Chưa Tới Ngày Về

Chương 48




Chúng ta cách nhau rất gần, gần đến mức ta có thể ngửi thấy mùi Long Tiên Hương nồng đậm trên người hắn. Hắn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt dịu dàng mà thâm tình, làm người khác không kìm lòng được hãm sâu trong đó, một khi dấn thân vào rồi sẽ không thể nào thoát ra được nữa. Giống như hụt chân rơi xuống vực sâu nghìn trùng, chỉ nghe thấy tiếng gió rít bên tai si mê quấn quít.

Những nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống mang lại cảm giác mát lạnh, đậu lại một lát trên mép tóc hàng mi.

Khẽ khép mắt lại, thanh âm của hắn vang lên, kề sát vành tai ta, chất giọng cực thấp lại kiên định. Hắn ngàn trân vạn trọng thủ thỉ bên tai: “Chỉ cần nàng tin, ta dùng cả tính mạng che chở nàng”

Ta mở hai mắt, bình tĩnh nhìn hắn, sau đó chặn miệng hắn hôn lên.

Nơi ấy có bao nhiêu hỗn loạn ta đã không không biệt được rõ. Yêu hận sân si, duyên phận quấn quít, sơ tâm ngăn trở, trời đất xoay vần. Từ kiếp trước cỏ non muốn đâm chồi xanh tươi, đi qua âm dương nghìn trùng, kiếp này đã nở ra hoa tình sắc thắm, bay tán loạn cả một bầu trời đầy hoa.

Rõ ràng là dễ dàng đến thế, tại sao từ đầu đến cuối ta luôn cầu mà không được.

Nước mắt lăn dài, chồng chất lên nhau dây dưa bên khóe môi, vào miệng lại có chút đắng chát.

Hắn hôn lên khóe mắt ta, giọng nói đã trở nên khản đặc, dụ dỗ nói: “Không sợ”

Dưới chân chợt nhẹ bẫng, ta bị hắn bế lên. Từ góc độ này nhìn lên chỉ thấy được cằm của hắn, độ cong sắc cạnh, ta vươn tay nhẹ nhàng vẽ theo góc cạnh một lượt.

Hắn ôm chặt ta vào lòng, sải từng bước lớn về thiên điện, rồi lại đi vào tẩm điện bên trong. Dọc đường đi cung nữ luôn cúi đầu, không dám liếc mắt nhiều hơn một cái, vô cùng kính cẩn, tựa như hai bên bị ngăn trở bởi tầng tầng màn che, đến khi đi qua mới buông xuống từng tầng một. Đối mặt với loại chuyện như vậy, dù sao thân hình này vẫn là một cô nương ngây ngô ngốc nghếch, trên mặt ta đã nóng hầm hập. Ta lẳng lặng kéo vạt áo hắn, vùi mặt trong ngực hắn, nghe thấy tiếng tim hắn đập như trống dồn.

Cửa điện bị người nhẹ nhàng đẩy ra, màn che trên giường nhẹ lay. Hắn dùng tay che đầu ta, nhẹ nhàng đặt ta xuống. So với lồng ngực hắn, trên giường lại có cảm giác lạnh hơn, ta bất giác hơi co người lại. Hắn trấn an hôn lên khuôn mặt nhợt nhạt của ta, sau đó ta nghe thấy tiếng xiêm y rơi xuống. Hắn bước lên giường, hai tay chống bên người ta.

Một lọn tóc được vén lên sau tai, hắn cúi đầu khẽ cười: “Trước đây thấy nàng không sợ trời không sợ đất, sao bây giờ lại nhát gan thế này”

Ta nghẹn lời, nhớ lại đêm thành thân từ rất lâu trước kia, biết rõ người trước mắt có thể làm đi làm lại dày vò người khác đến thế nào, trên mặt rối rắm nói: “Ta đổi ý được không?”

Mắt hắn phủ kín một tầng sương mù, cúi đầu cắn nhẹ cổ ta: “Không được”

Cũng may hắn còn giữ lại hai phần lí trí, tóm lại vẫn còn khắc chế được chút ít, cuối cùng ôm ta vào lồng ngực, hôn mãi hôn mãi, trong thanh âm kìm không nổi nỗi niềm vui thích: “Nghỉ một lát?”

Ta trừng mắt lườm hắn, lạnh giọng nói: “Chàng còn phải lâm triều, mà ta cũng không giống…” Sau đó cười với hắn: “Người hầu giường”

Giọng hắn lại có chút khàn: “Nếu nàng còn không ngủ, buổi triều hôm nay không cần đi nữa”

Ta xoay người, thân mình vẫn nằm trọn trong ngực hắn, sau lưng có thể cảm nhận được tiếng tim đập từng nhịp của hắn, hại tâm ta lại run rẩy, hơi thở Long Tiên Hương vương vấn quanh người. Từ trước đến nay giấc ngủ của hắn rất nông, chỉ có lúc nào ở bên ta mới có thể buông lỏng một chút. Nhất thời lại không ngủ được, vò nệm giường mịn màng bao nhiêu lần, đã đếm đến hơn tám mươi.

Ta nghiêng người lại, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn: “Ta không cần chàng che chở, A Ngạn. Ta chỉ mong rằng, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, hãy thật lòng đối đãi với nhau, đừng bao giờ lừa dối”

Vạn vật trên đời đều có sự khởi đầu, hay nói cách khác, một khi đã bắt đầu, những chuyện về sau thôi thì hãy cứ thuận theo tự nhiên.

Mấy ngày sau, lúc ta cầm bản danh sách bị ném ra sau đầu từ chỗ hoàng hậu nương nương về, chỗ danh sách ấy đã tăng gấp đôi.

Ta vừa ăn ô mai vừa lật tính mấy khoản đầu tháng, không dễ gì mới chuyên chú được, nhất thời không rảnh bận tâm xem thái tử đang làm gì.

“Tần An Bắc” Hắn bình tĩnh gọi ta, lúc ấy trong miệng ta còn ngậm nửa quả ô mai, bị gọi cả tên lẫn họ như thế có chút không hiểu, suýt chút nữa bị nghẹn.

Danh sách bị ném qua, ta dễ dàng bắt được, đầy nghi hoặc lật hai trang, lúc nhận ra là danh sách gì, trong chớp mắt mặt liền đông cứng lại.

“Nàng ngoan ngoãn nhàn hạ ở Đông Cung khó đến thế sao?” Sắc mặt này của hắn hình như ta đã từng thấy qua ở đâu rồi thì phải. Bụng bảo dạ ngẫm nghĩ một hồi, đúng rồi, chính là vẻ mặt của đại ca lúc tẩu tẩu khuyên huynh ấy nạp thiếp.

“Không nhàn, bận vô cùng” Trong lòng ta nghĩ, dù thế nào cũng là hoàng hậu nương nương dặn dò xuống, việc này hắn có thể từ chối, nhưng ta làm gì được phép chối từ. Nghĩ vậy vô cùng không tình nguyện hỏi han: “Có thể chọn một hai người không?”

Hắn cười lạnh một tiếng: “Trông khắp kinh thành nàng có thể đấu với danh môn quý nữ nhà ai cơ chứ, ta thật sự chọn không nổi”

Ta nhất thời thu lại lời tiếp theo. Chuyện chính còn chưa giải quyết xong mà chuyện khác đã đến, nếu còn thêm vài người đấu đá nội bộ, có khi bạc cả đầu cũng nên.

Mà khoan nói đến chuyện đó, lời này của hắn ý tứ trào phúng quá rõ ràng, ta nghe xong thấy cực kì thoải mái.

“Những lời này chàng tự đi mà nói với mẫu hậu của chàng ấy, ta không nói được” Ta cầm đống danh sách ném sang bên cạnh.

Hắn cau mày, rõ ràng đã hiểu được trong đó có khúc mắc. Ngày hôm sau lâm triều xong, hắn liền đến chỗ hoàng hậu nương nương thỉnh an, mãi đến giờ thân ba khắc mới về.

Ta cũng chẳng biết hắn làm cách nào mà có thể lay động được tấm lòng mẫu hậu nhà hắn, tóm lại sau đó hoàng hậu nương nương không bao giờ đề cập lại chuyện muốn nạp lương đệ cho hắn nữa.

Chuyện này thật sự không phải lỗi của ta, không giống người tẩu tẩu thật lòng thật dạ muốn nạp thiếp cho đại ca, ta miễn cưỡng coi là bị cường quyền ép buộc nên đành chịu thôi. Nhưng vì chuyện này mà hắn đã nói chuyện không được tự nhiên với ta mấy ngày rồi.

Lúc ta uống trà với tẩu tẩu có hỏi một câu: “Ngày đó tẩu muốn nạp thiếp cho đại ca, là như thế nào vậy?”

Tẩu tẩu trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Mặt đại ca muội u ám cả một ngày, sau đó muội lại đến nói chuyện với ta, ta mới dập ý nghĩ trong đầu xuống, ngày hôm sau hắn lại như bình thường”

Ta không từ bỏ ý định truy hỏi đến cùng: “Tẩu không nói gì, cũng không làm gì sao?”

Nàng ra vẻ cẩn thận hồi tưởng lại, khẳng định: “Gì cũng không làm”

Đến ngày thứ ba, lúc thái tử vẫn đang ở trong thư phòng, ta mới cam chịu số phận. Có phải ai cũng giống như đại ca ta đâu, một đấng phu quân vừa dịu dàng săn sóc vừa dễ nuôi dễ sống, trong lòng ta âm thầm than thở.

Ăn xong bữa trưa, ta mang thức ăn nhẹ vào thư phòng. Hắn vẫn đang ngồi xem chính vụ, ta không lên tiếng bày đồ ăn ra, bát đũa còn chưa lấy hắn đã nhích lại gần, lạnh giọng nói: “Vậy còn được, mới có ba ngày thôi đã đợi được nàng qua đây rồi”

Ta trợn mắt: “Đã ăn chưa? Ta bảo trù phòng chuẩn bị vài món làm ấm dạ”

Lúc này bát đũa đã dọn ra xong xuôi, nhưng chỉ có một bộ. Hắn giật mình, không tin được hỏi: “Nàng ăn rồi hả?”

Ta thành thật gật đầu. Hắn đè thái dương: “Nàng đã thấy phu nhân nhà ai mới giờ này đã ăn cơm xong rồi, lại còn để phu quân nhà mình ăn một mình chưa?”

“Nếu ta còn chưa ăn, mà chàng lại ăn rồi, vậy cuối cùng ta được ăn hay không được ăn đây, có phải là xôi hỏng bỏng không không?” Ta nhỏ giọng nói thầm, biết rõ tai hắn thính, chắc vẫn có thể nghe rõ.

Hắn quay về bàn ngồi xuống: “Thôi, ta xem nốt rồi ăn sau”

Ta liếc mắt nhìn đống sổ sách kia, để hắn xem xong hết có khi phải đến nửa canh giờ, liền kêu người mang đồ ăn xuống hâm nóng lại.

Quanh đi quẩn lại cũng chẳng có việc gì làm, ta bèn tiến lên mài mực giúp hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn ta một cái, rồi lại cúi đầu xem công văn, khóe môi chợt nhếch lên một cái.

Ta hỏi bóng hỏi gió vài câu chính vụ, hắn giải thích cho ta nghe từng chuyện một, nhưng hình như tâm không đặt ở chỗ này. Ta biết nhất định là hắn có lời muốn nói, liền yên lặng chờ.

Mới im lặng có nửa nén hương hắn đã mở miệng: “Hạ Thịnh về rồi”

Ta “a” một tiếng, trên tay chợt dùng sức.

Hắn nhíu mày nhìn qua: “Sáng sớm ngày mai về tới nơi rồi, chỉ là mấy ngày nay ta không nói cho nàng biết”

Mài mực thật sự là một môn nghệ thuật, ta cố gắng điều khiển lực nói: “Năm nay Bắc Cương sóng yên biển lặng, nên trở về mà. Nói như vậy, phụ thân và ca ca chắc cũng sẽ về”

Lời vừa dứt, ta lại lơ đãng hỏi: “Chẳng lẽ mấy ngày nay chàng không được tự nhiên là vì chuyện này à?”

Hắn không hé răng, lòng ta lại càng rõ ràng.

Người này ấy à, sự hoài nghi thật sự có chút hơi quá. Lấy đời trước ra mà nói, hắn có thành kiến với Hạ Thịnh cũng không phải ngày một ngày hai. Nếu không gỡ bỏ xuống được, cứ mãi không nói ra, sau này đăng cơ rồi Hạ Thịnh khó tránh khỏi việc bị hắn đề phòng. Nói thế nào thì Hạ Thịnh cũng trọn lòng quân thần với hắn. Cứ như vậy, đối với cả hai chỉ có hại chứ không có lợi.

Ta thở dài: “Ta và huynh ấy rất trong sáng, chẳng có cái gì hết. Tất cả là chàng tự nghĩ ra thôi”

Sau đó lại thành khẩn nói: “Chỉ là quen biết ở Bắc Cương, cùng nhau kề vai sát cánh vài trận. Giao tình không phải là giả, nhưng với ta mà nói, không mảy may tồn tại tình yêu nam nữ”

Hắn thấp giọng hừ một tiếng, vươn tay cầm một quyển công văn lên.

Ta thấy hắn nghe không lọt tai, không khỏi có vài phần tức giận, ném cây mực đi: “Chàng vẫn không tin?”

Hắn ngẩng đầu lên, rõ ràng trong mắt hàm chứa ý cười: “Ta có thể nói các nàng cái gì? Nàng lại ở đây giải thích nhiều như thế”

Ta thật sự muốn lôi hết mấy câu trước đây hắn nói ra, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nuốt vào trong. Thôi thôi, cứ cho là hắn chưa từng nói gì đi.

“Được rồi, mài mực lâu thế có mệt không?” Hắn duỗi tay nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay ta.

Ta để mặc hắn xoa bóp một lúc, lúc này mới lắc đầu. Mặc dù nghĩ chuyện mài mực quả thật là nhàm chán, nhưng so với chuyện không được luyện võ còn cách xa nhiều lắm.

“Vậy ở lại ăn cơm với ta nhé?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.