Tan làm như thường ngày cô vẫn di chuyển ra ngoài cổng để đến bãi giữ xe. Tử Mặc cũng đi cùng hướng với cô nên vội đi lại bắt chuyện.
Nói với cô về công việc hôm nay, dự án sắp tới anh sẽ được tham dự trải nghiệm ra sau. Khung cảnh ấy người khác nhìn vào có lẽ nghĩ họ là một cặp mất, giống như hai người yêu nhau cuối ngày kể cho nhau nghe về những sự việc xảy ra xung quanh vậy.
Đang đi thì cả hai bị chặn lại bởi một người, cô vừa nhìn sơ đã biết người đó là ai. Cô chán ghét liết nhìn anh ta gương mặt anh có đôi chút khó chịu thì phải. Huễ Minh không lên tiếng nói với cô bất cứ câu nào chỉ đứng chặn lối đi của hai người dường như không muốn cô qua. Khiến cô bức bối mà phải mở miệng nói chuyện với anh ta trước.
"Này tránh đường"
Hắn ta vẫn một vẻ mặt vậy không nói không rằng cầm lấy tay cô kéo đi cô khó chịu lớn tiếng.
"Bỏ tay tôi ra, sao anh phiền thế tôi có nợ gì anh mà sao kiếm tôi hoài vậy"
"Bỏ ra"
Hắn ta dừng lại cô chợt có chút suy nghĩ không lẽ mấy lời sát thườn nãy chạm tới ý thức của hắn rồi hả.
Anh quay lại lên tiếng với cô bằng một giọng nói rất nghiêm như một lời đề nghị.
"Còn không im thì tôi bế cô đi đấy"
Cô bị kéo đi trước mặt của Tử Mặc khiến anh không thể làm gì trước mắt. Trong đầu chỉ thầm nghĩ.
(Hắn ta với chị ấy rốt cuộc là mối quan hệ gì).
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Bị kéo một lúc cũng đến nơi đậu chiếc xe bạc tỷ của anh cách nơi đó cũng khá xa. Cô vội hất tay anh ra rồi lên tiếng mắng mỏ một trận.
"Này anh không thông được hả?"
"Tôi phải nặng lời như vậy mà vẫn không ngấm vào người anh à?"
Hắn ta bất giác nhìn cô rồi cong khóe môi.
"Mạnh miệng lắm, tôi đang làm như lời tôi nói với em trưa nay thôi"
Hắn ta không để cô tiếp tục trả lời mà vội đẩy cô vào cửa lái phụ.
Anh ngồi lên xe và bắt đầu nổ máy duy chuyển anh khóa hết cả chốt cửa bên trong xe. Hành động này của anh khiến cô có chút ngộp thở. Ở trong một không gian với một người đàn ông lạ này khiến cô khó thở, bắt đầu đổ từng hạt mồ hôi.
Tim nhanh chóng đập nhanh hơn bình thường, nhìn thấy cô như vậy anh liền quay sang lo lắng.
" Này em bị sao đấy"
Anh khá vụng về lau mồ hôi cho cô nhưng có vẻ bị cô né tránh nên đã bất giác lên tiếng.
"Tôi có vẻ hơi vụng về nhỉ dù sao thì em cũng là người mà khiến tôi lo lắng để làm mấy chuyện này lần đầu đấy"
Anh nói khá nhiều vì anh lúc này chỉ suy nghĩ rằng việc đó có vẻ giúp tình trạng của cô hiện giờ khá hơn.
Cô cũng dần điều hòa được hơi thở của mình ổn định rồi nhanh chóng lên tiếng.
"Cho tôi xuống xe"
Anh lúc này cũng dần hiểu ta vấn đề rằng không thể nào ép người khác làm một việc không thích được.
Anh gương mặt bỗng trầm xuống khẽ mở khóa chốt cửa xe giúp cô. Cô cũng có chút không quen bình thường chắc chắn anh ta sẽ gông cổ lên để cãi với cô hoặc sẽ không để ý mấy lời cô nói. Nhưng sao lần này lại dễ dàng như vậy. Rồi cô cũng không còn suy nghĩ nữa nhanh chóng mở cửa rồi quay lưng bỏ đi không nhìn lại.
Đạp chân ga phóng xe nhanh rời khỏi đó tâm tư anh rối bời không nói thành lời. Ở bên này cô vẫn mãi suy nghĩ lúc đó anh ta rất lạ rất khác ngày thường lẽ nào lời nói của cô có gì đó khiến anh ta trở nên như vậy.
Nhưng rồi cô lại suy nghĩ sao mình phải để tâm đến tên sao chổi đó nhỉ. Rồi cô đi đến chiếc xe đang đỗ trong bãi rồi đạp ga lái xe về căn hộ của mình.
Về tới căn hộ của mình cô lập tức bước vào bồn tắm. Vừa suy nghĩ đến cảnh tưởng tên Hòa Thiên lúc trưa ấy. Cô lại càng mất kiểm soát.
Hắn ta chạm tới đâu nhớ tới cô liền kì nơi cọ đó rất tới mức rươm rướm máu. Cô rất cố giữ bình tĩnh cho đến khi về nhà. Giấu nỗi sợ của mình không bộc phá ra.
Khi vừa đến nhà, sự cô đơn bao trùm lấy cô lại càng nhớ về cái quá khứ đen tối đó. Nó là một phần mà cô luôn muốn thiêu rụi tất cả. Cô hận cái tên khốn khiếp trong quá khứ. Khiến cô ra nông nỗi như hiện tại không một ngày nào yên giấc. Luôn bị ám ảnh bởi những cái hình ảnh ghê tởm đó.
Gia đình ruồng bỏ, bị tấn công bởi người nhà tên khốn đó khi vừa lên lớp 10. Bao nhiêu khủng hoảng tuổi mới lớn đè nặng lên cô khiến đôi lúc cô muốn bỏ cuộc. Nhưng chỉ nghĩ tới việc tên đó vẫn chưa bị trừng trị bởi pháp luật thì cô luopn có lý trí phải lôi tên đó ra bằng được.
Căn nhà sang trọng, khối tài sản mơ ước sự ngưỡng mộ của biết bao nhiêu người. Sự uy nghiêm cứng cỏi trong công việc. Suy cho cùng nó cũng chỉ là một vỏ bọc hoàn hảo để che đậy sự yếu đuối của Linh Hoa.