Chưa Tới Ngày Về

Chương 5




Ta vuốt ve noãn ngọc bên hông. Noãn ngọc này do đích tay thái tử đeo lên cho ta. Noãn ngọc vốn có một đôi, viên kia cũng được đeo bên hông hắn. Hắn nói, ngọc là một đôi, người cũng phải là một đôi.

Lúc ta ở thư phòng luyện chữ, luyện đến mệt mỏi mới bắt đầu tuỳ tiện vẽ vời. Ma xui quỷ khiến thế nào lại viết lên giấy ba chữ — Tiêu Thừa Ngạn. Ta nhìn ba chữ này đến ngẩn người, ngay cả khi hắn bước chân vào thư phòng cũng không biết.

Hắn ở phía sau cười ra tiếng, lúc đó ta mới giật mỉnh tỉnh mộng, vừa thẹn vừa giận muốn giấu tờ giấy Tuyên Thành kia đi, lại bị hắn giữ tay lại. Hắn dựa sát lưng ta, cầm cả bút lẫn tay ta viết tên ta đè lên tên hắn, đầu bút lông rõ ràng không đựng được hết tâm tư.

“Đời này ta thật hiếm gặp được người nào như muội, dám viết tên huý của thái tử đương triều, lại còn dám viết xấu như vậy.”

Hắn khom thắt lưng, âm thanh mang theo hơi thở trầm ấm vờn sau tai làm tai ta hồng thành một mảng.

Sau đó, hắn nói rất nhiều, nói tâm ý của hắn thế nào, còn nói hiểu rõ lòng ta ra sao. Hắn nói sẽ bảo vệ ta, dù cho ta có vô lý xấc láo thế nào chăng nữa, hắn cũng sẽ chở che ta thật tốt, không để ta phải chịu nửa phần uỷ khuất.

Ta nhìn nét mực trên giấy Tuyên Thành đã khô, hai cái tên quấn quít một chỗ, từ tận đáy lòng ta chợt hiện lên một câu: Chết cũng không rời.

Ta không biết nên nói gì mới phải, chỉ dùng sức gật mạnh đầu. Hắn từ đằng sau ôm lấy vai ta, than thở một tiếng: “Đời này quyết không xa rời.”

Mãi sau này, hắn nói với ta, khoảnh khắc đó hắn những tưởng rằng hai chúng ta mãi mãi đeo bên hông một đôi noãn ngọc, những tưởng rằng cả đời này chúng ta buộc chung một chỗ.

Khi ấy, ta nhìn những bức tường nơi đông cung trùng trùng điệp điệp, ước vọng hoài xưa. Ánh sáng tắt, buông đôi mắt, nhạt nhoà nói: “Lời nói đùa năm ấy, ta chưa từng cho là thật.”

Ngọc trên tay truyền đến cảm giác mát lạnh lạ thường, ta quỳ xuống tiếp chỉ. Ngày đó tay ta cầm tờ thánh chỉ có chút run run, quý giá cực kì. Thứ đang nâng trên tay chính là trái tim, là tấm chân tình trọn đời trọn kiếp. Thánh chỉ không nặng, lại làm ta ưng thuận một đời. Cũng kể từ đây, vận mệnh của ta nằm trong tay một tờ giấy trắng.

Thánh chỉ vừa ban ra, quân đội Tần gia ở Bắc Cương như được tiếp thêm sức mạnh, liên tiếp đánh thắng mấy trận liền. Một lượng lớn lễ vật cũng được chuyển vào phủ, trong một thời gian ngắn mà phủ Định Viễn hầu náo nhiệt hẳn lên, chuyện vui nhân đôi. Ta cũng coi như nở mày nở mặt.

Trước đây mẹ ta cứ khăng khăng lôi ta đi giao thiệp với các tiểu thư con nhà quý phủ khác, quả thực ta không quen nhìn bọn họ bày ra bộ mặt giả tạo thi xem ai diễn hay hơn, khẩu phật tâm xà. Trong lòng rõ ràng là ghen ghét chán chường, ngoài mặt vẫn phải cam chịu ngồi cười với nhau, một câu tỷ tỷ hai câu muội muội, trong lời nói ẩn chứa trăm ngàn mũi kiếm, làm người ta nhận cũng không được mà không nhận cũng chẳng xong. Bọn họ cho rằng ta không nghe ra thâm ý trong đó hay sao? Giờ thì khác rồi, Hầu phủ cả ngày tấp nập người ra kẻ vào, bậc cửa xém chút nữa bị người giẫm nát. Mấy tiểu thư chưa gả đi tới phủ, thấy mặt ta liền ngọt ngào gọi ta một tiếng tỷ tỷ, may thay ta không so đo tính toán chuyện ngày xưa với các nàng. Với ta mà nói, ban đầu các nàng đối xử với ta thế nào, bây giờ lại đối xử với ta ra sao, tất thảy đều không quan trọng.

Ngày đại hôn đã định là ngày mùng chín tháng ba, tư thiên giám (Note: chức quan chuyên lo việc điều đoán khí hậu và xem điềm lành) nói đây là ngày tốt lành hiếm có. Người trong cung tới từng nhóm từng nhóm, riêng ma ma chuyên dạy lễ nghi quy củ đã có những năm người. Tuy nói đây là chuyện vui, nhưng ta vui đến phát phiền.

Ta chạy đi than vãn với thái tử, oán rằng mấy lễ nghi đi làm dâu quá mức rườm rà, tập luyện đến nỗi cánh tay ta mỏi nhừ đau nhức. Hắn một mặt cẩn thận xoa bóp cho ta, mặt khác dịu dàng dỗ dành, nói đông cung đã sắp xếp xong xuôi, mọi thứ đều theo sở thích của ta. Ngoài ra còn bảo ta không cần lo lắng, cứ yên tâm chờ đến ngày khoác lên mình bộ giá y đứng bên cạnh hắn là được.

Tình hình trên tiền tuyến đã ổn định, cha và ca ca gửi thư về nhà, nói rằng chuyện chính sự không tiện nói, lễ tết sẽ không về nữa, cũng thật may trong thư đều là tin tức tốt.

Thật ra không chỉ có một mình cha và các hoàng huynh xông pha chiến trường, cả Bắc Cương đều quyết vào sinh ra tử, chinh chiến không sờn. Còn nữa, cả phủ đại tướng quân cũng không trở về kinh thành.

Hai tháng đầu xuân ngày nào có hai trận tuyết lớn. Tuyết phủ làm cản lối đi nên mọi người cũng ít khi lui tới, lúc này đây ta mới có thể vui vẻ sống những tháng ngày an nhàn tự tại. Sau giờ ngọ, tuyết đã ngớt dần, ta cầm theo bình sứ nhỏ ra hậu viện (sân sau), hái mấy bông hoa mai đang run rẩy trong gió tuyết.

Nha hoàn Liên Vi vội vàng cầm ô chạy tới che cho ta: “Tiểu thư cần gì thì phân phó nô tì làm là được rồi. Bên ngoài lạnh lắm, người nên trở về phòng đi ạ.”

Ta cẩn thận hứng bông tuyết rơi vào bình sứ, than phiền: “Ta thực sự không hiểu, nguyên liệu bỏ vào rượu mai sao cứ nhất định phải là đun bông tuyết thành nước? Như vậy nào có khác gì nước đâu, cứ vô duyên vô cớ đày đoạ người ta.”

“Tiểu thư muốn rượu gì cứ phân phó nô tì đi mua là được mà.”

Ta lắc đầu: “Ta hỏi ma ma hầu hạ thái tử trong cung mới biết hắn thích uống rượu mai. Bây giờ làm là hợp nhất, Tết sang năm có thể mở vò uống được rồi. Việc này phải do ta tự tay làm mới có ý nghĩa.”

Ta quơ quơ bình sứ trong tay, hứng cả nửa ngày mới được đầy một bình nhỏ.“Lấy nước còn phải cầu kì như vậy, hắn đúng là nam nhân khó hầu hạ mà.”

Liên Vi che miệng cười: “Hôm trước thái tử gia còn hẹn Tết nguyên tiêu đưa tiểu đi xem thả đèn hoa đăng nữa. Tiểu thư và thái tử gia quả thực là nghĩa nặng tình sâu.”

Ta suy xét một hồi, đại ca mà biết được chuyện này, nhất định huynh ấy sẽ chê cười ta bỗng dưng lại có tâm ý của nữ nhân. Mặc dù vậy ta vẫn hạ quyết tâm, dứt khoát nấu hai vò rượu, cố tình làm thêm một vò sang năm tặng huynh ấy ăn mừng thắng lợi, tiện thể chặn miệng huynh ấy.

“Để nô tì đi lấy áo choàng.”

Ta ngăn em ấy lại: “Ở Bắc Cương gió tuyết lớn hơn thế này nhiều, vậy mà ta đã bị nhiễm phong hàn bao giờ đâu, ta không yếu đuối như vậy.”

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ngày mười bốn tháng Giêng ta chôn hai vò rượu dưới tàng cây. Ta hơi ho khan, e rằng mình đã bị cảm lạnh rồi. Như vậy mới biết, lời nói không thể nói quá vẹn toàn. Đối với người sợ đắng như ta thì uống thuốc là một chuyện cực hình. Vì vậy trong lòng ta tự nhủ thầm, rằng đây chỉ là cảm xoàng bình thường, cứ để vậy tự khắc sẽ khỏi, không cần phải làm quá, cho nên quyết định giấu diếm mọi người.

Ngày mười lăm tháng Giêng, ta còn chưa đợi được đến ngày lễ hoa đăng, trước mắt quan binh đã vây kín hầu phủ. Người đi đầu nói cha ta kháng chỉ bất tuân, một mực khăng khăng muốn truy kích quân địch nên mắc bẫy người Hồ. Năm vạn quân tinh nhuệ quyết tử xông pha, không còn lấy một người sống sót.

Ta nhất thời không phản ứng kịp, trong lòng ngoài trống rỗng vẫn chỉ là trống rỗng, từng giọt nước mắt thi nhau rơi tí tách xuống mu bàn tay. Mẹ ta là danh môn khuê tú bát kỳ, bao nhiêu năm nay ta chưa từng thấy bà thất lễ, kể cả có cãi nhau với cha thì lưng vẫn thẳng, dáng vẻ vẫn đoan trang nghiêm chỉnh. Ấy vậy mà hôm nay, nữ tử ấy tái nhợt ngồi sụp trên nền đất, lê lết đến bên chân người kia túm chặt lấy tay áo hắn thê lương hỏi: “Ngươi nói gì… Không còn ai sống sót? Không, ta không tin, Hầu gia đâu, ta muốn gặp Hầu gia.”

Người nọ ngồi xuống, gỡ tay mẹ ta ra: “Xin phu nhân kìm nén đau buồn. Hôm đó chính Hầu gia và thế tử mang binh đi, hai người họ đều đã tử trận. Nhị công tử đang trên đường mang quan tài hồi kinh, ít ngày nữa sẽ về tới nơi thôi.”

Sao có thể như vậy được? Rõ ràng thư gửi về chưa được bao lâu, trong thư mọi thứ đều ổn, hết thảy sắp đến hồi kết, chuẩn bị khải hoàn hồi kinh. Trong thư còn viết, Tết năm nay không về sớm được, ở nhà chịu khó đợi một chút. Trong thư còn viết, mọi người nhất định sẽ trở về nhìn ta gả về nhà người trong sự chúc phúc của lê dân trăm họ.

Đại ca chưa bao giờ gạt ta. Vậy mà ngay cả việc bình an trở về họ cũng không làm được. Vò rượu ăn mừng chiến thắng chôn sâu dưới lòng đất kia còn chưa kịp ấm.

Ta nhớ lúc nhỏ ta còn say đắm đấu võ luyện gươm còn hơn là yên bề gia thất, luận võ thua bị đòn đau liền sụt sùi khóc nhè. Nơi Bắc Cương gió thổi mang theo cát bụi mịt mù, nước mắt nếu không lau nhanh thì mặt sẽ rát lắm. Đại ca vội đưa tay lên lau lệ cho ta, vừa lau vừa dỗ dành, nói sẽ có một ngày ta còn giỏi giang hơn các huynh ấy. Cha thấy ta khóc cũng luống cuống tay chân, thế mà vẫn giả vờ quát nạt ta: “Thân là nữ nhân của Tần gia mà động một tí đã rơi nước mắt thì còn ra cái thể thống gì nữa! Nín ngay!”

Bị dạy dỗ nhiều lại thành quen. Ta không còn khóc nữa, đấu võ cũng dần dà lên tay, số lần thua thiệt ít đi hẳn.

Phải rồi, nếu bây giờ ta khóc, cha và huynh ấy nhất định sẽ thấy không vui. Ta vội vàng đưa tay lên lau sạch nước mắt, chạy tới bên mẹ đỡ bà dậy.

Kháng chỉ bất tuân, thánh chỉ này ban xuống làm cả nhà ta bị tịch thu tài sản. Hiện tại quan binh vây kín phủ không một kẽ hở, có lẽ đang định trông theo thánh chỉ mà làm.

Tổ mẫu run rẩy đi tới, gõ cây gậy gỗ thật mạnh lên mặt đất: “Lão thân muốn gặp thánh thượng.”

Tên cầm đầu nhíu mày: “Lão phu nhân, chuyện này không được đâu.”

Vừa nói xong thì có kẻ tôi tớ vội vàng chạy lại quỳ xuống trước mặt tổ mẫu, hai tay kính cẩn giơ lên một vật. Tay tổ mẫu run run nhận lấy: “Lão nhân có văn thư tiên đế ban cho, cả nhà tận trung với nước, bao nhiêu nam nhi chết trận sa trường, chẳng lẽ mất hết tất cả hay sao?”

Người nọ cung kính hàng lễ, nói một câu “Mời.”

Tổ mẫu mang theo chúng ta quỳ gối bên ngoài điện. Tổ mẫu dẫn đầu, theo sau là mẫu thân, sau nữa là ta và đệ đệ. Một thời gian sau, ngay cả hai tỷ tỷ đã xuất giá nghe tin tức xong cũng vội chạy tới, quỳ gối theo sau.

Hành đại lễ xong, tổ mẫu cất cao giọng: “Lão nhân mang theo văn thư, cùng cả nhà trên dưới Hầu phủ sẽ quỳ đến khi bệ hạ chịu gặp chúng thần mới thôi.”

Trong điện vẫn im ắng, không có bất cứ động tĩnh gì. Tuyết đọng trên mặt đất còn chưa kịp tan thì trận tuyết sau đã rơi rồi.

Quỳ lâu, tuyết tan dưới gối thấm ướt tà áo, buốt tận xương tuỷ, lạnh tận tâm can. Hơn nữa tuổi của tổ mẫu đã cao, không khỏi làm mọi người lo lắng.

Một lúc sau, công công đi ra nói với tổ mẫu: “Lão phu nhân, hôm nay trời lạnh, người hãy quay về đi.”

Tổ mẫu không nói gì, hai tay vẫn giơ văn thư lên qua đầu. Công công thở dài, xoay người quay vào trong điện. Lúc lâu sau lại đi ra lần nữa nói: “Lão phu nhân, bệ hạ dặn người đến thiên điện chờ.”

Lúc này tổ mẫu mới đứng dậy, cũng không khiến một ai đỡ, tự mình khập khiễng đi về phía thiên điện.

Chúng ta vẫn quỳ, quỳ mãi đến khi ánh mặt trời khuất dạng đằng xa, những ô đèn trong cung cấm đều đã được thắp lên. Đệ đệ ta còn nhỏ mà đã hiểu chuyện, vốn định năm sau theo chân phụ thân đi ra Bắc Cương. Nhưng dù thế nào đi nữa nó vẫn chỉ là một đứa bé, giờ phút này len lén giật ống tay áo ta: “Tỷ Tỷ, đệ sợ lắm. Bọn họ nói cha và đại ca sẽ không về nữa, có thật vậy không?”

Toàn thân ta lạnh buốt, nhẹ nhàng cầm lấy đôi tay nhỏ bé cũng đã sớm lạnh lẽo của đệ ấy: “Không sợ, có tỷ ở đây. Cha và đại ca hy sinh vì nghiệp nước là chuyện vinh quang vô cùng. Đệ là con trai của Tần gia, đạo lý này đệ nên hiểu rõ mới phải. Sống chết chỉ là chuyện nhỏ, quốc gia đại sự mới là quan trọng nhất.”

Đệ ấy mù mờ: “Nếu đã là vinh quang thì tại sao chúng ta phải quỳ ở chỗ này?”

Ta vỗ vỗ đầu nó: “Rồi sẽ ổn thôi.”

Nhưng đứa nhỏ kia vẫn cúi thấp đầu, giọng nói chứa đựng muôn vàn nức nở bi thương, khóc oà lên: “Tỷ tỷ, đệ không muốn vinh quang gì hết. Đệ chỉ cần cha và ca ca trở về thôi. Đệ chỉ cần bọn họ…”

Ta ngửa đầu lên kìm lại những giọt nước mắt đang chực chờ rơi xuống, nghẹn ngào nói không nên lời, cuối cùng cổ họng khản đặc nói: “Đứa trẻ ngoan.”

Tối nay là lễ nguyên tiêu, đáng lẽ giờ này trong cung đang ăn mừng linh đình, nhưng vì xảy ra chuyện này nên yến tiệc cũng bị huỷ bỏ. Tuy nhiên những đồ trang trí vui tươi trong cung vẫn chưa kịp thu lại, hiện ra trước mắt đều là phồn hoa chốn nhân gian, nhà nhà đoàn tụ.

Hai chân quỳ cả ngày sớm đã tê rần. Mẹ ta quỳ phía trước từ đầu đến cuối vẫn không nói câu nào. Ta nhiễm hàn khí, mấy ngày trước đã bắt đầu ho khan, cứ như vậy ta e rằng bản thân chịu không nổi. Nhưng lại sợ mẹ đã đau buồn nay còn phải lo lắng cho ta, nghĩ đến đây đành cố chịu đựng.

Từ xa nghe tiếng bước chân vọng lại, ta hơi ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp thái tử đang đứng dưới mái hiên nhìn ta. Bên đó mờ ảo tựa như khoác lên một tầng sương mù, ta không nhìn rõ dáng vẻ của hắn. Hắn cứ đứng lặng ở đó, hai chúng ta kẻ quỳ người đứng, đối nghịch hoàn toàn, chiếc đèn lồng đỏ trước điện phiêu diêu trong gió tuyết.

Ta thu hồi ánh mắt, chỉnh tư thế rồi nhắm mắt lại. Bên tai tiếng bước chân vào điện như xa như gần.

Có lẽ đã qua nửa canh giờ, hắn từ trong điện bước ra đi về phía này. Ta vẫn lặng yên cúi đầu. Tầm mắt bất chợt hiện ra một đôi giày đen thêu mây, ngay sau đó một chiếc áo choàng khoác lên trên người ta. Khoảnh khắc ấy, ta thực muốn vươn tay ra giữ chặt vạt áo hắn, muốn nói cho hắn nghe, rằng ta cũng rất sợ. Ta rất nhớ cha và đại ca, nhưng cứ nhớ đến trái tim lại quặn thắt, đau đến không thở nổi. Muốn cầu xin hắn đi nói với hoàng thượng, cha và huynh ta tuyệt đối không có tự cao tự đại, thậm chí còn xem quân binh như người thân ruột thịt trong gia đình. Bọn họ chắc chắn không tự dưng hành sự lỗ mãng, hại năm vạn quân sĩ vùi thây nơi sa trường. Chắc hẳn do tiền tuyến có chuyện gì cấp bách, sau này về rồi, bọn họ nhất định sẽ giải thích rõ ràng. Nhưng rốt cuộc ta vẫn chọn không vươn tay. Hắn cũng chỉ dừng lại một chút rồi nhanh chóng bỏ đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.