Chưa Công Khai Đã Ly Hôn

Chương 81: Máy bận




Hai chương cuối cùng được post trong năm Kỷ Hợi nè ❤

Sang năm tới lại yêu thương chị em chúng tôi nghen ❤

Editor: Đại Hoàng - Beta: Min

Chương 81: Máy bận

Vu Thiến Văn ngây ra nhìn hai người.

Đề tài này tương đối nhạy cảm. Phó Diễm phất tay, nói: "Em ra ngoài trước một lát, anh có chuyện cần nói với anh Tây Ninh của em."

Vu Thiến Văn rất hiểu chuyện, cô gật đầu, rời khỏi phòng nghỉ.

Phó Diễm không nhận ra cảm xúc của Kha Tây Ninh có điều bất thường, còn thầm vui sướng khi người gặp họa một phen, nói: "Sao lại giải nghệ hở?"

"Không phải giải nghệ, không phải..." Kha Tây Ninh nghiêm túc giải thích, "Anh lên hot search mà xem, phòng làm việc của Nghiêm Tự có đăng thông báo nói rõ, kì hạn mười năm hợp đồng đã tới, hai bên hảo tụ hảo tán, Nghiêm Tự tạm thời sẽ nghỉ ngơi một thời gian, không tiếp tục nhận đóng phim mật độ dày nữa. Nhưng tuyên truyền, chương trình tống nghệ cùng phỏng vấn cần đi thì vẫn sẽ làm hết trách nhiệm."

Phó Diễm không cảm thấy hai chuyện này có gì khác nhau, hắn nhún vai, xòe tay nói: "Nhưng Nghiêm Tự là ảnh đế, đối với một diễn viên mà nói, không nhận phim chính là tự hủy đi tiền đồ của mình."

Kha Tây Ninh trầm mặc. Người khác không biết không nói, chẳng lẽ cậu lại không biết ý nghĩa của việc đóng phim đối với một diễn viên?

Một năm không đóng phim đồng nghĩa với việc năm nay hoặc năm sau đều không có bất kỳ một tác phẩm nào. Fan đa phần đều là những người có mới nới cũ, giới giải trí rối rắm phức tạp, không thiếu nhất chính là nghệ sĩ có khuôn mặt đẹp, tính cách hài hước, có tiềm năng diễn xuất. Người mới đông như măng trúc sau mưa, ùn ùn không dứt, các nghệ sĩ "già" cần phải không ngừng "nạp điện", không ngừng nhận phim mới để tích lũy cũng như làm phong phú cho bản thân, có như vậy mới không bị nhóm hậu bối đè bẹp.

Nghiêm Tự mới hơn ba mươi, thành tích và nhân khí trong giới như hiện nay không phải tự dưng mà có. Bao năm qua hắn liều mạng đến mức nào, trên đời này có lẽ Kha Tây Ninh là người hiểu rõ nhất. Nếu cứ theo đà này tiếp tục nhận một số tác phẩm mang tính đột phá, Nghiêm Tự không khó để nhận được giải thưởng quốc tế. Năm ngoái, Nghiêm Tự nhờ một bộ phim điện ảnh mà được đề danh cho giải thưởng quốc tế, tuy rằng đến cuối không cầm được giải thưởng, nhưng vẫn là một chuyện tốt đẹp được giới giải trí trong nước ca tụng, bởi đã rất lâu rồi Trung Quốc không có diễn viên nào được đề danh cho một giải thưởng mang tầm cỡ quốc tế. Nghiêm Tự là người đã đập tan làn sóng bình lặng kéo dài suốt 5 năm của làng giải trí Hoa ngữ.

Trước từng có một nghệ thuật gia già cực kỳ có quyền uy trong giới, khi phỏng vấn, được hỏi ông coi trọng tiền đồ của nghệ sĩ nào nhất, ông đã chuẩn xác nói ra cái tên Nghiêm Tự. Điều đáng nói là tất cả mọi người đều biết, ông và Nghiêm Tự không có bất cứ giao thiệp gì, vị nghệ thuật gia lớn tuổi này sau khi giành được cúp đại mãn quán (*) thì dần vắng bóng, hiện nay cũng đã sáu mươi tuổi.

(*) Đại mãn quán "大满贯": hay Grand Slam, vốn là thuật ngữ môn bài Brit, người giành chiến thắng trong một ván đấu sẽ được quyền gọi bài, nhưng tiếng Trung thì lại dịch thành thuật ngữ của môn Mạt chược. Trong giới thể thao Trung gọi "Đại mãn quán" là để chỉ một vận động viên hay một đội ở một bộ môn nào đó giành được tất cả 3 ngôi vô địch ở các đấu trường: Olympic, Vô địch thế giới và Cup thế giới. Ví dụ những tay vợt nào vô địch Olympic (Thế vận hội), Vô địch thế giới, và vô địch Cup đơn nam thế giới tức là giành được 1 Grand Slam (Đại mãn quán).

Nghiêm Tự thậm chí còn được gọi là "Ánh sáng của người Hoa". Trong giới giải trí có không ít đối thủ cạnh tranh có trình độ ngang ngửa Nghiêm Tự, bản thân Nghiêm Tự có lẽ không quan tâm, nhưng những người đó khó tránh khỏi âm thầm phân tranh cao thấp. Nhớ khi cái danh xưng kia mới ra đời, rất nhiều fan của các nghệ sĩ trình độ tương đương Nghiêm Tự bị chọc xù lông, đua nhau cắn xé với fan Nghiêm Tự, trời đất mù mịt.

Ấy thế mà khi đang đứng trên đỉnh cao sự nghiệp, vị nghệ sĩ tiền đồ như gấm ấy lại lựa chọn không tiếp tục nhận đóng phim nữa. Tin tức này làm người ta sợ hãi đến mức không khỏi hoài nghi, về việc Nghiêm Tự rút khỏi giới giải trí liệu có phải đang giỡn chơi với fan cùng người qua đường hay không.

Trang đầu là những lời kêu gào của fan Nghiêm Tự, bọn họ lũ lượt bày tỏ bản thân không thể tin nổi, còn không ngừng xác nhận xem hôn nay có phải ngày cá tháng tư không.

Sự việc này quá mức chấn động, Phó Diễm thử thoát ra vào lại, lần này đã không còn vào weibo được nữa.

Phó Diễm hắn cóc thèm quan tâm Nghiêm Tự có giải nghệ hay không, hắn không mấy vui vẻ mà ném di động lên sopha, buồn bực nói: "Tôi chỉ muốn lướt xem weibo cậu thôi, sao weibo lại bị tin Nghiêm Tự giải nghệ đánh sập rồi."

Kha Tây Ninh không nói gì, giống như đang chìm trong dòng suy tư của bản thân.

Phó Diễm không thích thấy Kha Tây Ninh tiêu cực thế này, hắn tiện tay rút mấy tờ khăn giấy, vo thành một cục rồi ném về phía cậu. Cục giấy vừa vặn không nặng không nhẹ mà trúng ngay đỉnh đầu Kha Tây Ninh, sau đó rơi vào một góc nào đó trong phòng nghỉ tích bụi.

Kha Tây Ninh ngây người, vô thức đưa tay lên xoa đầu, ngước mắt nhìn Phó Diễm: "Anh làm gì thế?"

"Đánh cho cậu tỉnh lại." Phó Diễm khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói, "Hôm nay là sinh nhật cậu, cậu bày ra cái vẻ mặt đưa đám kia làm gì?"

Kha Tây Ninh không buồn tiếp lời, tự động nhích xa khỏi Phó Diễm, không từ bỏ mà tiếp tục vào weibo.

Vẫn đang sập, chưa vào được.

Phó Diễm dán lại, cảm thán một tiếng: "Chắc không phải vì bị Nghiêm Tự đè hot search nên tâm trạng mới không tốt đấy chứ? Đừng thế mà, đón sinh nhật phải vui vẻ mới được. Nào, Kha Tây Ninh cậu cười một cái đi."

Kha Tây Ninh ngẩng lên, nhếch mép cười cho có lệ một cái.

Phó Diễm kêu oai oái: "Xấu hoắc, xấu không nhìn nổi."

Kha Tây Ninh thu lại độ cong khóe môi, mặt không cảm xúc đi ra ngồi một góc xem điện thoại.

Phó Diễm lại than thở, hỏi: "Nghiêm Tự giải nghệ, cậu buồn đến thế cơ à?"

Kha Tây Ninh hơi ngẩn người, đáp: "Buồn thì chưa tới, chỉ cảm thấy rất đáng tiếc."

"Có gì mà tiếc." Phó Diễm không cho là đúng, "Nghiêm Tự muốn tiền có tiền, muốn danh tiếng có danh tiếng, chọn kết thúc sự nghiệp giải trí khi đang ở đỉnh cao cũng rất tốt. Sau này khi fan nhắc tới, anh ta chẳng khác nào một thần thoại, trường hợp kiểu này cũng đâu phải chúng ta chưa từng thấy. Huống hồ phòng làm việc của anh ta đã nói, anh ta sẽ lùi về sau màn, cũng không phải rời khỏi giới giải trí. Cậu biết rõ, số tiền nghệ sĩ kiếm được một năm kém xa người chế tác. Cậu nên mừng cho anh ta mới phải."

Thế nhưng Kha Tây Ninh lại cảm thấy sự việc không phải như vậy. Đóng phim đối với Nghiêm Tự mà nói là một sự tồn tại có ý nghĩa đặc biệt. Điểm này Kha Tây Ninh rất rõ ràng.

Phó Diễm hoài nghi: "Có phải cậu vẫn còn thương anh ta?"

Giọng Kha Tây Ninh bị đè xuống thật khẽ: "Trước kia tôi là fan của Nghiêm Tự, từng xem rất nhiều phim của anh ấy."

Phó Diễm: "..."

Kha Tây Ninh lại nhỏ giọng nói: "Phó tổng à, thứ lỗi cho tôi. Anh thử đặt mình vào vị trí của tôi xem, nếu anh là fan, thần tượng của anh đột nhiên nói muốn giải nghệ, anh sẽ cảm thấy thế nào?"

Phó Diễm: "..."

Có lẽ Kha Tây Ninh cũng ôm một chút tâm lý fan, nhưng Phó Diễm không tin cậu ta chỉ đơn thuần đứng ở góc độ fan mà nhìn nhận chuyện Nghiêm Tự giải nghệ.

Nhưng Phó Diễm cũng không vạch trần, chỉ đỡ trán gật đầu, không nêu ý kiến.

Hồi còn ở đoàn phim "Nói mê", Kha Tây Ninh từng đơn giản chơi bài ngửa với Nghiêm Tự một lần. Thời gian đó, Nghiêm Tự còn đang quay "Cung đình", đạo diễn Lưu Vân nể mặt hắn mà hết lần này đến lần khác đổi vai diễn cho Kha Tây Ninh, nhưng cái duyên của Kha Tây Ninh với "Cung đình" quá nông, từ đầu tới cuối chưa một lần đặt chân vào đoàn. Rối rắm một trận, cuối cùng "Cung đình" tạm dừng quay, tẩy bài casting diễn viên lại từ đầu, lãng phí rất nhiều nhân lực cùng vật lực. Mặc dù đạo diễn Lưu Vân không nói gì, nhưng chắc hẳn trong lòng ông vẫn có khúc mắc.

Kha Tây Ninh chỉ thật lòng thật ý nói với Nghiêm Tự, rằng cậu hi vọng hai người có thể tương phùng nhau trên con đường diễn xuất. Cậu tin chắc bản thân sẽ càng ngày càng tiến xa hơn, sau đó sẽ bắt kịp Nghiêm Tự, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu sẽ vui khi Nghiêm Tự giải nghệ.

Tâm trạng cậu vô cùng rối rắm phức tạp, muốn hỏi rõ tiền căn hậu quả chuyện giải nghệ của Nghiêm Tự. Vì sao hắn lại muốn giải nghệ? Hắn hà tất phải giải nghệ? Kha Tây Ninh thật sự không sao hiểu nổi.

Phó Diễm bày ra bộ dáng "tùy cậu thích làm gì thì làm", nằm trên sopha lướt điện thoại. Weibo bị sập một lúc, hiện giờ đã hoạt động lại bình thường. Hot search đầu tiên vẫn là Nghiêm Tự giải nghệ, các fan ở bên dưới khóc lóc kêu cha gọi mẹ, lũ lượt bày tỏ rằng không nỡ.

Fan Giáp: "Mọi người bảo anh tuyên bố sau này sẽ không đóng phim nữa là chuyện rất đột ngột. Nhưng tui có thể nói là đã sớm có dự cảm không? Trước kia anh cần mẫn thế nào, bắt đầu từ hai năm trở lại đây, tần suất quay phim hạ thấp đến mức mắt thường có thể trông thấy, năm ngoái chỉ nhận đúng một bộ "Cung đình"! Khi đó tui quá ngây thơ, cho rằng anh đang yêu, hoặc là đang lắng lại để chuyển hình tượng. Kết quả không ngờ lại là thế này..."

Fan Ất: "Đừng mà đừng mà đừng mà. Em đang ở lớp, vừa thấy tin là không kiềm được mà rơi nước mắt."

Fan Bính: "Nói vậy là tuyên truyền với tống nghệ vẫn có khả năng anh sẽ tham gia phải không? Chỉ cần thấy mặt anh là được, phim của anh nhiều vô số, những ngày tháng không có phim mới em có thể ngày ngày gặm lại kinh điển năm xưa."

...

Có người điên cuồng vẫn giữ được lý trí, nhưng số lượng tương đối ít, thuần túy điên cuồng thì nhiều hơn.

Khóe miệng Phó Diễm run rẩy, hắn cũng không nghĩ ra lý do vì sao Nghiêm Tự phải làm vậy, rõ ràng là tự đào mồ chôn mình. Một đại minh tinh đã quen tận hưởng sân khấu cùng ánh đèn flash, đến tột cùng vì sao lại tuyên bố giải nghệ? Lẽ nào anh ta vì yêu mà sinh hận Kha Tây Ninh, cho nên muốn đoạt đầu đề?

Phó Diễm bị màn bổ não của chính mình thuyết phục, ôm bụng cười rồ.

Kha Tây Ninh do dự chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định hỏi. Cậu đi qua một góc, ấn dãy số của Nghiêm Tự.

Máy bận.

Máy bận.

Máy bận.

Kha Tây Ninh gọi đủ ba lần, cả ba lần đều báo máy bận. Lúc này có lẽ rất đông bạn bè cùng phóng viên gọi điện cho Nghiêm Tự hỏi tình hình, máy bận cũng là bình thường. Ngẫm nghĩ, cậu không gọi nữa mà gửi một tin nhắn qua cho hắn, mong lúc rảnh hắn có thể nhắn một tin trả lời mình.

Ngoài sân khấu vang lên giọng người dẫn chương trình mời Kha Tây Ninh ra cắt bánh. Cậu nằm xuống lấy tay đỡ trán, thực mau lấy lại tinh thần, nở nụ cười bước ra trước mặt các fan. Hội trường lần nữa bùng nổ. Bánh kem này là do fan tiếp ứng tặng, tổng cộng có ba tầng kem bơ, ở tầng cao nhất bày một loạt nhân vật chibi của Kha Tây Ninh, mỗi con một biểu cảm khác nhau, trông rất hài hước.

Kha Tây Ninh nhớ tới con chibi doll Nghiêm Tự tặng, còn cả chiếc nhẫn hắn trả về cho mình. Chiếc nhẫn thuộc về Kha Tây Ninh, mặt trong nhẫn khắc tên Nghiêm Tự, mà cái của Nghiêm Tự khắc chính là tên họ Kha Tây Ninh. Mỗi người một ID, chỉ có thể mua một chiếc nhẫn. Đời này hai người không thể mua nhẫn tặng người khác nữa.

Kha Tây Ninh cắt hết bánh một lượt, xong tự mình xuống sân khấu đưa cho fan ăn. Từng trận hoan hô như sóng cuộn. Minh tinh và bạn bè có chỗ ngồi riêng, các thành viên đoàn "Nói mê" ngồi vào một nhóm, Kha Tây Ninh đi xuống khán đài, vô cùng cảm kích mọi người đã tới tham dự.

Giang Dụ Phi cười hì hì nói: "Nếu là sinh nhật người khác tôi cũng không tới đâu, sinh nhật cậu thì nhất định phải tới."

Kha Tây Ninh cúi người, "Cảm ơn anh."

Giang Dụ Phi thốt lên, "Sao cậu lại trở nên khách sáo như vậy. Đoàn phim "Nói mê" chúng ta mãi mãi là người một nhà."

Người trẻ tuổi ngồi kế Giang Dụ Phi cũng cười.

Người này chính là Thẩm Tân Nam, đã lâu không gặp, cậu ta khác trước rất nhiều, cũng biết cách ăn mặc hơn. Nghệ sĩ ăn mặc chỉn chu vào quả nhiên trông hoàn toàn mới mẻ, không còn là quả cầu đen quê mùa ngày trước nữa, vừa nhìn vào đã biết là người nổi tiếng, khí chất người thường khi xưa cũng biến mất không còn chút gì.

Cậu ta giáp mặt tặng Kha Tây Ninh một hộp quà được gói tinh xảo.

Đoạn khẽ cười nói: "Lần này là quà sinh nhật, không giống những lần trước, anh Tây Ninh không được trả lại đâu đấy."

Kha Tây Ninh nhận lấy rất tự nhiên, lại hàn huyên thêm mấy câu: "Giờ cậu ký hợp đồng với công ty quản lý nào?"

"Giai Nghệ." Thẩm Tân Nam đáp, "Gần đây em đang quay một bộ phim cổ trang. Tháng tới là phải vào đoàn rồi."

Kha Tây Ninh khá bất ngờ, sau đó nhiệt tình chúc mừng Thẩm Tân Nam. Giai Nghệ là công ty quản lý đứng thứ nhất thứ hai trong nước, đã từng bồi dưỡng ra không ít ngôi sao lớn, nhưng bọn họ sẽ không để mặc người mới tự lăn lộn, mà trước hết họ sẽ cho người mới đóng thử một hai bộ phim chế tác không tồi để xem thử mức độ.

Kĩ năng diễn xuất của Thẩm Tân Nam không tệ, nếu nắm chắc cơ hội này, con đường nghệ thuật sẽ rất thuận buồm xuôi gió. Chỉ là công ty này cũng có khuyết điểm, vẫn đề lớn nhất chính là công ty quá lớn, người quá đông, cá rồng hỗn tạp. Cạnh tranh kịch liệt, có tiền hậu cao thấp, hậu bối dễ bị tiền bối ức hiếp. Có lần ở trong đoàn phim cậu từng nghe một nghệ sĩ của Giai Nghệ oán giận, nói ở công ty áp lực quá lớn, y như cung tâm kế, không cẩn thận là sẽ bị chỉnh.

Kha Tây Ninh nhẹ giọng hỏi: "Cậu ở công ty được đối xử thế nào?"

"Khá tốt ạ." Thẩm Tân Nam trả lời rất chung chung.

Lời đã nói tới vậy rồi, nói thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì nữa. Thân là người chủ trì, Kha Tây Ninh đi khắp nơi chào hỏi bạn bè tới tham dự tiệc.

Lam Vũ và luật sư Trần cùng nhau tới. Kha Tây Ninh đã sớm nhìn ra luật sư Trần thích Lam Vũ, thấy hai người cùng tới, cậu còn tưởng rằng cả hai đã thành một cặp, nhưng trong quá trình trò chuyện mới nhận ra hai người vẫn chưa dám vượt qua giới hạn.

Lam Vũ đang "hoa si" một anh chàng làm thêm trong một tiệm cà phê, ngày nào cũng tới đó uống một ly, đã trở thành khách quen của quán. Toàn bộ quá trình luật sư Trần chỉ yên lặng ăn, ăn được một nửa còn ghét bỏ Lam Vũ nói quá nhiều.

Kha Tây Ninh có chút nhớ Đông Đông, bèn hỏi Lam Vũ một vài tin tức về Đông Đông.

Chỉ cần có người nhắc tới Đông Đông, chỉ số cảm xúc của Lam Vũ lập tức kéo lên cao vút, cậu ta giơ tấm ảnh chụp trong máy cho Kha Tây Ninh xem, sau đó cúi đầu chán nản nói: "Đông Đông càng ngày càng ăn khỏe, cái gì cũng ăn. Cậu nhìn đi, ú na ú núc rồi."

Luật sư Trần lẳng lặng thuật rõ sự tình: "Đó là bởi vì cậu ăn quá nhiều. Cậu ăn gì cũng chia cho nó một bát, nó có thể không béo à?"

Lam Vũ lười để ý anh. Cái tên Trần Trầm này càng ngày càng kỳ quái, tự dưng không đâu lại thích móc mỉa cậu mấy câu, quản còn nhiều hơn cả mẹ cậu.

Di động Kha Tây Ninh nhận được tin nhắn.

Có lẽ là Nghiêm Tự trả lời tin nhắn. Kha Tây Ninh tránh khỏi đám đông rồi mới mở tin nhắn ra xem, một hàng chữ hiện ra trước mắt.

"Tây Ninh, sinh nhật vui vẻ."

Ai cần hắn nói cái này, Kha Tây Ninh buồn bực. Vả lại mười hai giờ đêm qua cũng không phải Nghiêm Tự chưa gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật cậu.

Kha Tây Ninh nói: "Vì sao anh lại giải nghệ?"

"Anh có thể giải thích, chỉ cần em chịu tới gặp anh."

"... Anh đang ở đâu?"

Hết chương 81.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.