Chú

Chương 54




Sau khi đuổi vợ chưa cưới ra ngoài, chú mới bình tĩnh suy nghĩ xem đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Đại khái là cú ngã này của hắn khiến ông cụ mê tín nhà mình sợ vỡ mật, lại nhân lúc hắn hôn mê mà quyết định chuyện kết hôn cho hắn.

Chú muốn tìm di động mà không thấy, chỉ đành bất đắc dĩ gọi tên vợ chưa cưới, bảo cô trở về.

Vợ chưa cưới sưng sỉa mặt mày, chống nạnh đứng bên giường hắn.

Chú hỏi: “Cô có biết di động của tôi để ở đâu không?”

Vợ chưa cưới: “Không biết.”

Chú: “Vậy cô có thể cho tôi mượn di động của cô không?”

Vợ chưa cưới: “Không cho.”

Chú gọi tên thật của vợ chưa cưới: “Nói gì đi nữa thì tôi cũng miễn cưỡng coi như là nửa anh trai của cô, cô có cần phải làm thế không?”

Vợ chưa cưới hừ mũi, nguýt dài một cái rồi lấy điện thoại ra ném lên người chú.

Chú cầm lấy bấm gọi, nhưng tắt máy. Thời gian này sao thanh niên có khả năng tắt máy chứ.

Chú gắng sức để mình tỉnh táo lại: “Ông nội vẫn chưa nói chuyện kết hôn này ra ngoài đúng không.”

Tựa hồ vợ chưa cưới đã hiểu chú gọi điện cho ai: “Nói rồi, thiệp cưới cũng phát ra rồi.”

Suýt chút nữa chú không thở nổi, hắn buồn bực bất an lần nữa nhấn gọi, vẫn không nhận.

Suy nghĩ một chút, hắn gọi điện thoại cho Lê Diệu. Lê Diệu bắt máy, nghe thấy giọng hắn liền chửi ầm lên, bảo hắn cút đi, đừng tiếp tục quấn lấy con trai mình nữa.

Chú vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê, vốn vừa hư nhược vừa mệt mỏi, vậy mà còn phải nhịn một hơi để xử lý những chuyện này.

Lê Diệu còn chưa mắng xong điện thoại lại đột nhiên được tiếp, giọng của thanh niên truyền tới từ phía bên kia. Thanh niên nói với cha, muốn nói mấy câu với chú.

Chú nghe được tiếng của cậu vội vàng giải thích: “A Khâm…” Thanh niên lại đột nhiên cắt lời hắn: “Chú, không có chuyện gì đâu, em hiểu hết mà.”

Chú muốn hỏi em hiểu cái gì? Thanh niên tiếp tục nói: “So với những thứ khác, em chỉ muốn anh được sống thôi.” Chú nghĩ, không phải hắn chỉ ngã một phát sao, sống sót cái gì thế.

Âm thanh của thanh niên rất thấp, tràn đầy sự thận trọng và đắn đo suy nghĩ: “Em không trách anh, có lẽ là hai ta có duyên mà không phận.”

Vợ chưa cưới vốn đứng bên cạnh dựng tai hóng hớt nghe trộm. Đương nhiên cô có thể nghe được lúc điện thoại của Tần Túc mới bắt máy, hắn bị mắng thảm vô cùng, trong lòng còn mừng thầm.

Đáng tiếc Tần Túc bị mắng vậy mà vẻ mặt vẫn không thay đổi, đúng là vô vị. Sau đó âm thanh yếu đi, hình như đã biến thành người khác.

Tần Túc nghe, sắc mặt khó coi như người chết, cô nghe thấy hắn hỏi: “Cái gì là có duyên không phận.”

Bên kia lại nói gì đó, Tần Túc nói: “Tôi chỉ ngã một cái thôi, không nghiêm trọng như lời đồn đâu.”

“Tôi không lừa em.”

“Cái gì gọi là tách ra thì tốt hơn.”

“Em không tin tôi?”

“Lê Khâm, tôi nói cho em biết, giờ em có muốn buông tay hay không, cái gì mà tốt cho tôi này nọ, tôi đều không muốn nghe. Cái lúc em đáp ứng lần nữa muốn ở cùng tôi, em đã không còn đường lui nữa rồi.”

Vợ chưa cưới nghe vậy nghĩ thầm, đây đang quay phim truyền hình máu chó hạng ba à?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.