(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Zachley gần đây dường như thường xuyên thất thần.
Sáng nay, khi Yvette giúp Gwendolyn chăm sóc cây cối, nàng vô tình quay đầu lại và bắt gặp Zachley. Mặc dù đôi mắt hắn hướng về phía họ, ánh nhìn lại trống rỗng, cả thân hình to lớn ngồi xổm dưới đất, cổ hơi cúi xuống, trông thật đáng thương.
Động tác của Yvette khựng lại. Nàng siết nhẹ ngón tay, chợt nhận ra mình đã không chú ý đến Zachley nhiều trong thời gian gần đây.
Tình trạng này bắt đầu từ bao giờ?
Hình như là từ khi Gwendolyn xuất hiện?
Yvette cảm thấy chút áy náy. Có phải vì nàng có thêm bạn mới nên đã bỏ quên bạn cũ?
Nghĩ đến điều này, nàng nhớ ra rằng mình vẫn chưa kiểm tra kết quả thử nghiệm tính hiệu quả của dược tề với xương cốt.
Mím môi, nàng nhanh chóng ném một nắm hạt giống xuống đất, điều khiển chúng mọc thành dây leo, nhấc nàng lên trước mặt Zachley.
Tiếng lá mọc xào xạc khiến Gwendolyn, đang làm việc ở phía xa, theo bản năng quay đầu lại. Khi nhận ra Yvette đang hướng về phía Zachley, cô bĩu môi, quay lại tiếp tục công việc. Dù Yvette luôn đóng vai trò hòa giải, cô vẫn không ưa nổi hắc long.
“Zachley?” Yvette nhẹ giọng gọi.
Nhưng Zachley không phản ứng, ánh mắt vẫn lơ đễnh. Yvette không còn cách nào khác, đành điều khiển dây leo nâng mình lên ngang tầm mắt hắn, khẽ vẫy tay trước mặt.
“Zachley?”
Cuối cùng, Zachley thoáng giật mình. Đôi mắt hắn nhanh chóng quét qua xung quanh, kiểm tra xem có gì bất thường. Khi xác định mọi thứ đều ổn, hắn nhìn xuống, thấy Yvette đang được dây leo nâng lên, liền dùng cánh nhẹ nhàng lót dưới nàng để giữ thăng bằng, sau đó cúi thấp đầu xuống, cẩn thận đặt nàng lên mặt đất.
“Làm sao vậy? Ngươi mệt mỏi sao? Có muốn chúng ta trở về không?” Zachley hỏi.
“Ừ, hoặc chúng ta có thể kiểm tra thử nghiệm dược tề xem sao,” Yvette gợi ý, quan sát thần sắc của hắn. “Nếu kết quả tốt, chúng ta có thể áp dụng ngay cho một phần đồ cất giữ.”
“Được.” Zachley đồng ý, nhưng không tỏ ra hào hứng. Hắn vẫn có vẻ đắm chìm trong trạng thái lơ lửng, như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
Yvette ngập ngừng, rồi nhẹ nhàng hỏi, “Zachley, ngươi có tâm sự gì sao? Hay gặp phải phiền toái gì? Nếu cần, ta có thể giúp.”
“Không, không có gì đâu.” Zachley lắc đầu, phủ nhận liên tục. Nhưng hành động của hắn lại nói rõ rằng có điều không ổn.
Nhìn thấy lông mày Yvette bắt đầu nhíu lại, hắn càng hoảng hốt.
Nhưng phải hỏi thế nào đây?
Hỏi nàng và Gwendolyn đã nói những gì? Hỏi giữa hắn và Presco, ai quan trọng hơn? Hay hỏi liệu nàng có định rời đi sớm?
Cả ba câu đều nghẹn lại trong cổ họng.
Hắn biết Yvette rất nhớ nhà, từng nhiều lần nhắc đến điều đó. Nàng cũng luôn hỏi liệu bức thư đã được gửi đi chưa. Hắn không muốn làm nàng khó xử, càng sợ mình không có đủ vị trí quan trọng để khiến nàng lưỡng lự.
“Khụ,” Zachley xoay mặt đi, khẽ ho một tiếng để che giấu sự lúng túng. “Ta chỉ hơi băn khoăn một chút, muốn đi hỏi Presco thôi.”
Đó không hẳn là lời nói dối, hắn thực sự muốn nghe ý kiến của Presco.
Yvette hiểu ra vấn đề.
Từ khi Gwendolyn đến, sau sự cố suýt gây rắc rối, Zachley hầu như luôn theo sát nàng, gần như không rời nửa bước. Làm sao hắn có thời gian đi gặp Presco?
Nàng định nói: "Ta có thể đi cùng ngươi," nhưng nhanh chóng nghĩ lại. Nàng có một số chuyện muốn nói riêng với Gwendolyn, không muốn Zachley nghe được, dù chỉ là những câu chuyện tầm phào không quan trọng.
Có lẽ Zachley cũng cần một chút không gian riêng?
Nếu nàng đi cùng, hắn sẽ không an tâm rời xa nàng, chẳng phải lại khiến hắn cảm thấy bị gò bó?
Nàng hít sâu một hơi. “Ngươi cứ đi đi! Ta có thể tự trở về.”
Yvette khẽ vẫy tay, điều khiển dây leo như để trấn an hắn. “Ta biết phương hướng và có thể tự bảo vệ mình.”
“Không được, quá nguy hiểm,” Zachley phản đối ngay lập tức.
Mặc dù các loài thú hoang giờ không còn uy h.i.ế.p được nàng, hắn vẫn không yên tâm. Dù khả năng gặp cự long khác rất thấp, nguy hiểm từ thợ săn hoặc ma thú vẫn có thể xảy ra.
Yvette cắn môi, chợt nghĩ ra cách. “Ta có thể nhờ Gwendolyn đưa ta về và ở lại một lát.”
Quay về phía xa, nàng lớn tiếng gọi: “Gwendolyn, có thể đưa ta về và ở lại một chút được không?”
Gwendolyn không thèm quay lại, chỉ giơ cao ngón cái và đáp to: “Đương nhiên, cưng ạ!”
Yvette quay lại, nhún vai với Zachley.
Hắn do dự một lúc lâu. Dù không thích Gwendolyn, hắn phải thừa nhận thực lực của cô rất mạnh, đủ để đánh bại ba Presco. Với khả năng “chân thật” của Gwendolyn, rất ít kẻ có thể chiếm lợi thế trước cô.
“Được rồi, ngươi đi đi,” Yvette thúc giục.
Zachley cọ nhẹ mũi vào mu bàn tay của Yvette, giọng nói đầy lưu luyến: “Ta sẽ về nhanh thôi.”
Yvette mỉm cười dịu dàng, ánh mắt hiền hòa: “Không sao, ngươi có thể ở lại lâu thêm một chút. Nhớ gửi lời hỏi thăm Presco giúp ta.”
“Được. Có chuyện gì xảy ra, nhất định phải gọi ta.” Dặn dò xong, Zachley phóng cánh bay đi, hướng về phía sào huyệt của Presco.
Khi bóng dáng Zachley khuất dần, nụ cười trên mặt Yvette cũng tắt. Nàng nhẹ thở ra, điều khiển những lá cây lớn nâng mình tới chỗ Gwendolyn.
Không khí nóng dần, Yvette gọi những tán lá tạo bóng râm che đầu mình và Gwendolyn. Dù khuôn mặt nàng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng Gwendolyn vẫn cảm nhận được điều gì đó không ổn.
“Ngươi làm sao vậy? Trông ngươi không vui.” Gwendolyn lên tiếng.
“Chỉ là trời quá nóng.” Yvette mỉm cười nhạt, “Chúng ta cố gắng trồng xong sớm để quay về.”
*
Ở bên kia, Zachley đáp xuống trước cửa sào huyệt của Presco và gần như nghĩ mình đến nhầm chỗ.
Cả sào huyệt lấp lánh ánh vàng, mọi thứ đều được đúc từ kim loại quý, phản chiếu những tia sáng lung linh từ đá quý gắn trên tường. Cầu thang, kệ sách, và các vật dụng hàng ngày đều được mạ vàng, tạo nên vẻ xa hoa lóa mắt.
Presco vui mừng chào đón Zachley, hào hứng khoe: “Thế nào? Rất tuyệt phải không? Ý tưởng đúc vàng của ngươi thật xuất sắc! Chỉ là ta không dám làm bên ngoài, sợ bị chú ý…”
Zachley không muốn nghe hết bài diễn thuyết của Presco, lập tức xen vào: “Yvette nhờ ta gửi lời hỏi thăm ngươi.”
“Đừng lo, ta đã hoàn toàn hồi phục rồi.” Presco cười, vỗ cánh khoe sức khỏe.
Nhân lúc Presco đang phấn khích, Zachley nhanh chóng hỏi: “Yvette gửi thư đi Kinh Cức vương quốc, các dũng giả có thể sẽ sớm tới. Nàng sẽ rời đi. Ta phải làm sao?”
Presco nhìn chằm chằm, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi thích nàng mà, sao không thổ lộ?”
“Thổ lộ?” Zachley nhíu mày, lặp lại từ này như một khái niệm xa lạ.
“Đúng vậy, chính là nói cho nàng biết ngươi thích nàng.” Presco đổi thành hình người, vỗ nhẹ vào móng vuốt của Zachley, “Nếu may mắn, nàng sẽ đồng ý, và các ngươi có thể hạnh phúc bên nhau.”
Zachley nghĩ đến cảnh những cặp tình nhân ôm hôn trong lễ hội trước đây, mặt lập tức đỏ lên. “Thổ lộ... ta phải nói thế nào?”
Presco nghiêm túc giải thích thêm, nhưng khi thấy Zachley chuẩn bị rời đi ngay lập tức, hắn vội ngăn lại: “Chờ đã! Ngươi không thể cứ thế mà nói được. Nếu bị cự tuyệt thì sao?”
Zachley khựng lại, căng thẳng cào móng vuốt xuống nền sàn vàng. Presco bất đắc dĩ hướng dẫn: “Dựa vào tính cách của Yvette, ngươi cần…”
Zachley gật đầu, lắng nghe cẩn thận từng lời chỉ dẫn.
*
Tại thạch ốc, một con rồng tím với thân hình trong suốt như thủy tinh chui ra từ rừng cây. Sau lưng nó là hai con rồng khác: một kim long và một hồng long.
Hồng long, không kiên nhẫn, lập tức tiến về phía thạch ốc, phá nát những bậc thềm lát đá quý. “Ta sẽ dọn sạch nơi này!” hắn nói lớn.
Kim long nghiêm nghị triệu hồi hồng long trở lại, ánh mắt uy nghiêm nhìn sang tử long*: “Falcon, đây là bảo vật của con hắc long kia sao?”
*tử long: rồng tím.
Tử long co rúm, chậm rãi đáp: “Không hẳn, nhưng nơi này có hương vị rất đậm…”
Khi hồng long định lao về phía trước, tử long khẽ nói thêm: “Nhưng ta cảm nhận được, bảo vật của hắn đang đến gần.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");