Chưa Tới Ngày Về

Chương 19




Ngày Tết Nguyên tiêu ta dậy từ rất sớm. Mẫu thân nghe nói ta đi cùng Hạ tỷ tỷ thì như chuẩn bị đi đánh giặc, mới sáng sớm tinh mơ đã chuẩn bị xong xiêm y mới tinh. Váy dài hải đường hồng phối hợp với chiếc áo lông cáo màu trắng, lông cáo bên trên làm ta không khỏi hắt hơi một cái thật kêu.

Liên Vi cầm chiếc trâm ngọc mà lần trước thái tử ban tặng đến. Ta liếc nó qua tấm gương đồng, chợt thấy hơi chột dạ, sâu xa nói với em ấy: “Ta chỉ mong sao Hạ tỷ tỷ quên mất chuyện cây trâm ngọc này, mà bây giờ lại cất công cài chiếc khác lên, đây chẳng phải là đang tự làm khó mình đấy ư?”

Liên Vi bày ra dáng vẻ giờ mới ngộ ra, thấy vậy lòng ta đớn đau vô cùng. Người bên cạnh ta sao bụng dạ lại kém như vậy cơ chứ. Vì lẽ này mà ngay sau đó ta đã đổi bằng cây trâm năm ngoái mẫu thân vừa mua. Trâm này có ngân tuyến rủ xuống đung đưa theo từng cử động, thoạt nhìn trông rất đẹp mắt.

Khó khăn lắm mới đợi được đến khi mặt trời dần dần khuất bóng. Bữa tối nay là gia yến, mấy di nương cũng đã yên vị cả trên bàn tiệc. Ta gắp món này một chút chọn món kia một bận, ăn đến lúc lửng dạ thì thôi, vì Tết nguyên tiêu nên phải ăn bánh nguyên tiêu nữa mà. Ta ăn liền hai cái béo ngậy, rồi lại gắp vài miếng thịt chim cút cay để giảm bớt hương vị ngọt ngấy của bánh.

Đến lúc những ngọn đèn được đốt lên sáng rực thì ta đã dùng xong bữa tối. Ta nói với mẫu thân một tiếng rồi toan ra ngoài ngay.

Đại ca cầm áo khoác đi đến khoác thêm lên người ta: “Ta đi cùng muội”

Ta cũng không khó xử lắm, liền đi theo sau huynh ấy.

Đại ca quay lại nhìn ta: “Yên tâm, ta chỉ đưa muội đến đó thôi, các muội cứ tự nhiên đi dạo”

Tuy ta đi sớm một khắc, nhưng lúc đi đến nơi đã hẹn, dưới tàng cây liễu to đến mức hai người ôm mới xuể, xa xa đã thấy có bóng người đứng dưới tàng cây.

Ta phát hiện Hạ tỷ tỷ rất thích những thứ có gam màu thanh thuần. Trên đường phố tấp nập đủ loại màu sắc là vậy, nhưng chỉ duy mình nàng mặc một chiếc váy dài xanh nhạt, áo choàng trông cũng vô cùng giản dị mộc mạc.

Ta gọi nàng một tiếng rồi chạy chầm chậm về phía đó. Nàng đang đứng đối mặt với cây liễu, nghe thấy tiếng ta mới nhẹ nghiêng thân mình nhìn sang, khuôn mặt vốn lãnh đạm bỗng ngập tràn ý cười, tựa như tuyết đầu xuân tan thành dòng suối nhỏ. Mặc dù đều là nữ tử nhưng đến ta nhìn cũng phải ngây ngẩn cả người.

Đại ca chậm rãi đi tới, nàng nhẹ nhàng thi lễ: “Vị này hẳn là thế tử”

Ta gật đầu, kéo đại ca đứng sát gần hơn chút nữa rồi mới lên tiếng giới thiệu: “Vị này là đại ca của ta, Tần Lăng Ngọc” Rồi lại quay đầu nhìn đại ca: “Vị này chính là a tỷ mấy ngày trước ta mới quen, Hạ Nam Nhứ”

Ai ngờ ta vừa dứt lời, hai người này chưa hẹn trước đã đồng thanh mở miệng: “Ta biết”

Ta vỗ đầu, bọn họ đều đã quen thuộc kinh thành như lòng bàn tay rồi, làm gì đến lượt ta giới thiệu cơ chứ.

Hạ tỷ tỷ dịu dàng cười với ta: “Tam ca của ta cũng muốn tới, nhưng không biết vì sao hôm nay huynh ấy đi cùng phụ thân vào cung thỉnh an lại bị giữ ở đó, đến tận giờ vẫn chưa được hồi phủ nữa”

Ta kinh ngạc bật thốt lên: “Đây là cái đạo lý gì vậy? Làm gì có cái đạo lý đến tết nguyên tiêu rồi còn giữ người ta lại chứ!”

Đại ca trầm giọng quát ta một tiếng: “An Bắc!”

Ta biết mình lỡ lời, hồ ngôn loạn ngữ, đã thế trong đó còn chứa đựng vài phần căm giận bất bình.

Hạ tỷ tỷ dịu dàng nói: “Không sao đâu, vẫn chưa có tin tức gì truyền xuống, hơn nữa không thấy phụ thân nôn nóng, chắc là không phải chuyện gì xấu đâu”

Tỷ ấy nói vậy ta mới yên tâm hơn chút. Tính tình của Hạ Thịnh… Ta nghi lắm, đến bảy tám phần hắn tiến cung vẫn theo thói cũ không có chừng có mực lại đụng độ với quý nhân chứ gì. Ngày mai lúc chúng ta khởi hành chắc là cùng thời điểm với Hạ gia thôi nhỉ. Bây giờ nghe được hắn không có chuyện gì mới thở phào một cái.

Hạ tỷ tỷ chỉ dẫn theo hai nha hoàn bên người. Lúc ta ra khỏi nhà hơi gấp, lại đi theo đại ca, ngoại trừ bữa tối chỉ mang theo Liên Vi nhưng cũng không mang thêm người bên cạnh. Ta nghĩ tới đêm nay được trừ bỏ lệnh cấm đi đường đêm, trên đường lại có nhiều người đi lại hỗn độn, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao. Tuy ta có thể tự lo cho mình, nhưng phải trông nom thêm cả Hạ tỷ tỷ, ta thật không dám đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện nhỡ đâu.

Đúng lúc này đại ca nói chúng ta cứ thong thả đi dạo, hồi phủ muộn một chút cũng không sao. Sau đó dường như đăm chiêu nhìn ta rồi nói thêm một câu: “Ta về phái vài hộ viện đến”

Ta vội vàng kéo huynh ấy lại: “Hộ viện sờ sờ ở đây này, còn muốn gì nữa? Thêm nhiều người lại không thoải mái”

Đại ca phì cười, giơ tay lên gõ đầu ta: “Muội để ta làm cái gì thế?”

Ta vội túm tay áo huynh ấy chân chó lấy lòng: “Ta chỉ nghĩ không cần phí thời gian, lại còn không chắc họ có tìm được bọn ta không. Đã thế ta lại là người kén cá chọn canh, người khác đi theo ta không yên tâm. Đây là đang khen đại ca lợi hại đó”

Nói mãi đại ca mới miễn cưỡng đồng ý đi cùng chúng ta, nhưng cũng chỉ dùng ánh mắt sáng rõ của mình dõi theo ở khoảng cách xa, để ta và Hạ tỷ tỷ tung tăng đi đằng trước.

Ta và Hạ tỷ tỷ đi dạo được gần nửa canh giờ mới dừng trước một quán nhỏ nghỉ chân một lát, cùng nhau cười cười nói nói rất chi là vui vẻ.

Sau đó chúng ta lại đi dạo tiếp, đi đến bờ sông thả rất nhiều đèn hoa đăng, trong lòng chợt muốn hòa chung với không khí vui tươi náo nhiệt nơi này.

Người qua người lại trên cầu tấp nập, ta lại cảm giác ở chỗ cách ta hai bước hướng hướng mặt về phía này có một ánh mắt dừng trên người mình. Ta cố gắng nhìn thật kĩ qua đó, chỉ thấy một người đang nghiêng mình tựa vào tay vịn nơi đầu cầu, ánh mắt của người nọ vẫn lạnh lùng nhìn ta chằm chằm.

Không phải người ngoài, mà chính là thái tử điện hạ!

Ta bất giác rùng mình một cái. Người này… Không phải ta đã nói với hắn là không thể đến nơi hẹn rồi à! Trên mặt hắn rõ ràng hiện rõ sự tức giận, dù đã kiềm chế nhưng ta vẫn thấy hắn như địa ngục Tu La, chỗ nào hắn dừng chân tuyệt không có nguời nào dám đến gần.

Ta cuống quít quay người sang hướng khác, lôi kéo Hạ tỷ tỷ chuồn vội. Hạ tỷ tỷ không rõ sự tình, cả đại ca đang đi xa bên dưới thấy ta đột nhiên quay lại, bước chân của hai người họ cũng bất chợt dừng lại.

Ta không kịp giải thích, chỉ biết hoảng hốt đi vài bước, thậm chí còn va phải người trên đường, Hạ tỷ tỷ lại phải thay ta nói lời xin lỗi với người ta.

Ta nhìn ra xung quanh, người người đều đi theo từng nhóm mấy người, tiếng cười đùa vang vọng khắp nẻo, đột nhiên ta lại nhớ tới ánh mắt vừa rồi của hắn.

Người trên cầu không nhiều lắm, hoặc là dựa vào tay vịn trông về những ngôi nhà sáng đèn đằng xa, hoặc là chỉ vô tình ghé ngang qua nơi này. Ta vội đưa mắt nhìn hoa đăng nơi đầu cầu, giữa một đám đông tấp nập vui tươi, mà hắn chỉ cô độc ngồi đó một mình, thật sự là không hòa hợp.

Có lẽ hắn chờ lâu nên định đứng lên, bây giờ ước chừng đã một canh giờ rồi mà. Chờ lâu đến nỗi y bào đen tuyền phảng phất đã hòa mình vào bóng đêm u tịch. Vạn nhà đắm chìm trong không khí vui vẻ tưng bừng, chỉ duy hắn một mình gặm nhấm nỗi tịch mịch cô liêu.

Thật ra hắn, dường như rất cô độc.

Lòng ta như bị kim đâm vào, đau đớn từng chút từng chút giày xéo trong từng mạch đập, làm ta chịu không nổi phải dừng bước chân. Nếu ta cứ đi như vậy, có phải bản thân không khác nào một đồ vật vô tri vô giác hay không?

Lúc này ta mới nghe thấy tiếng Hạ tỷ tỷ gọi, thấy ta hoàn hồn tỷ ấy lo lắng hỏi: “Muội không sao chứ?”

Ta khoát tay ý nói không có gì đáng ngại, sau đó quay đầu nhìn lại, thấy hai tay hắn vẫn gác lên tay vịn, ngón trỏ bên tay phải gõ nhẹ từng nhịp.

Ta day huyệt thái dương, tỏ ý xin lỗi nói với Hạ tỷ tỷ: “Ta có chút chuyện, có lẽ không thể đi dạo nữa, hay là ta bảo đại ca đưa a tỷ về phủ trước được không?”

Hạ tỷ tỷ rất hiểu ý, sửa sang lại đầu tóc cho ta: “Năm nào cũng đi xem hội đèn lồng, cảnh sắc cũng chỉ có thế này thôi. Giờ ta đành làm phiền thế tử vậy”

Ta đi qua chỗ đại ca cẩn thận dặn dò hai câu, rồi lại thề thốt bảo đảm mình nhất định sẽ không đi gây chuyện thị phi, tự chăm sóc tốt bản thân, lúc này mới dẫn người qua. Kể cả Liên Vi ta cũng cho về trước cùng đại ca luôn.

Vì thế nên chỉ còn một mình ta ở lại. Ta do dự đi về phía cầu hai bước, ngẫm nghĩ một chút rồi sờ soạng hà bao trên người. Vừa hay thấy bên đường có người rao bán xâu mứt quả, mắt liền sáng lên chạy qua đó mua hai xâu.

Một tay ta cầm mứt quả, hít một hơi thật sâu chuẩn bị sẵn sàng đi chịu chết, tận đáy lòng thầm mắng bản thân tại sao đang yên đang lành lại đi trêu chọc hắn làm chi. Lúc này mới cố gắng nâng khóe miệng đi qua chỗ hắn.

Hắn nhìn thấy ta bước đến, chợt đứng thẳng người lên, ánh mắt lành lạnh đánh giá ta từ trên xuống dưới rồi mở miệng: “Ngươi có biết là ta…”

Hắn còn chưa dứt lời tay ta đã nhanh nhẹn nhét một xâu mứt quả vào miệng hắn. Thấy hắn trừng to mắt kinh ngạc, miệng bị nhét đầy một viên kẹo đỏ au, ta khó khăn lắm mới kiềm chế bản thân không phá lên cười, lừa hắn: “Ngoan, cắn một miếng”

Hắn ngoan ngoãn nghe lời ta cắn một nửa viên kẹo, biểu tình vẫn còn kinh ngạc không thôi. Ta liền nhét chỗ còn lại vào tay hắn: “Không lừa người nhé, ngon lắm mà”

Hắn vẫn nghiêm mặt nhai nhai rồi nuốt viên kẹo. Ta thấy hắn tỏ vẻ ngạc nhiên, tâm tình vốn tốt sẵn nên cũng cắn thử một miếng, vị ngọt lan tỏa trong khoang miệng, đúng là đồ tiêu thực tuyệt nhất trên đời. Còn chưa nhai được hai cái, mùi vị cay đắng lại tràn vào lồng ngực.

Bất chợt người ta mơ hồ, giống như thấy mình đang giơ hai xâu mứt quả lên cao, bên cạnh còn có một người giữ chặt tay ta, người nọ còn hơi run rẩy,

Ta cố dồn nén ý cười trêu chọc hắn: “… Không sợ, ta sẽ không bao giờ không cần…”

Tuyết rơi đầy trời, tầm mắt của ta theo đầu vai người nọ nhìn về xa xăm.

Cay đắng bao trùm cơ thể ta, thậm chí ta còn sinh ra ảo giác, kẹo ngọt trong miệng phút chốc đều biến thành chua xót. Ta bỗng bị sặc, cuối cùng không nhịn nổi nhổ viên kẹo trong miệng ra, trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất ho khù khụ. Đến lúc này ảo giác mới biến mất.

Thái tử nhẹ nhàng vỗ lưng ta, rồi lại rút khăn tay ra giúp ta lau khóe miệng, mang theo vài phần ghét bỏ nói: “Ngươi là trẻ lên ba hả? Ăn thôi mà cũng bị sặc thành cái bộ dạng này sao?”

Ta ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn, thế nhưng vừa chạm vào đôi mắt kia, gương mặt của hắn chợt hợp nhất với khuôn mặt trong ảo mộng. Ta né tránh theo bản năng, tránh thoát bàn tay đang định tiếp tục lau khóe miệng cho mình.

Tay hắn dừng giữa không trung, bỗng nhiên hắn nhét khăn vào tay ta, giận dữ nói: “Tự lau đi!”

Ta đứng dậy lau khô miệng, lòng nghĩ vừa rồi chắc mình bị điên rồi, sau đó cắn tiếp một miếng kẹo để an ủi bản thân.

Ầm ĩ một hồi như vậy, tâm tình đang định tính sổ với ta của hắn cũng giảm đi nhiều.

Nghĩ rằng ta cũng xem như là nửa người bệnh nên không so đo nữa, nhưng thật sự trong lòng vẫn vô cùng khó chịu.

Hắn lôi kéo ta đi đoán đố đèn, nhưng vừa rồi ta và Hạ tỷ tỷ vừa mới đoán rồi mà. Cho nên lúc hắn đọc mới được nửa câu đố ta đã đưa ra đáp án rồi. Thật ra không phải ta đoán ra, là bách khoa toàn thư Hạ tỷ tỷ đoán đấy chứ.

Mặt hắn trầm xuống.

Hắn lại định lôi kéo ta đi xem đèn lồng, nhưng đèn lồng này cũng được thưởng cho ta và Hạ tỷ tỷ rồi mà, có nhiều thêm đến mấy thì cũng vẫn là nó thôi. Vì vậy ta thành thật nói với hắn: “Lúc nãy ta vừa xem xong”

Mặt hắn giờ đã trầm nay lại càng trầm hơn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi im miệng”

Ta đành mắt nhìn mũi mũi nhìn chân, giả bộ mình không có ý kiến gì đi dạo với hắn.

Cũng may hắn chỉ đi dạo thôi, đến lúc thấy tẻ nhạt vô vị mới dừng bước chân.

Lúc này hai người đã đi đông dạo tây một vòng rồi, còn vô tình ra khỏi trung tâm lễ hội đèn lồng. Chỗ chúng ta đang đứng có rất ít người đi qua.

Ta nhẩm tính thời gian, nghĩ bây giờ cũng nên cáo lui rồi.

Lúc này hắn chợt mở miệng nói: “Sao không cài cây trâm ta ban cho? Ta thưởng cho ngươi để ngươi cất đi ngắm đấy à?”

Cứ nhớ đến vụ cây trâm là ta tức phát điên, bèn dùng sức lắc đầu: “Điện hạ còn đang cầm cây trâm của ta, không biết ngày nào có thể trả lại để vật về nguyên chủ?”

Hắn cười khẩy: “Nằm mơ”

Ta cúi đầu “Ồ” một tiếng, chẳng buồn dông dài với hắn nữa.

Thế mà hắn vẫn nhất quyết không buông tha: “Hôm nay không có gì muốn nói với ta hả?”

Ta sợ hắn thù dai, trách ta bắt hắn đợi cả một canh giờ nên dè dặt hỏi: “Rõ ràng hôm qua điện hạ bảo ‘ngươi thử xem’, giờ còn nói gì nữa?”

Hắn lơ đãng nhìn đông ngó tây không nói được câu nào.

Ta cũng nhìn theo, tự dưng nhớ đến hình như chỗ này là hướng đông nam, cũng chính là hướng phủ Đại tướng quân.

Chợt nhớ lại lời Hạ tỷ tỷ nói tối nay: “Thái tử giữ Hạ Thịnh lại hả?”

Hắn nhẹ vuốt cằm, ngón trỏ theo thói quen cong cong giơ lên.

Ta có chút không hiểu ý đồ của hắn, cứ cho là giữ người ngoài lại đi nữa thì cũng phải có suy tính trước, ví dụ như có hẹn chẳng hạn. Vậy theo lý mà nói người hắn giữ là Hạ tỷ tỷ mới đúng chứ nhỉ. Vả lại, đường đường là thái tử, không nên làm việc như vậy đâu.

Nghĩ tới nghĩ lui, tự dưng ngộ ra từ trước đến nay tính tình hắn vẫn cứ kì kì quái quái như thế mà, hơn nữa giữa nam nữ cũng có cái khó. Nếu hắn muốn giữ Hạ tỷ tỷ cũng không thể nói thẳng được, chi bằng tìm cái cớ nào đó giữ Hạ Thịnh lại còn khả thi hơn. Có khi Hạ tỷ tỷ lại lo lắng đến nỗi không buồn ra cửa, mặc dù cuối cùng tỷ ấy vẫn ra ngoài, nhưng thôi cứ xả giận được đã tốt lắm rồi.

Ta không khỏi đau lòng thay Hạ Thịnh, trong đầu nghĩ phải tìm dịp nào đi thỉnh tội với hắn mới được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.