Chúc Mừng Ngài Thoát Chết Thành Công

Chương 32




Mạc Dịch đứng dậy, lật đật bước nhanh đến bên chiếc giường ngã ngửa kia.

Lần này anh không tìm kiếm ở chân trụ giường, thay vào đó dùng sức đẩy chiếc giường lật nghiêng ra rồi lần tìm phần đỉnh trụ, quả nhiên nhanh chóng moi được ra một viên giấy bị vo tròn.

Mạc Dịch nhẹ nhàng phủi sạch bụi bặm bám bên trên rồi cẩn thận gỡ nó ra. Trang giấy nhăn nhúm ngả màu nâu vàng dơ bẩn cũ kỹ, bên trên vẽ một con người que treo cổ bằng nét bút sáp màu non nớt. Bên dưới viết rải rác mấy chữ cái tiếng Anh.

Hai hàng lông mày Mạc Dịch thoáng giãn ra. Quả nhiên suy luận của anh đã đúng.

Beneath hay under chỉ là vị trí tương đối, giường bị lật ngửa thì phải tìm manh mối ở trên đầu chứ không phải dưới gầm giường.

Không một chút do dự, anh đặt chồng hai tờ giấy lên nhau, sau đó mở đèn pin cầm tay chiếu từ dưới lên. Chùm sáng trắng xuyên qua trang giấy ám vàng cổ xưa, dường như cũng bị nhuốm màu ảm đạm của bụi đất. Theo cử động nhẹ nhàng của ngón tay Mạc Dịch, giá treo cổ từ từ trùng khớp với người que, những con chữ trên giấy cũng ghép thành một từ hoàn chỉnh.

“Thanatos”

Thanatos ư?

Mạc Dịch nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu.

Trong thần thoại Hy Lạp, Thanatos là thần chết, là hiện thân của tử vong cùng hủy diệt. Tuy Mạc Dịch không biết nhiều thần thoại Hy Lạp nhưng vẫn có đôi chút kiến thức về Thanatos. Nhưng anh chưa nghĩ ra “Thanatos” xuất hiện ở đây mang ý nghĩa gì.

Mạc Dịch vô thức vuốt nhẹ viền giấy nham nhở, vừa chăm chú vào hai tờ giấy vừa cúi đầu trầm tư. Rồi như chợt nhớ tới chuyện gì, anh ngẩng phắt đầu nhìn về phòng viện trưởng phía đối diện.

Tống Kỳ đang ở bên trong cúi đầu lần tìm hồ sơ trên mặt đất, trong ánh đèn ảm đạm chỉ chiếu sáng hơn phân nửa căn phòng, anh không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt hắn.

Hai mắt Mạc Dịch sáng ngời, anh cao giọng gọi Tống Kỳ:

“Anh có trông thấy tập hồ sơ của các cô nhi trong đó không?

Tống Kỳ thoáng ngẩng đầu, một lúc sau mới đáp: “Có.”

Khuôn mặt Mạc Dịch dưới ánh đèn trông hơi nhợt nhạt, nhưng đôi mắt lại sáng rực lên tựa dòng dung nham dưới vực sâu. Anh hít một hơi rồi nói tiếp:

“Anh tìm xem có đứa trẻ nào xuất thân từ gia đình quý tộc sa sút, hoặc chí ít cũng là tiểu tư sản không?”

Nếu suy đoán lúc trước của anh về con gấu bông là đúng… Vậy thực ra ở mỗi lần xuất hiện, nó đang dẫn dắt anh từng bước tiếp cận chân tướng.

Từ gấu bông đến nét bút màu đều in đậm dấu ấn non nớt của trẻ con. Thế nhưng nội dung gợi ý trên giấy thì rất kỳ lạ — từ Thần khúc, cho đến Thanatos đều là những thứ vượt quá tri thức của một đứa trẻ bình thường, huống chi trong bối cảnh cô nhi viện những thập niên này thì đại đa số trẻ em đều thất học.

Như vậy, có khả năng cao đứa nhỏ đang rải manh mối khắp nơi cho anh này đến từ một gia đình gia giáo tử tế, ngay từ khi còn bé đã được tiếp xúc với nền giáo dục chất lượng rất tốt của giới quý tộc rồi.

Trong phòng viện trưởng vang lên âm thanh lật giở sột soạt khe khẽ. Một lát sau, giọng nói của Tống Kỳ truyền ra:

“Tìm được rồi.”

Nhưng Mạc Dịch chưa kịp thở phào thì Tống Kỳ đã nói: “Cũng không ít.”

Nghe vậy anh liền nhíu chặt mày, ấn đường hằn vết nhăn rất sâu. Như vậy nghĩa là còn cần thêm manh mối để thu nhỏ phạm vi.

Anh vô thức miết chặt ngón tay, khiến trang giấy cũ phát ra âm thanh lạo xạo như chực vỡ nát. Mạc Dịch giật mình cúi đầu nhìn.

… Thanatos.

Anh xuất thần trong giây lát, đoạn cao giọng nói: “Vậy trong số đó có cặp anh em nào không?”

Lần này Tống Kỳ trả lời rất nhanh: “Có.”

Trái tim đang thấp thỏm của Mạc Dịch rốt cục cũng bình tĩnh lại.

Trong thần thoại Hy Lạp, Tử thần Thanatos không bao giờ xuất hiện một mình, ông ta còn có người em trai là Thần giấc ngủ Hypnos. Hai người đều là con của Nữ thần đêm tối Nyx, luôn xuất hiện cùng nhau để chuyên chở thi thể người chết vào ban đêm.

Hơn nữa cả trò trốn tìm lẫn Hangman đều cần số lượng nhiều hơn một người chơi. Cho nên Mạc Dịch mới phỏng đoán đây là một đôi huynh đệ.

Anh thở phào nhẹ nhõm chống tay đứng dậy, vì ngồi xổm khá lâu nên lúc đứng lên trọng tâm không vững lắm, Mạc Dịch lảo đảo vài bước, suýt chút nữa thì ngã.

Nhưng anh không có thời gian để bận tâm đ ến hai đầu gối tê dại, Mạc Dịch chỉ cố nhanh chân đi xuyên qua dãy giường nhỏ dài dằng dặc để tới phòng viện trưởng.

Tống Kỳ cũng vừa mới từ bên trong đi ra, hai người ngay lập tức chạm mặt nhau. Mạc Dịch nhận thấy sắc mặt Tống Kỳ dường như ngày một tệ đi. Anh thấy hơi lo lắng, bèn hỏi: “Anh có khỏe không?”

Tống Kỳ nghe vậy liền nhìn anh rất lâu, đôi mắt nhạt màu dưới ngọn đèn càng trở nên trong suốt, lóe sáng như một loại hợp chất vô cơ. Sau vài giây chăm chú, hắn đột nhiên mỉm cười: “Không sao đâu.”

Nếu người ta đã nói vậy rồi thì Mạc Dịch cũng không tiện truy vấn, đành phải lo lắng dặn dò một câu: “Nếu không thoải mái thì đừng cố quá.”

Tống Kỳ gật gật đầu, sau đó đưa tập văn kiện đang cầm trong tay cho anh. Mạc Dịch mím môi tiếp nhận rồi cúi đầu tỉ mỉ xem xét.

Cặp anh em này người anh tên là Albert, người em tên là Aaron, đây là hai cái tên Do Thái điển hình, có vẻ là liên quan rất nhiều đến tôn giáo tín ngưỡng của gia tộc.

Ngoại trừ điểm này, thứ thu hút Mạc Dịch hơn cả là họ “Howard” của hai đứa trẻ.

Tuy Mạc Dịch không hiểu nhiều về các dòng tộc Anh quốc, nhưng anh vẫn biết gia tộc Howard là quý tộc rất có danh vọng, như vậy… hai đứa trẻ này có phải xuất thân từ gia tộc ấy không?

Nếu quả thực là thế, tại sao bọn họ lại lưu lạc đến cô nhi viện này?

Mạc Dịch đặt nghi vấn ấy trong lòng mà tiếp tục đọc xuống đoạn dưới.

Có lẽ do trong cô nhi viện diễn ra hoạt động bất hợp pháp nên rất nhiều bản ghi chép đều cực kỳ giản lược, có chỗ còn chèn từ lóng của tầng lớp lao động nên càng khó hiểu hơn.

Mạc Dịch một bên nhíu mày suy luận hàm nghĩa trong câu, một bên chậm rãi lật mở trang tiếp theo. Trang này kẹp hai mẩu tin cắt ra từ báo, chỉ bé bằng miếng đậu phụ, chất giấy đã ố vàng nhưng chữ in vẫn còn khá rõ nét.

Cả hai đều là tin báo tang.

Mẩu thứ nhất về người quân nhân bất hạnh hi sinh trên chiến trường của thế chiến I, mẩu còn lại là tin gia đình quý tộc sa sút gặp hoả hoạn, do bản thân nữ chủ nhân, nghi ngờ tinh thần không ổn định, đã phóng hỏa tự thiêu.

Chân dung mơ hồ của một hồi bi kịch dần được hé lộ.

Người chồng bất hạnh bỏ mình trong thế chiến I, người vợ vì không thể chịu nổi nỗi bi thương mà tinh thần thất thường, dẫn đến phóng hỏa tự thiêu, cùng với hai anh em tuổi nhỏ mồ côi từ đó bị đưa đẩy, lưu lạc qua nhiều cô nhi viện công lập.

Mạc Dịch cẩn thận kiểm tra ngày tháng, đây đúng vào thời điểm diễn ra chiến tranh thế giới lần thứ nhất, số lượng cô nhi tăng vọt, nguồn lực chủ yếu của chính phủ cũng tập trung trên các chiến trường tại nước ngoài, nên mới tạo cơ hội cho tội ác sinh sôi, không ai ngăn chặn những hoạt động phi pháp ở đây.

Nguồn cung cô nhi vô cùng vô tận, bọn trẻ được chuyển giao đến đây thông qua nhiều phương thức, có bí mật, có lộ liễu, sau đó sẽ bị qua tay bán đi rất nhanh, thời gian ở lại lâu nhất cũng chưa đầy nửa tháng.

— thế nhưng ghi chép về hai anh em này lại được duy trì ước chừng một năm rưỡi.

Mạc Dịch nhìn ngày tháng trên trang ghi chép cuối cùng mà sửng sốt, trong đầu hiện lên một suy đoán mơ hồ.

Anh vội vàng tìm kiếm trong ba lô rồi lấy cuốn sách mình nhặt được trong thư viện ra. Mạc Dịch mở sách, giữa trang giấy đã ố vàng bám đầy bụi bẩn là mẩu tin bị cắt từ báo. Bên cạnh những dòng chữ mờ nhòe do bị hơi ẩm thấm ướt là bức ảnh người phụ nữ cao lớn, ngũ quan trắng bệch mơ hồ nhìn thẳng vào ống kính, biểu cảm cứng nhắc khô khan.

Nhưng điều làm Mạc Dịch chú ý không phải bức ảnh, mà là ngày tháng in trên mẩu báo:

Ngày 17 tháng 3 năm 1919.

Mạc Dịch quay qua nhìn bản ghi chép kia, thấy ngày cuối cùng ở đây là:

Ngày 10 tháng 3 năm 1919.

Hai anh em vẫn được giữ lại trong cô nhi viện đến tận một tuần trước ngày viện trưởng bị tuyên án treo cổ.

Tại sao bọn họ ở đây lâu như vậy?

Chẳng lẽ là do thân phận quý tộc nên viện trưởng không dám ngang nhiên bán bọn họ đi hay sao?

Mạc Dịch nhíu mày, có thứ cảm giác mơ hồ quanh quẩn trong lòng, khiến anh bất giác trở nên lo âu. Mạc Dịch kẹp mẩu báo trở lại trong sách rồi chống tay vào thành giường đứng dậy. Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt anh vừa lúc đối diện với bức chân dung treo trên tường.

Ngọn đèn trắng xám trong phòng viện trưởng hắt xuống không gian nhỏ hẹp, toát lên vẻ lạnh lẽo âm u.

Khuôn mặt cứng nhắc nghiêm nghị của người phụ nữ lồng trong khung ảnh sứt mẻ. Trên nền giấy quăn queo ố vàng, đôi mắt trống rỗng của bà ta nhìn thẳng về phía trước, dáng đứng khoanh tay, bộ âu phục màu đen như nhòe đi mơ hồ không rõ.

Tư thế và quần áo trên người hoàn toàn giống với hình ảnh cắt ra từ tờ báo kia.

Tim Mạc Dịch thắt lại, toàn thân anh căng cứng như bị điện giật, lạnh toát sống lưng.

— Anh đã biết tại sao mình lại cảm thấy bất hợp lý rồi.

Tại nước Anh, muốn định tội treo cổ một người phải trải qua quy trình pháp lý rất lâu, thậm chí có đôi khi mất cả vài tháng. Nếu viện trưởng bị phán quyết vào tháng ba, nghĩa là ít nhất tháng hai bà ta cũng đã bị bỏ tù.

Vậy thì sau khi viện trưởng bị bắt, cô nhi viện bị niêm phong, những bản ghi chép này do ai viết ra?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.