Chúa Tể Chi Vương

Chương 827: Lấy Nhu Thắng Cương




Triệu Phong cảm giác công kích của bản thân, giống như chìm vào trong một hải dương ngũ sắc, bị suy giảm và chuyển dời đi rất nhiều.

Trong tầm nhìn, lốc xoáy ngũ sắc vặn vẹo xoay ngược, bên trong mơ hồ sôi trào.

Hiển nhiên, huyết mạch Huyết Ma Dương biến dị của Triệu Phong, không những cương liệt bá đạo mà còn có tác dụng thiêu đốt, không thể bị hóa giải dễ dàng như vậy được.

Ô...ô...ô...n...g!

Hai luồng lực lượng, đan xen trong không trung, lốc xoáy ngũ sắc trong tay Tân Vô Ngân, đột nhiên lay động liên tục, sau đó xoay ngược lại.

- Lôi Dực Phi Độn thuật.

Đôi cánh Thủy Lôi gợn sóng sau lưng Triệu Phong, huyễn vũ rung động, thiểm độn đến trên đầu Tân Vô Ngân.

Ầm…

Triệu Phong biến mất khỏi vị trí, một mảnh quang hà ngũ sắc rít gào, đem toàn bộ vật chất trong phương viên mấy chục trượng, hóa thành hư vô.

Lực lượng Ngũ hành phản phệ, lập tức khiến mọi người ở đây cảm thấy trái tim đập nhanh.

Đồng thời, mọi người cũng kinh ngạc trước tốc độ phản ứng của Triệu Phong.

Nếu không phải hắn, e rằng lực phản phệ cường đại, đã có thể khiến Vương Giả cấp Lĩnh Vực trọng thương rồi.

- Đoán trước ư?

Tân Vô Ngân khẽ nhíu mày, thân hình nhẹ nhàng rung lên, lông tóc không tổn thương.

Đợt giao phong đầu tiên, hai người đều bình yên vô sự, nhưng lại có vài phần mạo hiểm.

Khác biệt ở chỗ, Triệu Phong tiên phát chế nhân, Lĩnh Vực Hồn đạo hình thành đợt trùng kích đầu tiên, khí lực và huyết mạch trong nháy mắt bùng nổ, khiến đối phương khó có thể phòng bị nổi.

Triệu Phong mơ hồ nắm giữ quyền chủ động, nhưng sự phản kích của Tân Vô Ngân, cũng khiến người ta thập phần sợ hãi.

Ầm…

Triệu Phong đánh ra quyền thứ hai, từ trên cao đánh xuống, chiếc giày cổ thanh dưới chân phát ra một trận thanh hà, Lôi Dực chấn động.

Thoáng chốc, khí lực kim cương ngân lam của Triệu Phong, mơ hồ dâng cao thêm vài lần.

Điện văn khí lực vô hình, đè nén xuống, còn chưa tiếp xúc, đã áp bách khí huyết người khác, mang đến một trận cảm giác tê dại.

Ầm…

Trong khoảnh khắc lao xuống, toàn thân Triệu Phong chìm đắm trong một tầng diễm khí huyết dương lưu ly, giống như một bức tượng Lôi Dực Chiến Thần huyết diễm.

Công kích lần này, tất cả phương diện tốc độ, lực lượng, huyết mạch của Triệu Phong đều bùng nổ, đạt tới cực hạn.

Hơn nữa.

Sau khi Triệu Phong thi triển Lôi Dực Phi Độn thuật, lập tức dùng phương thức như sấm đánh chớp giật, thực thi áp bách, nắm giữ quyền chủ động.

Sắc mặt Tân Vô Ngân thoáng rung động, công kích của thiếu niên kia, hoàn toàn là phương pháp lấy lực phá xảo, lấy lực ép người.

Mặc dù ý cảnh của hắn huyền ảo cao siêu hơn, nhưng dưới sự bùng nổ của khí lực và huyết mạch nguyên thủy nhất, cũng có chút cảm giác bó tay bó chân.

Phù…

Khí lực và huyết mạch bao trùm phủ xuống, kèm theo đó là một luồng “Lĩnh Vực Hồn đạo” cực kỳ cường đại ngưng thực trùng kích.

Mạnh như Tân Vô Ngân, cũng cảm thấy tâm thần rung lên, đã bị quấy nhiễu ảnh hưởng.

Rõ ràng là cấp độ ý cảnh và nhãn giới của thiếu niên kia, đều đạt tới trình độ không thể tưởng tượng nổi.

- Thiên hạ chí nhu, không gì qua được “Thủy”.

Tân Vô Ngân muốn tránh cũng không được, hai chân bước theo vòng cung, hai tay ở giữa không trung, từ từ vung lên, đẩy ra một vòng xoáy nước gợn sóng, bên trong mơ hồ xuất hiện hư ảnh một đầm nước khổng lồ sâu không thấy đáy.

- Khá lắm Tân Vô Ngân.

Triệu Phong chỉ cảm thấy khí lực và huyết mạch vô cùng cương liệt của bản thân bùng nổ, giống như một tráng hán huyết khí cương dương, gặp phải một mỹ nữ điềm tĩnh ôn nhu, không gần phải cố gắng quá nhiều.

Uy lực lực lượng của một chiêu mà hắn đánh ra, rõ ràng súc tích như núi lửa, hơn nữa còn nắm quyền chủ động công kích, hoàn toàn chiếm cứ ưu thế.

Vậy mà.

Tân Vô Ngân lại dùng phương pháp đơn giản như vậy để phá giải, chính là lấy nhu thắng cương.

Khí lực của Triệu Phong bá đạo vô cùng, lực lượng huyết mạch sở trường Viêm hệ, dương cương bá liệt, thiêu đốt bùng nổ.

Thế nhưng lực lượng dương cương cực điểm, lại bị Lĩnh Vực Thủy chi áo nghĩa tinh diệu cao thâm của Tân Vô Ngân, khắc chế và phá giải.

Ầm ầm…

Hai đạo thân ảnh ở giữa không trung, trong nháy mắt liền tách ra.

Triệu Phong bay ngược lại, lăng không lộn một vòng, nhảy tới một chỗ khác bên cạnh lăng mộ, nhẹ nhàng cười:

- Tân Vô Ngân, đã lâu không giao thủ, cảm giác quả thật không tệ.

Từ sau khi gặp phải “Tử Vong truy sát”, Triệu Phong đã không còn gặp được đối thủ thực sự trên ý nghĩa nữa.

Lần này, va chạm trong giây lát, hắn đã tìm được một loại cảm giác muốn bùng cháy, muốn chiến đấu, đang chìm sâu trong cơ thể.

Bịch bịch…

Tân Vô Ngân vững vàng lui hai bước, cảm giác tinh nguyên huyết khí trong cơ thể sôi trào, dường như trong lúc giao phong, đã bị Triệu Phong hấp thu đi một phần.

Thì ra.

Một kích vừa rồi của Triệu Phong và Tân Vô Ngân, đã thoáng chạm vào nhau.

Cận chiến cũng là phương diện mà Tân Vô Ngân am hiểu và ưa thích.

Thế nhưng hắn ngờ rằng, lực lượng huyết mạch của đối thủ lại cổ quái như vậy, có thể hấp thu được tinh nguyên huyết khí của người khác.

Loại năng lực này, quả thực khó chơi, thậm chí là cực kỳ “ghê tởm”.

Tân Vô Ngân mắt sáng như đuốc, gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Phong.

Từ khi tiếp xúc, cho đến lúc hai người giao phong, hắn càng nhìn càng cảm thấy thiếu niên này rất quen mắt.

Lời nói của đối phương, cũng chứng minh, trước kia hai người đã từng gặp nhau.

Thế nhưng, đối với thân phận của người này, Tân Vô Ngân vẫn không nhớ nổi.

Bất luận là bề ngoài, khí tức, công pháp, trong ấn tượng của hắn, đều không thể tìm ra một người nào như vậy.

Hơn nữa, lưu phái luyện thể mà Triệu Phong tham tu, vốn là “thiên môn” (*).

(*) đường đi riêng biệt, hiếm gặp

Dưới địa huyệt.

Bát hoàng tử, Lạc Tôn nhìn thấy một màn này, trên mặt đều hết sức kinh ngạc.

Thiếu niên tóc tím trong tầm mắt, vô cùng tà dị thần bí, không ngờ lại quen biết Tân Vô Ngân, bọn hắn há có thể không kinh hãi?

- Ngay cả Tân Vô Ngân cũng không nhìn thấu tiểu tử này sao?

Ba đại Vương Giả trung niên áo bào vàng, đều cảm thấy khó giải quyết.

Tân Vô Ngân ở trong suy nghĩ của mọi người, vốn là nhân vật sâu không lường được, trên người mơ hồ có một loại phong phạm Tông Sư.

Vậy mà trước mắt, lại xuất hiện một vị thiếu niên thần bí, có địa vị ngang hàng với Tân Vô Ngân.

Có thể khẳng định một điều.

Hai người đã từng gặp nhau, thậm chí đã từng giao thủ.

- Ha ha, mười chiêu bất bại Tân Vô Ngân, hi vọng lần giao thủ sau, ngươi có thể mang đến cho ta kinh hỉ nhiều hơn nữa.

Lôi Dực sau lưng thiếu niên tóc tím giữa không trung rung lên, biến mất tại chỗ.

Vụt...

Một đạo hư mang tím bạc, mang theo Triệu Phong và Nam Cung Thánh, lóe lên rồi biến mất khỏi huyệt địa.

Tốc độ rút lui như sét đánh và sự phối hợp hoàn mỹ, khiến cho mọi người tại đây, đều không phản ứng kịp.

Không Gian độn pháp thật nhanh.

Trong huyệt địa, đã không còn nhìn thấy thân ảnh của Triệu Phong và Tân Vô Ngân nữa.

Những người còn lại, hai mặt nhìn nhau, lại càng kiêng kỵ hơn đối với sự bí hiểm của Tử Phát Song Tà.

- Tân Vô Ngân, ngươi biết tên tặc tử kia?

- Tại sao ngươi không ra tay ngăn cản hai tên tặc tử kia lại?

Ba đại Vương Giả trung niên áo bào vàng, đều đồng thanh mở miệng.

- Thì ra là hắn…

Tân Vô Ngân nhìn theo hướng hai người Triệu Phong thiểm độn mà đi, không khỏi thấp giọng lẩm bẩm.

Dần dần, một đoàn hồi ức phủ bụi lâu ngày, lại nổi lên trong đầu hắn.

Đó chính là thời thiếu niên tại thành Vũ Dương, sau đó là đại thời đại đỉnh phong Thánh Vực Chân Long hội.

Trong ký ức của hắn, từng có một thiếu niên, giống như tinh tú quật khởi, từng bước nở hoa, khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chơi.

- Thế nhưng, tại sao hắn lại biến thành bộ dạng như hiện nay?

Tân Vô Ngân không khỏi trầm tư.

Lấy nhãn giới của hắn, cùng với một đoạn ký ức của kiếp trước được thức tỉnh, tự nhiên không khó để đoán ra những loại thủ đoạn như “Đoạt xá trọng sinh”, “Tích Huyết Trọng Sinh”.

- Phải chăng hắn vẫn còn huyết mạch nhãn đồng chưa sử dụng?

Tân Vô Ngân mở miệng nói.

- Đúng vậy.

Ba đại Vương Giả trung niên áo bào vàng, nhất thời nhớ lại một màn rung động.

Lúc trước, huyết mạch mắt trái của thiếu niên đó, đã từng gián tiếp ảnh hưởng và khống chế “Thôn Giang Côn”.

- Đúng vậy, hắn có huyết mạch nhãn động.

Bát hoàng tử gật đầu.

Tại Vương Hầu phủ, lúc Triệu Phong thúc đẩy “Vân Tằm Tiên Điệp” thức tỉnh, hắn đã từng thoáng mở ra huyết mạch mắt trái.

- Đó mới là Lĩnh Vực mà hắn am hiểu và đáng sợ nhất. Nhưng không ngờ rằng, bây giờ hắn còn kiêm tu một môn Thánh công luyện thể cao thâm.

Sắc mặt Tân Vô Ngân trở nên phức tạp.

Hắn sẽ không dùng tu vi “Đại Đan Nguyên Cảnh” để suy xét Triệu Phong.

Lúc giao phong, hắn có cảm giác ý cảnh của Triệu Phong, rất có khả năng đã đạt tới trình độ Đại Đế.

Nói cách khác.

Tu vi của Triệu Phong hiện tại, chính là do đoạt xá trọng sinh mà ra, không thể đánh giá nông sâu được, trước khi hắn đoạt xá trọng sinh, hắn đã có được thực lực khủng bố như thế nào?

- Cứ như vậy mà thả bọn họ đi sao?

Thiếu niên Huyền y có chút phẫn nộ không cam lòng.

- Đuổi không kịp.

Tân Vô Ngân nhún vai.

Trên bầu trời cao.

Vụt...

Triệu Phong và Nam Cung Thánh, ngồi trên “phong diễm phi xa” phong cách cổ xưa, rời đi rất phong cách.

Hai người đều am hiểu phi độn, tốc độ siêu phàm, hơn nữa “phong diễm phi xa” còn có xuất xứ từ văn minh Thiên Cơ tộc, cho nên căn bản không cần phải lo lắng đến truy binh.

- Triệu Phong, ta nghĩ ngươi sẽ đại chiến một hồi, không ngờ lại đột nhiên rút lui.

Nam Cung Thánh có chút tiếc nuối.

Trận quyết đấu giữa Triệu Phong và Tân Vô Ngân, khiến hắn rất chờ mong, đồng thời cũng có cảm giác cảnh vui ý đẹp, có thể học hỏi được rất nhiều thứ.

Huống chi, trận giao phong vừa rồi, Triệu Phong còn nắm giữ quyền chủ động.

- Tân Vô Ngân am hiểu phòng ngự và phá giải chiêu thức, vừa rồi tu vi chân nguyên mà hắn phát huy, vẫn bị áp chế tại Nửa bước Vương Giả. Bằng không, cho dù chúng ta có liên thủ cũng không chắc có thể thắng được hắn.

Triệu Phong lạnh nhạt nói.

Lời này vừa nói ra, Nam Cung Thánh lập tức cảm thấy tâm thần đại chấn.

Triệu Phong biết rõ, Tân Vô Ngân thích đem tu vi áp chế tại cấp độ không chênh lệch đối thủ.

Trận luận bàn ngắn ngủi vừa rồi, phát huy ý cảnh huyền ảo đến mức tận cùng, thế nhưng tại phương diện chân nguyên, lại không áp chế Triệu Phong rõ ràng lắm.

Cũng may, mặc dù Tân Vô Ngân am hiểu phòng ngự và phá giải, nhưng lại không am hiểu tốc độ lắm.

Mà Triệu Phong và Nam Cung Thánh, muốn đi là có thể rời đi, không người nào có thể ngăn cản được.

Mấy ngày sau…

Triệu Phong và Nam Cung Thánh, bay xuống một vách núi.

- Khí tức của Diệt Thế Hắc Giao Long, càng lúc càng gần rồi…

Triệu Phong nhìn về phía xa.

Dọc theo đường đi, bất luận là đánh cướp hay tĩnh dưỡng, hai người đều bám sát “Diệt Thế Hắc Giao Long”.

Cho dù là chặng đường này vận khí rất không tệ, trước sau cũng cướp đoạt được không ít tài nguyên.

Nhưng Triệu Phong và Nam Cung Thánh vẫn quyết tâm đuổi theo “Diệt Thế Hắc Giao Long”, bởi Giao Long này có thể mang đến cho bọn hắn may mắn càng lớn hơn.

Meo meo…

Tiểu Tặc Miêu ném lên mấy Đồng tiền cổ, lại nhìn về phương hướng Diệt Thế Hắc Giao Long, bộ dạng cũng có vài phần dị động.

Trên vách núi.

Nam Cung Thánh mặc vào kiện Vân Tằm Ti Bào, toàn thân lưu chuyển ánh sáng bích oánh.

Triệu Phong biết, tài liệu tạo nên Vân Tằm Ti Bào này, chính là xuất xứ từ loại tàm tơ do “Vân Tằm Tiên Điệp” như của Nam Phong vương tạo ra.

Loại Vân Tằm Ti Bào này, tuy rằng gọn nhẹ, nhưng lại có thể nước lửa bất xâm, Thần binh khó phá, đối với công kích Ngũ Hành, cũng có hiệu quả miễn dịch nhất định.

Có được Vân Tằm Ti Bào, khả năng sinh tồn và lực phòng ngự của Nam Cung Thánh, sẽ tăng thêm rất nhiều.

Triệu Phong có Băng Hoàng Thương và Thánh Lôi Thể, cho nên Vân Tằm Ti Bào này đối với hắn cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.

Giai đoạn hiện nay.

Bảo vật Hồn đạo mới là thứ khiến Triệu Phong động tâm nhất, tất nhiên là bao gồm cả thiên tài địa bảo xúc tiến luyện thể đỉnh cấp.

Chẳng qua, trải qua một phen tranh đoạt trong lăng mộ dưới đất, Triệu Phong cuối cùng cũng chiếm được một kiện trọng bảo Hồn đạo – Trấn Hồn Thạch.

Vụt...

Triệu Phong lấy ra khối “Trấn Hồn Thạch” màu tím đen, đưa tay vuốt nhẹ.

Thoáng chốc, một luồng khí tức hồn lực âm sát kinh thiên mênh mông, tiết lộ ra ngoài, khiến toàn bộ sinh linh phụ cận đều sợ đến run rẩy.

E rằng, cho dù là Vương Giả bình thường cũng không dám đến gần Trấn Hồn Thạch.

Vì sợ bị ảnh hưởng, cho nên Nam Cung Thánh cũng không thể không kéo giãn khoảng cách với Triệu Phong.

Nhưng Tiểu Tặc Miêu lại ngồi bên cạnh chủ nhân, đôi mắt mèo như bảo thạch chớp động, dường như không hề bị bất kỳ ảnh hưởng nào.

- Trấn Hồn Thạch này, ẩn chứa hồn lực âm sát, mặc dù vô cùng âm tà, nhưng trải qua Lôi lực Thần Kiếp của ta tinh luyện, vẫn có thể hấp thu được.

Trong lòng Triệu Phong có một tia chờ mong và kích động.

Trọng bảo hồn đạo Trấn Hồn Thạch này, phân lượng tuyệt đối không nhỏ, quả thật có hi vọng khiến hắn khôi phục ý chí Đại Đế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.