. Tuy trái tim đang đập dữ dội điên cuồng nhưng anh vẫn cố thở thật nhẹ theo bản năng.

Dựa trên những chi tiết vừa rồi quan sát được trong phòng y tế, e rằng tên bác sĩ này còn mắc cả chứng ám ảnh sạch sẽ.

Cho nên lúc nãy Mạc Dịch đã hành sự vô cùng cẩn thận, cố gắng không chạm vào hay làm thay đổi bài trí vốn có của căn phòng.

Thế nhưng… hắn ta lại trở về quá đột ngột.

Trong tình trạng cuống quýt khẩn trương, Mạc Dịch cũng không rõ mình có phạm phải sai lầm nào không.

Ngoài cửa rất yên tĩnh.

Bên tai là tiếng trái tim mình đập dồn dập, thình thịch co bóp, đẩy máu nóng ồ ạt đè ép vành động mạch, âm thanh khuếch đại gấp nhiều lần trong không gian lặng ngắt như tờ.

Một tiếng “tách” bé nhỏ vang lên cắt ngang không gian yên tĩnh, ánh đèn xuyên thấu qua khe hở theo đó cũng sáng hơn một chút.

— hắn vừa mở đèn trong phòng y tế.

Mạc Dịch nín thở.

Cách ván cửa, một giọng nói lạnh lùng nhão dính vang lên nghe như tiếng rít của rắn rết:

“Someone has been here.”

(Có kẻ xâm nhập nơi này.)

Trái tim như bị ai đó bóp chặt, hồi chuông báo động trong đầu gióng lên liên hồi —

Máu huyết cả người trong nháy mắt đông cứng lại.

Nguy rồi.

Nếu còn ngồi im thì chẳng khác nào tự đưa mình vào rọ —!

Mạc Dịch suy tính nhanh như chớp. Anh vội vã quét mắt một vòng quanh căn phòng tối tăm rồi khựng lại ở chiếc ghế cạnh cửa, lập tức nghĩ ra một đối sách.

Suy luận liên tiếp nối đuôi nhau hình thành ở trong đầu, tất cả chỉ diễn ra trong có vài giây.

Dưới áp lực khổng lồ, Mạc Dịch ngược lại càng trở nên bình tĩnh đến bất thường. Anh hạ thấp giọng nói một chữ vào tai Vương Trạch Chi đang ngồi xổm bên cạnh mình:

“Chạy.”

Nói xong liền đứng bật dậy, nhấc ghế lên chạy ra bên ngoài.

Ra tới cửa, khóe mắt Mạc Dịch trông thấy tên đàn ông mặt mày dữ tợn, nửa bên má be bét máu thịt đang đứng ngay giữa phòng y tế.

Kẻ kia không ngờ bọn họ lại dám trắng trợn xông ra từ căn phòng ngay bên cạnh, đôi mắt đang đờ đẫn vô hồn cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

Nhân cơ hội này, Mạc Dịch sải bước tiến đến, giật mạnh cánh cửa phòng y tế rồi đóng lại đánh “rầm” một cái, sau đó nhanh nhẹn cài lưng ghế lên tay cầm. Bên trong cánh cửa truyền ra âm thanh giật lắc “cành cạch”.

Vương Trạch Chi đi theo sau Mạc Dịch trợn mắt há mồm: “…” làm vậy cũng được nữa hả?

Ngay sau đó là tiếng súng nổ vang rền cả hành lang, vụn gỗ bắn tung, cánh cửa cũng lập tức thủng một lỗ lởm chởm to tướng.

Tiếng kim loại lách cách khi viên đạn chạy trong ổ quay lại vang lên.

Giọng nói của Mạc Dịch như tiếng chuông cảnh báo, đánh thức Vương Trạch Chi khỏi giây phút thất thần: “Còn đứng đực ra đó làm gì, chạy mau!”

Vương Trạch Chi giờ mới bừng tỉnh, vội quay đầu bắt kịp bóng dáng Mạc Dịch ở phía trước, hai người hướng tới cánh cửa ở đầu hành lang bằng tốc độ nhanh nhất.

Đống giường nhỏ rải chi chít trở thành chướng ngại vật ngăn cản bước chân hai người.

Nhưng cả hai cứ thế nghiêng ngả lảo đảo chạy xuyên qua căn phòng bị giường nhồi kín đến mức gần như không có lấy một kẽ hở. Mặc kệ đầu gối liên tục va vào trụ giường sắt, bọn họ cũng không hề chậm lại mảy may.

Phía sau lại truyền đến tiếng súng vang dội, theo đó là tiếng ván cửa vỡ vụn.

Trái tim Mạc Dịch thắt lại, tốc độ chạy không khỏi trở nên vội vã hơn.

Tiếng bước chân dồn dập nặng nề đã ở sát sau lưng rồi!

Lúc này hai người đã đến được cuối phòng, đang chuẩn bị băng qua cánh cửa gỗ ngăn cách hai gian. Mạc Dịch hơi nghiêng đầu liếc về phía sau — thấy bóng người kia đột nhiên dừng bước — trái tim bỗng run rẩy, anh vội lắc mình vào căn phòng phía trước, một tay kéo Vương Trạch Chi, một tay theo đà đóng chặt cửa lại.

Dường như đúng vào khoảnh khắc ấy, tiếng súng vang lên.

Đạn súng hoa cải bắn vào ván cửa không quá bền chắc làm vụn gỗ văng tứ tung, rất nhiều mảnh trong số đó theo lực xung kích găm sâu vào cánh tay Mạc Dịch.

Anh cắn chặt răng, bàn tay vốn đã chịu vết thương cũ lúc này run lên cầm cập, đau đớn dữ dội khiến Mạc Dịch phút chốc ngừng thở.

Cũng may khoảng cách hắn đứng không gần như lúc ở phòng y tế, nếu không cánh cửa này đã thủng một lỗ to rồi.

Mạc Dịch suy nghĩ rất nhanh, bèn kéo một cái giường nhỏ bên cạnh qua. Chân giường bằng sắt cọ trên mặt đất phát ra âm thanh ken két ghê răng.

Vương Trạch Chi tinh ý thấy miệng vết thương trên tay anh, cũng vội vàng hợp sức nâng giường ra chặn cửa, sau đó cả hai cùng chạy về phía cầu thang.

Phía sau lại vang lên tiếng súng, Mạc Dịch và Vương Trạch Chi không còn hơi sức đâu mà quan tâm, chỉ biết dốc hết sức lực để trèo lên mặt đất mà thôi.

Theo tiếng “kẽo kẹt” nho nhỏ vang lên, cửa sắt trên đỉnh đầu bật mở, ánh sáng nhạt nhòa yếu ớt tràn xuống từ hành lang như một liều thuốc trợ tim tiêm vào tĩnh mạch của hai người vậy.

Phía sau truyền đến âm thanh cửa bị phá tung cùng tiếng giường sắt va vào nhau “ken két” — tiếng bước chân nặng nề đã đuổi sát đến nơi rồi.

Mạc Dịch cùng Vương Trạch Chi dồn hết sức chạy vọt lên trên rồi đẩy sập cửa sắt đánh “keng” một cái. Tiếng kim loại chát chúa chặn đứng tất cả âm thanh truy đuổi ở lại dưới tầng hầm.

Thế nhưng theo đó là tiếng nện cửa thình thình mãnh liệt đến mức cả tấm sắt phải chấn động theo, làm bụi bặm xung quanh rũ tung. Hai người vội hợp lực đè ép cánh cửa vẫn đang chớp mở, thậm chí dùng trọng lượng của cả cơ thể để áp lên trên. Cuối cùng thì hai phút sau, kẻ bên dưới tựa hồ cũng ý thức được bản thân có làm gì cũng vô ích, bèn thôi không đập phá hay lay cửa nữa.

Mạc Dịch thở phào một hơi, ngồi phịch xuống cánh cửa, cảm giác đau đớn mỏi mệt ập tới trong nháy mắt, tựa như cơn lũ nuốt chửng mọi cảm quan, khiến anh gần như không kiềm nổi mà run lên cầm cập.

“Lúc nãy ở dưới tầng hầm, cảm ơn anh.”

Vương Trạch Chi nhìn anh nửa cảm kích nửa lo lắng, hỏi han vẻ hơi áy náy: “Thương thế của anh thế nào rồi?”

Mạc Dịch lắc đầu một cách khó khăn rồi hít sâu vài hơi, cố gắng làm bản thân bình tĩnh trở lại.

Vương Trạch Chi quan sát vết thương của Mạc Dịch: cả ống tay áo gần như đã bị nhuộm đỏ bởi máu tươi. Cậu nhìn mà không khỏi lo lắng, cùng với đó là cảm giác áy náy dâng trào. Vương Trạch Chi lục lọi trong ba lô của mình, lấy ra một lọ thuốc giảm đau, đổ hai viên ra lòng bàn tay rồi đưa cho Mạc Dịch: “Ăn đi cho đỡ.”

Sau khi uống xong, tuy khuôn mặt vẫn trắng bệch nhưng Mạc Dịch đã bình tĩnh hơn một chút.

Vương Trạch Chi nâng cánh tay bị thương của anh lên, rút con dao gấp ra cắt gọn vải áo rách bươm, để lộ vết thương chằng chịt cùng da thịt máu me bê bết. Cậu cau mày dặn dò:

“Em gắp vụn gỗ còn sót lại rồi sơ cứu miệng vết thương cho anh. Bằng không đợi lát nữa hành động sẽ rất bất tiện… Nhưng mà dược lực của thuốc giảm đau thông thường không thể giúp thần kinh con người vô cảm với đau đớn mức đó. Anh đành phải chịu đựng một lát vậy.”

Khuôn mặt tái xanh của Mạc Dịch nghiêm lại, anh gật gật đầu.

Hơn mười phút sau, Vương Trạch Chi quấn hết băng vải còn thừa lên cánh tay anh, cũng kết thúc đợt trị liệu thống khổ này.

Mạc Dịch thở hổn hển, chiếc áo duy nhất trên người đã ướt sũng mồ hôi, khuôn mặt tái mét, trắng nhợt đi nhưng đôi mắt đen thẫm như mực vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, tỉnh táo trước sau như một.

May mắn sức chịu đựng của anh khá cao, nếu là người bình thường e rằng đã đau đến ngất lịm đi rồi.

Mạc Dịch thử cử động cánh tay vài lần, đoạn quay đầu nói với Vương Trạch Chi: “Tôi sợ hắn sẽ thoát được ra. Cậu mang một vài vật nặng về để chặn cửa, tôi sẽ tạm tiếp tục ngồi đây để chắn.”

Vương Trạch Chi gật gật đầu, đoạn dặn dò anh vẻ hơi lo lắng: “Nếu có chuyện gì bất thường thì gọi to lên nhé.”

Mạc Dịch cười cười gật đầu.

Bóng dáng Vương Trạch Chi dần biến mất sau ánh đèn yếu ớt của hành lang. Mạc Dịch giật giật bả vai. Vì cơn hành xác vừa rồi mà quần áo đã ướt đẫm mồ hôi, khiến anh không khỏi co ro thân mình giữa hành lang âm u lạnh lẽo.

Đúng lúc này, cánh cửa sắt dưới thân lại bắt đầu rung lắc.

Mạc Dịch vội vàng ngồi thẳng người dậy, dang hai chân giữ thăng bằng cho cơ thể, cố gắng dùng trọng lực ngăn chặn cánh cửa lay động liên hồi.

Nhưng hiềm nỗi thể trọng không đủ, Mạc Dịch cảm giác được dù có xoay xở thế nào cả thân mình anh cũng dần dần bị nâng lên… nâng lên…

Nâng lên chút nữa…

Mạc Dịch hết cách, đành hét lớn: “Vương Trạch Chi! Hỗ trợ!”

— Cam đoan lần này khi trở về anh phải tập thể hình không ngừng nghỉ, ngoài ra phải chú trọng tăng cân nữa!

Vương Trạch Chi vội chạy tới giúp anh ngăn chặn cửa sắt, tay kia quơ quơ thứ gì đó cho anh xem: một ổ khóa to. Đây chính là chiếc khóa vốn dĩ còng trên cánh cửa này khi tuyến thời gian vẫn còn chưa quay ngược.

Anh tay mắt lanh lẹ, một bên đè ép cánh cửa vẫn không ngừng rung lắc, một bên tròng khóa rồi bấm một cái, niêm phong chặt cứng cánh cửa lại.

Hai người buông tay lui về phía sau, thấy cánh cửa lại một lần nữa yên ổn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Đang bước giật lùi, Mạc Dịch thấy dưới chân hơi cộm cộm, bèn cúi đầu nhìn xuống, hóa ra bản thân vừa giẫm lên một tờ giấy nhỏ.

Anh khom lưng nhặt nó lên, bên trên vẫn là hai chữ “FIND US”.

Mạc Dịch thuận tay lật mặt sau, lúc này không khỏi rùng mình với hai chữ viết ở bên này:

“HELP US”

Trong nháy mắt, trí óc Mạc Dịch liên tưởng đến một chuyện — vừa rồi, ở trong đại sảnh! Lúc Tôn Tiểu Nham bị hành hạ đến chết, trong không gian vang lên một tiếng cười rất khẽ.

Mạc Dịch ngẩng phắt đầu dậy, nói nhanh như máy: “Nguyên nhân kẻ chủ mưu quyết định giết sạch đám nhỏ là để che giấu chứng cứ phạm tội, đúng không?”

Tự dưng bị hỏi bất thình lình nên Vương Trạch Chi cũng ù ù cạc cạc. Cậu ngẫm nghĩ rồi gật gật đầu.

Mạc Dịch tiếp tục nói: “Nếu vậy thì hành quyết một cách đơn giản chẳng phải càng thuận tiện và nhanh chóng hơn sao? Còn muốn mang mấy đứa trẻ xuống tầng hầm rồi hành hạ đến chết để làm gì?”

Vương Trạch Chi sửng sốt, trong ánh mắt hiện vẻ trầm tư. Đúng rồi… Vấn đề này lúc trước cậu cũng không hề nghĩ tới.

“Còn nhớ tập văn kiện mới được ký tên ngày hôm nay không?” Mạc Dịch mím môi, ánh mắt lấp lánh dưới ngọn đèn tù mù:

“Có lẽ viện trưởng muốn kiếm một món cuối cùng trước khi cơ ngơi hoàn toàn sụp đổ, hoặc có lẽ là để lấy lòng quý nhân chống lưng cho hắn — cho nên đã cung cấp một tiết mục cho những kẻ có tiền lại có đam mê đặc thù.”

Một tiết mục tàn sát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.