Chưa Tới Ngày Về

Chương 39




Không khí như ngưng đọng lại, bốn phía lặng ngắt như tờ.

Chợt có người bắt đầu mở miệng: “Thế tử, chuyện này…” Câu nói vừa thốt ra từ trong đám người hầu rồi lại im bặt, phá vỡ sự yên tĩnh quỷ dị trước đó.

Dưới sự bàn tán sôi nổi, những tiếng oang oang vang bên tai, sắc mặt đại phu nhân Hạ gia trắng bệch tiến lên trước một bước. Tiếng vang xung quanh yếu dần, vô số con mắt nhìn theo bước chân của bà đang đi đến trước mặt Hạ tỷ tỷ.

“Đúng là không biết liêm sỉ!” Hạ đại phu nhân hung hăng tát một cái, a tỷ quay đầu đi, bên khóe miệng có vệt máu chảy ra. Nàng đưa tay lau khóe miệng, không lên tiếng lấy một lời.

Trong mắt đại phu nhân rõ ràng nồng đậm căm ghét, một lần nữa vung cao tay lên chuẩn bị đánh xuống.

Cái bạt tai này chưa kịp rơi xuống mặt a tỷ đã bị một cánh tay vững chắc chặn lại. Đại ca chỉ hơi đưa tay ra cản, sau đó nhanh chóng thu tay về, tiến lên trước để a tỷ ở phía sau: “Hạ phu nhân bớt giận”

“Thế tử còn có mặt mũi gì ngăn cản trước mặt ta?” Hạ phu nhân đột nhiên cao giọng rồi lại bị ngăn lại vì sự run rẩy trong giọng nói. Ta thấy vậy liền đi tới, lặng lẽ giấu Hạ tỷ ra sau lưng. Điệu bộ này của Hạ phu nhân e là muốn trực tiếp đánh chết khuê nữ do mình sinh ra mất thôi.

“Chuyện này Tần gia nhất định sẽ cho phu nhân một lời giải thích hợp lý” Đại ca rủ tầm mắt xuống, nhìn không ra cảm xúc trong mắt huynh ấy. Nộ khí tức giận lúc trước đã biến mất hoàn toàn, thế nhưng thái độ bên trong lại cực kì kiên quyết, một chút cũng không lùi bước.

Tay ta còn đang kéo vạt áo a tỷ, đứng chắn trước người nàng. Tay của nàng đặt trên mu bàn tay ta, mơ hồ có cảm giác ấm áp lạ thường. Ta quay đầu lại, nàng nhìn ta cười trộm, mặt mày cong cong, giống như không để tâm chút nào đến sự hỗn loạn ở đây, hay nên nói nàng tựa như không phải người bị chìm trong đống hỗn loạn đó, mà chỉ là một người qua đường không liên quan, vô tâm vô phế dừng lại xem.

Tình cảnh này trong bữa tiệc hôm nay dĩ nhiên là không thể xử lý nổi nữa, nhưng nhìn tình hình giữa đại ca và Hạ phu nhân bên kia đang cực kỳ căng thẳng cũng không thể tự ý tùy tiện. Hạ tỷ tỷ kéo tay áo ta xuống, vỗ nhẹ mu bàn tay ta hai lần, lấy hành động này như một kiểu trấn an.

Sau đó nàng đi đến trước mặt Hạ phu nhân, cung kính quỳ xuống, đầu đặt trên mặt đất: “Mẫu thân”

Hạ phu nhân cười lạnh một tiếng, xoay người bước ra ngoài, chỉ lưu lại một câu: “Ta không có người con gái như ngươi, Hạ gia cũng không có loại tiểu thư như ngươi”

Hạ tỷ tỷ đứng lên, phủi bụi đất dính trên đầu gối xong mới đi theo. Bước chân nàng rất ổn định, không một chút vội vàng xao động. Mọi hành động đều tỏ rõ sự kiêu ngạo, tựa như thứ chống đỡ thân thể kia không phải là bộ xương mà là một thân thanh quý. Đám người kia nâng nàng lên mây xanh thế nào thì lúc kéo xuống vũng bùn lầy vẫn ngời ngời như cũ.

Lúc nàng bước qua đám người kia, không biết tiểu thư nhà nào bật cười một tiếng: “Đã nửa ngày rồi còn đứng đắn cho ai xem chứ?”

Tay ta nắm thật chặt, hận không thể bịt chặt miệng người vừa nói. Hạ tỷ tỷ chỉ nhàn nhạt liếc qua bên kia, cũng không để ý, chậm rãi đi tiếp.

Trong từ đường phủ Định Viễn Hầu, khắp mẫu thân khuôn mặt đều là mây đen. Lúc này nhị ca không có ở phủ, chỉ còn lại ta và mẫu thân, ta cũng không dám chen lời vào.

“Ta hỏi con một lần nữa, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?” Phụ thân lạnh lùng nói, nhìn qua đại ca đang quỳ gối trước linh bài liệt tổ liệt tông, tay nắm chặt bên người.

“Nhi tử nhất thời hồ đồ, hổ thẹn với tổ tông” Cả hai lần đại ca đều dùng một lí do thoái thác, lưng đứng thẳng tắp, lần thứ nhất trả lời chỉ liếc ta một chút sau đó lại rủ mắt xuống.

“Hay cho cái gọi là nhất thời hồ đồ” Phụ thân giận quá hóa cười: “Mang gia pháp lên đây”

Gia pháp Tần gia và quân côn trong quân doanh không khác nhau là bao, chỉ là nặng hơn một chút. Ta lớn đến chừng này rồi còn chưa thấy phụ thân động tới lần nào, bình thường cùng lắm là mạnh miệng uy hiếp một câu. Phụ thân dùng một tay cầm gia pháp, hung hăng đánh một côn lên lưng đại ca.

Một người luyện võ lâu ngày, tung hoành Bắc Cương nhiều năm như Thiết tướng quân bị một côn như vậy, muốn lấy mạng người cũng được nữa là. Thân thể đại ca hơi nghiêng về phía trước một chút, nhưng một tiếng cũng không kêu, lại đứng thẳng sống lưng.

“Ta khổ tâm dạy bảo ngươi bấy nhiêu năm, thế mà lại dạy ngươi thành bộ dạng hỗn trướng như này! Chuyện thành ra như vậy, trong mắt ngươi có còn nửa phần Tần gia không? Ngươi bảo ta sau này còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông đây!” Phụ thân vừa nói vừa hạ ba côn, đại ca chống tay vào phiến đá cạnh người, khó khăn ổn định lại thân mình.

“Một đích nữ của Trấn Quốc đại tướng quân trong sạch như vậy bị ngươi chà đạp, ngươi còn dám nói là nhất thời hồ đồ?” Phụ thân hít một hơi thật sâu: “ Đó là nữ nhi Hạ gia, thánh thượng sẽ có cảm tưởng gì đây? Ngươi đây là đang hại cả nhà vào tội bất trung!” Lần này đánh tận gần mười côn, cứ nghĩ rằng nộ khí của phụ thân sẽ từ từ giảm xuống, ai dè côn này còn nặng hơn côn trước.

Ta thấy tình hình không ổn, vội nhào tới kéo lấy tay áo phụ thân: “Đại ca đã biết sai rồi, xin phụ thân bớt giận”

Chỉ vừa mới dừng lại một chút, đại ca liền ho ra một ngụm máu.

Mẫu thân hoảng hốt, ngăn trước người đại ca: “Chàng muốn đánh con đến chết phải không?”

Phụ thân giơ gia pháp lên: “Cái loại bất trung bất hiếu như này, hôm nay ta phải đánh chết đi, cũng coi như lời giải thích công bằng với tổ tông!”

Mẫu thân chắn trước mặt không buông: “Là thiếp làm mẹ không tốt, chàng còn muốn đánh thì đánh chết cả thiếp đây này”

Phụ thân nhất thời không có cách nào ra tay, căm giận ném gia pháp vào trong khay Ô Mộc tơ vàng: “Ngươi quỳ trước mặt an linh tổ tông cho ta, không có sự phân phó của ta không được đứng lên”

Ý của phụ thân là không cho phép chúng ta mời đại phu đến chữa thương cho đại ca, nhưng tình hình của đại ca bây giờ không được tốt cho lắm, tuyệt đối không thể kéo dài. Mẫu thân đi theo phụ thân thấp giọng khuyên nhủ. Chỉ trong chốc lát, bên trong từ đường to như vậy chỉ còn lại ta và đại ca.

Trong lòng ta nôn nóng, liếc nhìn vết thương trên lưng huynh ấy. Cũng may thân thể đại ca rất tốt, nếu đổi thành người khác sợ là bốn cái mạng góp vào còn không đủ.

Huynh ấy lau vết máu trên miệng, ngẩng đầu nhìn ta, thanh âm có chút trống rỗng, từng chữ từng chữ nói: “Chuyện đến nước này ta không thể làm gì được, Hạ tỷ tỷ của muội còn cần muội chăm sóc nhiều một chút”

Ta nhẹ gật đầu, kể cả đại ca không nhờ, ta cũng sẽ tự biết làm.

Do dự một hồi ta mới hỏi một câu: “Tình thế lúc đó cấp bách không thể hỏi ra miệng, bây giờ trong lòng muội vẫn không hiểu nổi. A tỷ dùng thuốc với đại ca thật sao?” Ta thật sự chưa thể nghĩ thấu dụng ý của Hạ tỷ tỷ.

Đại ca dường như cực kì mỏi mệt: “Khoản này ta đã tính với nàng, không cần người ngoài nhúng tay vào”

Huynh ấy vừa dứt lời thì thân người lung lay, ta nhanh tay đỡ lấy, lúc nhìn xuống đại ca đã bất tỉnh nhân sự.

Sau đó trong phủ nhốn nháo hồi lâu, đại phu đến ngay trong đêm, nói đại ca đã không còn đáng lo ngại, thuận tiện tĩnh dưỡng nhiều ngày là ổn. Trong lòng ta cũng thở dài một hơi.

Sang ngày thứ hai ta lén tìm một bộ y phục giả làm công tử nhảy tường ra ngoài. Hai nhà Tần gia và Hạ gia đang nằm trên cùng một đầu sóng ngọn gió, đương nhiên ta không thể thoải mái đi ra ngoài như thường ngày, đỡ phải nghe cãi vã. Thời điểm này mẫu thân đang rất phiền muộn, tự nhiên sẽ không để ý tới ta, ta hành động cũng thuận tiện hơn nhiều.

Ta suy đi tính lại, nếu đã muốn tìm một chỗ dựa thật tốt, vậy dĩ nhiên phải đi tìm núi cao nhất, nghĩ rồi toan đi thẳng đến Đông Cung.

Trên đường đi lại nghĩ, thường ngày đều là Thái tử tới tìm ta, Đông cung cũng không phải nơi người thường muốn vào là có thể vào được. Huống chi lúc này thân phận của ta không rõ, e rằng ngay cả nhờ người báo lại một tiếng cũng không được. Chỉ là ta nhất thời không còn chỗ nào có thể đi, Hạ phủ lại càng không dám nghĩ đến, chỉ đành giữ lại hai phần may mắn, không biết chừng khéo còn có thể đúng lúc gặp được Thái tử?

Ta còn chưa đến gần cửa Đông cung liền gặp ma ma trước kia cho ta phương pháp ủ rượu đang đứng đó. Bà ta nhìn ta một hồi, không dám tùy tiện nhận bừa. Ta phải xốc khăn trùm đầu lên, nói trước một tiếng: “Ma ma à, là ta” thì bà ta mới gọi nhỏ công công bên cạnh nhờ truyền lời vào trong Đông cung.

“Hôm qua điện hạ đã phân phó bảo lão nô ở bên này chờ” Ma ma kéo ta sát vào người, thấp giọng nói tiếp: “Ý của Điện hạ là, mấy ngày nay tin tức trong kinh thành không tốt lắm, việc này Điện hạ là người ngoài không nhúng tay vào được. Tần tiểu thư tạm đi hai dặm đến một tửu quán có cờ đỏ phía trước, Điện hạ lập tức sẽ qua đó ngay.”

Ta theo lời bà ta đi tìm gian tửu quán đó, chọn một bàn vắng vẻ ngồi xuống, gọi tiểu nhị mang tới một bình rượu hâm cùng một đĩa thịt bò kho tương, vừa uống rượu vừa nghĩ ngợi trong lúc chờ thái tử đến.

Ung dung ngạo mạn uống một mạch hai chén, chợt nghe thấy bàn đằng trước đang bàn luận đến nỗi nước miếng văng tung tóe, ai ai cũng sắc đỏ đầy mặt. Ta không lên tiếng gác bát rượu lại một bên, dỏng tai nghe lỏm bọn họ trò chuyện.

“Đích nữ kia của Đại tướng quân trước đây còn tưởng là con nhà môn danh khuê tú tôn quý đến thế nào, dáng điệu còn cao hơn trời, thật sự không nghĩ tới lại dơ bẩn đến vậy”

“Trước kia còn có người nói nàng là lựa chọn số một cho chức vị thái tử phi cơ đấy. Loại đàn bà phóng túng này xách dép cho thái tử còn không xứng ấy chứ lại”

“Danh môn khuê tú cái gì cơ chứ, đã bị Hạ gia đuổi ra khỏi cửa rồi đấy thôi. Theo ta thấy, có khác gì mấy cô trong phường đoạt nguyệt đâu?”

Ta nghe không lọt tai, mấy bước nhảy tới, cầm vò rượu nhỏ trên tay dội thẳng xuống mặt người đang nói mấy lời ác độc kia: “Rửa sạch miệng đi rồi hẵng nói chuyện”

Người kia lau mặt, chửi thề một câu, nhất thời mấy người trên bàn đều lui ra sau một bước, rút súng ống từ dưới bàn. Ta không ngờ mấy người này đều biết võ, vốn không muốn liên quan gì thêm để tránh sinh chuyện, không muốn cùng bọn họ đánh một trận, nên chỉ bẻ gãy đôi đũa trên bàn, cầm một đoạn gỗ, thân hình thoáng động vọt đến sau lưng người cầm đầu, hai chiêu đạp bay kiếm của hắn ra ngoài, dùng chút sức đặt que gỗ lên trước cổ họng hắn.

Mấy người bên cạnh không dám manh động, ta đè thấp thanh âm, bình tĩnh mở miệng: “Các ngươi nhận sai, cam đoan sau này không dám bàn luận thêm về việc này thì chuyện hôm nay xong xuôi hết. Nếu không, lực đạo trên tay của ta cũng không được tốt cho lắm đâu”

Người trên tay ta khạc nhổ một cái: “Chỉ bằng tiểu tử ngươi mà cũng muốn khống chế ta?” Lời vừa cất lên, hắn móc trong ngực ra một con dao găm, phút chốc hướng phía bên phải ta đánh tới.

Ta lui về sau mấy bước tránh khỏi mũi dao, trong điện quang hỏa thạch đã giao thủ hai lần, trong lòng cũng đã nắm chắc. Chẳng qua là chút mạt công phu thôi, nếu không phải nơi đây hạn chế ta thì không cần phải kéo dài bao lâu.

Lúc này ta nghe được bên cửa quán vang lên một thanh âm quen thuộc mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Còn có thể gây chuyện trong lúc đang dầu sôi lửa bỏng thế này, ngươi đúng là chưa từng làm ta thất vọng” Thanh âm hắn chìm xuống dưới: “Thập Nhất”

Từ hậu đường tửu quán đột nhiên có người nhảy ra, sau lưng còn có năm sáu người đều mặc áo đen cầm kiếm, thân thủ có vẻ không hề tầm thường.

Ta không cảm thấy ngoài ý muốn lắm, tửu quán thái tử đích thân gọi tên chỉ mặt tất nhiên không phải tửu quán bình thường.

Chỉ là mấy người trước mặt thấy vậy ngọn lửa khí thế đều bị diệt sạch, ngượng ngùng thu kiếm: “Huynh đài, hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi”

Ta nhíu mày, đợi đám người này nhận sai, cam kết từ nay về sau không ăn nói hồ đồ nữa. Hơn nữa đánh đã đánh rồi, cũng không có gì khác nhau lắm, tức giận mới hạ được một chút.

Đến khi mấy người này ra ngoài xong, tửu quán liền đóng chặt cửa lại.

Thái tử nhìn những người áo đen đang quỳ xuống đất, nhíu mày một cái: “Không phải là ta đã để lại tin bảo các ngươi trông coi sao?”

Người cầm đầu nói: “Thuộc hạ không biết vị này là Tần tiểu thư….”

Hắn dừng lại một chút, quét ánh mắt tới bàn rượu chợt ngừng lại, lại dò xét y phục trên người ta, hiển nhiên là tiếp nhận lời giải thích này, không truy cứu thêm mà chỉ phất tay ý bảo lui xuống.

Lúc này mới nói với ta: “Nói chuyện chính đi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.