Chữa Khỏi Một Con Ác Long

Chương 51




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Zachley lao nhanh về phía bến cảng, nhưng chuyến tàu đã khởi hành. Đến nơi, hắn chỉ có thể nhìn thấy cái đuôi của con tàu đang xa dần trên mặt nước.  

Xung quanh đầy những con tàu lớn nhỏ chạy định kỳ, nhưng chẳng cái nào có thể thay thế được chuyến tàu vừa rời bến. Sốt ruột, Zachley lặng lẽ lao xuống biển trong sự ngỡ ngàng của những người đang chứng kiến.

Hắn lặn sâu xuống nước, đôi cánh mạnh mẽ vung lên, nhưng trong môi trường nước, lực cản lớn hơn rất nhiều so với không trung. Dù cố gắng hết sức, khoảng cách giữa hắn và con tàu thu hẹp dần cũng là lúc lượng không khí trong lồng n.g.ự.c nhanh chóng cạn kiệt.

Khi mơ hồ nhìn thấy bóng đen của con tàu in dưới mặt nước, Zachley không thể tiếp tục. Hắn trồi lên mặt nước, đôi mắt hoa lên vì thiếu oxy, nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng, hình dáng cự long biến mất, thay vào đó là một thân hình người yếu ớt.  

Hít vào làn không khí mới mẻ, Zachley mới nhận ra một điều vô cùng quan trọng: hắn không biết bơi trong hình dạng con người!  

“Cứu! Khụ khụ… cứu!” Tiếng kêu cứu vang lên giữa mặt biển mênh mông.  

---

Ở phía bên kia, khi nghe những lời của Yvette, Teresa thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh.  

“Vương quốc vẫn ổn, không có chiến sự gì cả. Laura cũng không sao.” Teresa khẽ nhíu mày, hỏi lại: “Chiến sự nào? Ta chưa từng nghe nói gì cả.”  

Yvette sững sờ, siết chặt ngón tay. Nàng vội vàng giải thích: “Ta thấy nhóm người bắt ta có vẻ là người của phía Đông. Khi anh trai đưa ta đi, hắn còn mặc giáp, nói rằng muốn đưa ta tới Bách Hợp quốc để tránh nóng… Nhưng lúc đó là mùa xuân! Làm sao lại cần tránh nóng? Có phải họ đang chuẩn bị chiến tranh với phía Đông không?”

Teresa nhìn Yvette, ánh mắt đầy khó hiểu: “Ngươi nghĩ vậy sao? Để ta giải thích.”  

Nhóm người bắt Yvette thực ra chỉ là một băng nhóm tội phạm nhỏ, vốn do một tín đồ tà thần dẫn dắt. Những kẻ này tự ý khoe mẽ, nhưng thực chất chẳng liên quan gì đến phía Đông. Vương quốc còn chưa nhận được tin tức, vì vậy chưa kịp hành động.

Teresa tiếp tục: “Đám người đó đã bị anh trai xử lý. Vương quốc đang tăng cường an ninh và triển khai các chương trình tuyên truyền chống tà thần. Chuyện như vậy sẽ không dễ xảy ra nữa.”

Về phần anh trai, Teresa đoán rằng lý do hắn đưa Yvette đi Bách Hợp quốc là để nàng có thời gian thư giãn. Mọi chuyện không phức tạp như nàng nghĩ.

Yvette im lặng, mọi suy nghĩ trong đầu dường như bị đảo lộn. Hóa ra tất cả chỉ là một hiểu lầm.

Teresa đứng dậy, xoa đầu Yvette, nhẹ nhàng nói: “May mắn là em không sao. Nhưng thông tin quá ít, nên ta đến hơi muộn.”  

Yvette thoáng ngẩn người, rồi ngước lên hỏi: "Lá thư không phải đã được gửi về đúng địa chỉ rồi sao?"  

Người đối diện nhướn mày, giọng chất vấn: "Thư gì? Em định gửi thêm thư nữa sao?"  

Yvette chớp mắt, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ: Có lẽ lá thư mà Zachley gửi vẫn chưa đến nơi. Có khả năng gia đình đã biết chuyện nàng bị bắt và nhanh chóng tìm cách liên lạc. Hoặc có lẽ tin tức về "hắc long" và việc liên quan đến thủ lĩnh của bọn săn rồng đã dẫn họ đến đây.  

Sau một lúc suy nghĩ, Yvette cố gắng giải thích: "Chị hiểu lầm hắc long rồi. Hắn không những không làm hại em mà còn cứu em thoát khỏi tay bọn cướp."  

Nàng mím môi, giọng nói thêm phần chắc chắn: "Nếu không có hắn, có lẽ giờ em đã không còn cơ hội để gặp lại chị."  

Người đối diện tựa lưng vào bàn trang điểm, khoanh tay, ánh mắt vẫn sắc bén: "Nếu đúng như em nói, tại sao hắn không đưa em thẳng về nhà? Tại sao lại đi qua những nơi nguy hiểm? Và tại sao lại đến Bách Hoa đại lục, nơi Long tộc chưa từng xuất hiện? Hắn làm thế để làm gì?"  

Yvette lúng túng, không tìm được câu trả lời. Ánh mắt sắc lạnh tiếp tục truy vấn: "Vậy nên, việc hắn cứu em có thể chỉ là ngẫu nhiên. Ngay từ đầu, mục đích của hắn là gì? Có phải hắn thực sự muốn bắt giữ em vì lý do khác không?"  

Yvette hít một hơi sâu, cố gắng đáp lại: "Hắn nói rằng chỉ có cách bắt công chúa mới giúp hắn biến thành người. Hắn chỉ muốn được làm người mà thôi."  

Người đối diện im lặng, đôi tay buông xuống, một tay đặt lên bàn. Ánh mắt vẫn chăm chú khiến Yvette càng thêm căng thẳng.  

Sau một hồi, một tiếng thở dài nhỏ vang lên. Giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn không mất đi sự nghiêm túc: "Dù có lý do gì, việc bắt em đi vẫn là hành động xuất phát từ tư lợi. Hắn không khác gì những kẻ cướp. Dù hắn có cứu em hay tỏ ra tử tế, điều đó không xóa được sự thật rằng ban đầu hắn đã sai. Đó có thể được xem là một hành động tội lỗi."  

"Em có gia đình, có cả vương quốc bảo vệ. Nhưng nếu là một cô gái bình thường thì sao? Liệu cô ấy có phải sống cả đời bị tước đoạt tự do, bị nhốt ở nơi xa lạ, chỉ để thỏa mãn mong muốn của hắn không?"  

"Không phải cứ mang hình dáng con người là xứng đáng được gọi là người. Nếu chỉ hành động cho bản thân mà không bị ràng buộc bởi đạo đức, thì chỉ là một sinh vật sống mà thôi."  

Những lời này khiến Yvette chìm trong suy nghĩ. Nàng từng vật lộn với những câu hỏi tương tự nhưng sau khi hiểu rõ hơn về Zachley, nàng đã lựa chọn tha thứ.  

"Hắn không phải như thế. Hắn đã nhận ra sai lầm, và hắn có thể sửa." Nàng cố gắng nói, mắt đỏ hoe, giọng nghẹn lại: "Người phạm sai lầm cũng cần có cơ hội chuộc lỗi, đúng không? Hơn nưa, em hiện tại vẫn ổn. Hắn đã chịu trừng phạt. Em thậm chí suýt g.i.ế.c hắn! Hắn biết sai, và hắn sẽ sửa!"  

Ánh mắt người đối diện thoáng hiện sự tò mò: "Em đã làm gì?"  

Yvette đưa tay về phía chậu sơn trà trên bàn, ngón tay nhẹ vẽ một đường trong không trung. Những chiếc lá mềm mại vươn ra, chạm vào cánh tay đối diện một cách dịu dàng.  

Hoa lá sau đó rụt lại, Yvette nghẹn ngào: "Em có khả năng dùng ma pháp. Em đã dự đoán được núi lửa phun trào và đã dụ hắn đến đó... Hắn suýt chết."  

Ánh mắt người đối diện thoáng hiện sự ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt nhanh chóng trở lại bình tĩnh, ánh nhìn như đang đánh giá lại toàn bộ câu chuyện.

“Hắn trước đây chỉ vì không ai dạy dỗ, nên mới không phân biệt được đúng sai. Nhưng hắn đã thực sự nhận ra lỗi lầm, xin lỗi em, bồi thường, và thậm chí còn hứa sẽ đưa em về. Ngay cả thư gửi về nhà cũng là nhờ hắn giúp đỡ. Lúc hắn hiểu ra sai lầm, em đã lập tức nhờ hắn gửi tin. Có lẽ anh trai vẫn chưa kịp báo cho chị.”  

Nước mắt rơi thành dòng trên khuôn mặt Yvette. Nàng mím môi, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía Teresa với vẻ mong chờ. Nhìn em gái như vậy, lòng Teresa cũng không khỏi chùng xuống.  

Teresa hít sâu một hơi, bước lên trước, nhẹ nhàng lau nước mắt trên gương mặt Yvette. Cô gật đầu, cố gắng giữ giọng nói nhẹ nhàng nhất có thể: “Chị thừa nhận, hắn đúng là đã mang lại vài thay đổi tích cực cho em. Ví dụ như em bây giờ đã rộng lượng hơn, thân thể khỏe mạnh hơn, ít nhất còn đủ sức để trò chuyện với chị.”  

“Không giống trước kia, cái gì cũng không chịu nói, để người khác phải đoán. Dù bây giờ có nói đến mức tự mình khóc, nhưng em chịu mở miệng đã là một bước tiến lớn. Em biết không, trước đây chị không thể nào đoán được em đang nghĩ gì.”  

Yvette nghe vậy, nước mắt càng rơi nhiều hơn.  

Teresa hạ thấp giọng, nhìn thẳng vào mắt Yvette, hỏi một câu đầy cảm xúc: “Bảo bối, em có yêu hắn không? Bơi vì, chị cảm thấy em luôn tìm cách giải thích cho hắn.”  

Câu hỏi khiến Yvette hoảng hốt ngồi bật dậy, nước mắt cũng ngừng rơi. Nàng lắp bắp: “Em… em…”  

Nhìn vẻ bối rối của em gái, Teresa cố gắng giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng đỡ Yvette ngồi xuống. Cô nở một nụ cười nhàn nhạt, nói: “Cảm giác khẩn trương hoặc kích động thoáng qua đôi khi rất giống với cảm giác lâm vào tình yêu. Thậm chí, thời gian dài ở bên nhau có thể tạo ra một ảo giác như vậy.”  

“Ý chị là.” Teresa tiếp lời, ánh mắt nghiêm túc.”Có lẽ khoảng thời gian bọn em ở cùng nhau đã khiến cảm giác đó lớn dần lên. Hiện tại, tốt hơn là cả hai nên dành cho nhau một chút khoảng cách. Để cảm xúc lắng đọng, và tự hỏi xem liệu cảm giác đó có thực sự là tình yêu.”  

Yvette trầm ngâm, cúi đầu nghe lời. Teresa khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ không yên tâm.  

Khi Teresa rời đi để giải quyết chuyện chiếc bàn trang điểm bị hỏng, Yvette ngồi lại, suy nghĩ miên man. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng: [Ta yêu hắn sao? Nhưng hắn có cảm giác tương tự với ta không?]

Teresa ở boong tàu, dựa vào lan can để hóng gió, cố xua đi những buồn bực trong lòng. Xa xa, một nhóm người ồn ào làm cô chú ý. Qua tiếng xôn xao, Teresa biết rằng họ vừa cứu được một người trẻ tuổi nhảy xuống biển.  

=====

Tác giả có chuyện muốn nói:

Yvette: Tử hình chuyển thành hoãn thi hành √  

Zachley:... Sao ta lại có cảm giác hoãn thi hành chuyển thành tử hình vậy QAQ

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.