Chưa Tới Ngày Về

Chương 17




Dù sao đây không phải địa bàn nhà mình, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Nghĩ vậy ta cũng không thèm so đo với hắn nữa, xoay người toan bỏ đi.

Thế nhưng vừa mới đi được một bước thì nghe thấy tiếng hét giận dữ đằng sau: “Đứng lại!”

Đương nhiên là ta không quay người lại rồi, đã vội đi rồi lại nghe thấy tiếng hét này, sợ hắn đuổi theo nên ta lại càng chạy nhanh hơn. Vừa nãy bị hắn túm cổ tay, ta đã được lĩnh giáo tốc độ kinh người kia rồi, trong lòng lại dâng lên nỗi sợ hãi, sợ chạy không lại hắn chứ sao. Cũng may mới chạy được hai bước ta thấy bóng người từ xa đi đến. Ta cẩn thận nheo mắt nhìn kĩ, đúng là Hạ Thịnh rồi.

“Hạ Thịnh” Ta gọi tên hắn rồi hấp tấp chạy vội qua đó.

Hắn đi về phía bên này vài bước, trên mặt hiện rõ dòng chữ: “Có thể gọi to như thế à, đỡ phải tìm tiếp”

Ta bắt được ống tay áo hắn, nghĩ thầm cuối cùng cũng gặp được người nhà họ Hạ. Đây là yến tiệc nhà hắn tổ chức, tất nhiên hắn cũng có tư cách quản lí mọi chuyện, bèn tố cáo với hắn: “Vừa rồi bên kia có một tên công tử quấy rầy ta, mà ta lại không tiện động thủ với hắn”

Nói thì hùng hồn vậy đấy, nhưng trong thâm tâm lại nghĩ, nếu có đánh nhau thật thì ta cũng không đánh lại được tên kia.

Hạ Thịnh thật sự rất giảo hoạt, tính tình của hắn cũng là con truyền cháu nối của loài hổ dũng mãnh nơi Bắc Cương oai hùng. Bình thường vẻ mặt gũng mang một hai phần khí chất anh hùng, nếu ở kinh thành nhất định là một công tử anh tài kiệt xuất. Bây giờ mà chạm trán với người vừa nãy, quả thực là con nhà quyền quý đấu với nhau, mặc kệ là ai thắng đi nữa cũng đều coi như là trừ hại cho dân.

Nói xong, ánh mắt của Hạ Thịnh lạnh đi hai phần. Ta ngẫm đi ngẫm lại vẫn là cái đạo lý này: Cứ tưởng mình đã mắc cười lắm rồi, không ngờ có một tên đi từ cổng nhà vào còn cợt nhả hơn cả mình, đây rõ là thi xem mặt ai đẹp hơn ai còn gì.

Người kia không nhanh không chậm đi về phía này, cuối cùng hắn đứng ở chỗ có ánh đèn chiếu vào. Đến khi nhìn rõ khuôn mặt của người kia, người Hạ Thịnh chợt cứng đờ.

Ta dấy lên nghi hoặc nhìn sang, chỉ thấy thần sắc của Hạ Thịnh nhoáng cái đã trở về bình thường, lạnh nhạt thi lễ: “Bái kiến thái tử điện hạ”

Ta giống như nuốt phải con ruồi. Mới ban nãy cha và ca ca nói với ta sau này phải phò tá vị thái tử này đấy? Mặc dù nghĩ cũng đúng thôi, thái tử không phải là cái tên cầm đầu đám công tử đó hay sao? Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đây là chuyện khác hoàn toàn mà.

Ta không biết hắn đã nghe được những lười ta nói chưa, chỉ biết đứng đờ người ra không dám nói gì, nấp sau lưng Hạ Thịnh hấp ta hấp tấp thi lễ theo.

Thái tử hờ hững buông một câu: “Đứng lên đi”

Ánh mắt của mắt vẫn nhìn ta chằm chằm như cũ. Ta theo bản năng trừng mắt nhìn lại, tự dưng thấy có gì đó sai sai lại vội cúi gằm mặt xuống.

Hạ Thịnh tiến lên phía trước một bước che khuất ta đi, cười nói: “Vừa nãy điện hạ rời tiệc làm phụ thân thần lo lắng thấp thỏm không yên, cứ sợ mình chiêu đãi không chu đáo”

Lúc này thái tử mới thu mắt, thản nhiên nói: “Tự dưng thấy không khí oi bức nên ra ngoài hít thở không khí thôi, không cần lo lắng”

Ta lén liếc nhìn một cái, chỉ thấy sắc mặt hắn càng ngày càng trong. Mục đích là đến hít thở không khí, tội gì phải tự tìm tức giận chứ. Bầu không khí căng thẳng giữa hai người bọn họ làm ta bồn chồn như đứng đống lửa như ngồi đống than, lén lén lùi về sau hai bước.

Hạ Thịnh dường như đã chú ý tới động tác của ta: “Nếu đã là như vậy, nếu bữa tiệc mà thiếu điện hạ cũng không thành được” Nói rồi hắn bước sang bên phải rồi duỗi tay làm động tác mời: “Điện hạ, mời”

Thái tử cũng không muốn làm hắn mất mặt, chỉ đành đi về phía yến tiệc đằng kia.

Ta thở hắt ra một hơi, cách xa thái tử làm không khí thông thoáng hẳn ra.

Thái tử đi đằng trước, Hạ Thịnh hơi nghiêng đầu quay về phía ta. Ta ôm quyền chào hắn, khóe môi hắn hơi cong lên, ta thấy vậy liền vui vẻ đi về nơi các nữ quyến đang đứng.

Ta cố hết sức quay lại bên người mẫu thân mà không gây bất kì sự chú ý nào. Lúc mẫu thân nhìn thấy ta, khuôn mặt tràn ngập ghét bỏ liếc qua, cố đè thấp giọng: “Con lại chạy đi đâu khóc lóc om sòm thế?”

Ta oan ức đưa tay lên sửa sang lại đầu tóc, chỉ có thể nói đại là do đi đường không nhìn rõ nên té ngã. Nhưng vừa đưa tay sờ lên tóc lại giật mình, chiếc trâm ngọc hồi chiều Hạ tỷ tỷ tặng ta không biết rơi ở chỗ nào rồi.

Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến khi yến tiệc kết thúc, ta cố tình lôi kéo mẫu thân đi đường vòng, cẩn thận tìm quanh một vòng nhưng vẫn không tài nào tìm được cây trâm ngọc kia.

Chắc hẳn là bị rơi lúc nhảy xuống lăn qua lăn lại vài vòng rồi. Tìm ở chỗ cũ không thấy, vậy có khi nào… bị thái tử nhặt mất rồi? Nhưng hắn đường đường là một thái tử, muốn cái gì mà chẳng có, hà cớ gì phải lấy trâm ngọc của ta?

Lại mấy ngày trôi qua, ta ở trong thư phòng với đại ca. Vì đã quen thuộc với cái lạnh run người ở Bắc Cương nên ta thấy mùa đông ở kinh thành ấm áp hơn Bắc Cương rất nhiều. Cho nên trong thư phòng chỉ đặt một chậu than nhỏ trên bàn, cách xa xa giá sách một chút. Đại ca đang say sưa đọc binh thư. Xưa nay ta luôn không thích đọc sách dù chỉ là một chữ, đọc chỉ làm hao tổn trí não mà thôi chứ chẳng có lợi lộc gì, bèn chỉ đứng sát bên đại ca lắng nghe.

Chỉ đọc thôi mà đã qua cả nửa ngày, ta nghe mãi cũng thấy hơi mệt mỏi. Cảm giác buồn ngủ ập tới, đầu ta cứ lắc lư chực chờ gục xuống. Đại ca thấy thế liền lấy sách gõ vào đầu ta: “Nếu mệt thì cứ về phòng nghỉ ngơi đi, không cần phải cố”

Ta thuận theo gật gật đầu, đúng lúc này thanh âm của đầy tớ từ bên ngoài truyền vào: “Thế tử, có khách quý đến”

Ta khoác áo choàng lên người, tiện tay tự buộc nút lại, tiến đến chỗ đại ca khoát khoát tay, lại ngáp một cái rồi mới bước ra cửa.

Ai mà ngờ hôm nay gió lại to vậy chứ, làm ta vừa mới bước ra khỏi cửa lập tức bị đông cứng đến tỉnh cả ngủ. Giữa thư phòng và sảnh lớn trồng mấy gốc hoa mai. Phần lớn hoa trong phủ đều là hoa mai, dù là sân trước hay sân sau, đại để là chỗ nào cũng có thể nhìn thấy. Đây phải chăng là lý do phụ thân và các ca ca chờ đến lúc tiết trời vào đông rồi mới hồi phủ sao?

Dù sao thì trên mấy cây mai đó đang treo mấy cái đèn lồng do chính tay ta vẽ mấy ngày trước, thật sự là đã hao phí rất nhiều tâm sức, khó khăn lắm nhìn trông mới thuận mắt một chút. Mà nhị ca lại cứ châm chọc, chê cười đèn lồng của ta. Tức quá ta bèn mang chúng ra treo luôn ra ngoài này cho huynh ấy biết mặt. Dù huynh ấy có đến sảnh bàn công chuyện hay đi thư phòng đọc sách đều phải nhìn đống đèn lồng này.

Bây giờ chỉ hứng một trận gió thổi mà những chiếc đèn lồng giấy ấy vốn đã mỏng manh nay lại càng lộ ra vẻ yếu ớt cam chịu trước gió, nhìn cảnh tượng này khiến ta chỉ muốn lấy xuống ôm hết về phòng.

Lúc treo đèn lồng lên chỉ vì muốn thấy biểu hiện của nhị ca lúc nhìn vào nên mới nhờ người treo lên chỗ cao hơn, sau đó lại sợ gió thổi rơi mất bèn bện dây thắt nút lại. Hiện giờ bên cạnh chỉ có mỗi Liên Vi, thôi, ta đành trông chờ vào bản thân vậy. Ta kiễng chân với tay là có thể chạm tới đèn lồng rồi, thế nhưng vẫn còn cách mối thắt nút kia một khoảng xa nữa mới tới.

Ta thoáng nhìn cây mai kia, mắt thấy có thể trèo lên được tới chỗ nút thắt kia liền dứt khoát túm gọn váy dài vào, đạp một cước bay lên trên, dùng sức trèo rồi lại trèo, lấy tay ôm cả thân cây, chân trên dùng một chút lực, cả người ta liền treo ở trên cây, sau đó với một tay ra, tốn hết sức lực cởi đống thắt nút này.

Thế nhưng tay còn đang với cành cây, ngón tay còn đang cong cong nhẹ thì “ rắc “ một tiếng, cành mai bị gãy rồi rơi xuống. Tay ta đang dùng lực đột nhiên mất đà, chỉ biết bất lực quờ quạng trong không chung, vô thức nhấc chân ra, lại quên mất là chân đang đạp trên cái cây nhỏ này, tay vẫn chưa kịp thời phản ứng thì cả người đã rơi ngửa mặt xuống.

Ta xót xa nhắm chặt mắt lại, nhưng chỉ cảm thấy sau lưng có một người ôm lấy, chân cũng đã chạm đất. Đỉnh đầu vang lên tiếng cười khẽ, ta cuống quít mở to mắt ra, nhìn rõ rồi lập tức nhảy vọt ra, lùi về sau hai bước.

“Diện kiến Thái tử điện hạ. Đại ca của ta đang trong thư phòng.” Ta nhìn tay hắn vừa tháo đống đèn lồng kia xuống, trong lòng gào thét chỉ muốn đưa tay ra nhận, bèn tiến về trước mấy bước.

Hắn lắc lắc đầu,:” Ta không đến tìm Thế tử” Đèn lồng trên tay hắn lắc qua một vòng “ Ta đến tìm ngươi, ta có vài lời muốn hỏi ngươi.”

Ta còn đang bận nhìn đèn lồng đăm đăm, nghe hắn nói lơ đễnh “ồ” lên một tiếng.

Hắn nhíu mày: “Ngươi không tò mò tại sao ta lại biết ngươi là người phủ Định Viễn hầu à?”

Ta nhìn hắn như vật thể lạ: “Điện hạ là Thái tử, muốn biết chuyện gì mà không được?”

“Thế hôm đó vì cớ gì ngươi lại không nói với ta?” Đèn lồng kia lại xoay một vòng theo hướng ngược lại.

Ta càng thêm kỳ quái nhìn hắn: “Không phải là ta cố ý giấu giếm, vả lại điện hạ cũng đâu có hỏi.”

Hắn bị ta chặn họng, lặng người đi một lát. Ta còn đang tính xem nên mở miệng thế nào để xin hắn lại chiếc trâm ngọc kia thì hắn bỗng nhiên tiến lên trước một bước. Hai người chúng ta chỉ cách có nửa bước chân. Hắn hơi cúi đầu nhìn thẳng vào mắt ta, trong ánh mắt mù mịt tựa như bóng dáng chiếc thuyền đơn độc giữa biển cả mênh mông.

Hắn mở lời, chậm rãi hỏi một câu: “Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ?”

Trong ngực ta bỗng có chút khó chịu, dường như phảng phất mang theo mùi vị đắng cay, trong lúc lơ đãng lại cảm thấy đầu lưỡi tê dại.

Ta lắc đầu đáp một câu: “Chưa từng gặp” Nói rồi lại lui về sau hai bước, lúc này mới thấy dễ chịu hơn một chút.

Hắn nghe vậy thì chỉ khẽ ừ một tiếng, thì thầm: “Ta cũng nghĩ vậy, đúng là chưa từng gặp qua”

Ta hạ quyết tâm hỏi một câu: “Ngày trước va phải điện hạ là lỗi của ta. Nhưng ngày đó ta làm rơi mất một cây trâm ngọc, không biết điện hạ có thấy không?”

Vẻ mơ hồ trong mắt hắn tan biến sạch sẽ, hắn nở một nụ cười: “Không những thấy mà hiện tại còn đang ở chỗ ta”

Ta an tâm hơn một chút, đắn đo hỏi tiếp: “Vậy điện hạ định khi nào trả lại cho ta?”

Ai ngờ nụ cười của hắn lại càng rực rỡ hơn: “Không trả”

Trái tim ta chợt loạn nhịp. Thật là nghĩ mãi không cũng không ra, hắn giữ lại một cây trâm ngọc để làm gì cơ chứ?

Hắn nói tiếp: “Trâm ngọc kia chắc là ngươi được người khác tặng”

Dường như nhìn ra được vẻ hoài nghi của ta, hắn lại đế thêm một câu: “Ở đầu trâm ngọc khắc một chữ Hạ rất nhỏ”

Ta chưa từng cầm cây trâm ngọc kia, hôm đó là do Hạ gia tỷ tỷ thay ta cài thẳng lên tóc. Bên trên có cái gì làm sao ta biết được, thế nên lúc này chỉ biết ngơ ngác gật đầu phụ họa.

Ý cười trên mặt hắn giảm đi vài phần: “Ngày mai ta sai người mang mười cây trâm đến, đổi lấy một cây của ngươi.”

Ta lập tức mở miệng: “Không đổi. Rõ ràng điện hạ biết đây là tặng cho ta, làm sao ta có thể…”

“Trâm đó ta làm gãy rồi. Ngày mai sẽ mang cái mới đến, tạm thời cứ xem như là đền bù” Hắn ngắt lời ta, ngữ khí vô cùng ngang ngạnh.

Hắn là thái tử, hắn nói thế nào thì chính là thế ấy. Dù ta có tức đến mấy cũng phải chờ đến lúc hắn đi mới có thể âm thầm bực bội. Người này đúng là không biết nói đạo lí gì mà.

Hắn thấy ta tức giận, tâm tình ngược lại còn tốt lên vài phần, tiến đến đến đưa lò sưởi trong tay cho ta. Ta mờ mịt không hiểu lắm, chỉ biết đưa tay cầm lấy. Bàn tay lộ ra bên ngoài vừa nãy còn bị gió thổi đến đông cứng, vậy mà vừa chạm vào lò sưởi lập tức thấy thoải mái hơn nhiều.

Trên ngón tay út của hắn còn tùy tùy tiện cầm chiếc đèn lồng, ta kỳ lạ nghĩ thầm trong lòng, may mà lúc làm đèn lười biếng nên làm cái đèn lồng này nhỏ hơn nhiều so với đèn lồng, nếu không đường đường là thái tử điện hạ, cầm lên thì khác nào kẻ đi đốt đèn lồng đâu?

Ý nghĩ này vừa bật ra trong đầu, lại nhìn sang tay “người đốt đèn “ kia vươn tới đặt lên vai ta, ép chặt ta vào trong áo choàng, rồi lại tự nhiên buộc nút thắt đã bị tuột ra cẩn thận thắt chặt lại. Đôi tay ấy gần ta trong gang tấc. Lúc làm việc này, đầu hắn cúi thấp xuống, ánh mắt chăm chú chợt lộ ra nét dịu dàng ấm áp. Tay của hắn thật thon dài mảnh mai, lại rất có lực, từng khớp ngón tay rõ ràng, trên ngón trỏ và ngón cái còn lộ ra vài vết chai, là một đôi tay rất đẹp.

Nhưng khoảnh khắc ta nhìn vào mắt hắn, nhìn đôi tay của hắn, loại cảm giác cay đắng lại một lần nữa bao trùm lồng ngực, dồn nén trái tim đang đập loạn nhịp, tràn cả vào hốc mắt làm ta suýt chút nữa rơi lệ.

Trong quân doanh nhà ta có một vị thúc thúc, hễ nhìn thấy gió nước mắt lại không ngừng tuôn rơi. Về sau thúc thúc ấy giải ngũ về quê. Nhưng ta còn chưa đến cái tuổi đó đâu, sao có thể mắc cái bệnh cứ nhìn thấy gió là rơi lệ thế này?

Ta nhìn người trước mắt, trong lòng chợt hiểu ra vài phần. Có lẽ bát tự của ta và hắn không hợp, chỉ cần gặp hắn là ta lại muốn đổ bệnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.