Thanh niên nghe thấy chú nói vậy, đột nhiên dùng sức rút tay ra.
Cậu cố gắng nhịn cơn run rẩy xuống, trên mặt lại giả vờ trấn định đón lấy tầm mắt của chú: “Cháu sợ gì chứ, cháu chả sợ gì hết. Cháu chỉ cảm thấy chú thật quái lạ thôi…”
Chú chăm chú nhìn cậu: “Tại sao lại lấy cái tên tôi đưa để đặt cho nó?”
Thanh niên lui về sau, bày ra tư thế phòng ngự, nhướn mày đáp: “Sao không thể dùng chứ. Cháu đã hỏi rất nhiều người, chẳng qua là cảm thấy tên đó dễ nghe hơn thôi.”
Chú im lặng, thanh niên thấy vậy muốn chạy trốn, ai dè cậu bị chú túm sau cổ, mở cửa rồi đẩy vào trong xe.
Thanh niên ngơ ngẩn, nhưng đôi chân dài vẫn để ngoài xe, vẫn còn cơ hội.
Chú trực tiếp ép vào, đẩy chân cậu vào trong.
Cạch một tiếng, cửa xe đóng, hết cơ hội.
Xe chú đậu ở ven đường, không ít người qua lại. Thanh niên chỉ sợ người khác thấy hai người họ như này sẽ hiểu lầm, lại sợ có người quen nhìn thấy, giận dữ và xấu hổ muốn chết.
Chú bóp lấy cằm cậu, ép cậu nhìn mình: “Cháu sợ cái gì, sợ tôi không phát hiện An Bảo giống tôi như đúc, sợ tôi không biết An Bảo cũng có phần của mình ư?”
Thanh niên giãy dụa, trong lòng bình tĩnh vì chú không có kết quả xét nghiệm, cũng không có chứng cứ.
Nhưng một khi chú đã nghi ngờ rồi, muốn xét nghiệm lần hai thì cậu phải cản lại thế nào đây.
Rõ ràng dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể ngăn lại được, thanh niên có chút nản lòng.
Thấy vẻ mặt thanh niên chậm rãi bình tĩnh lại, chú liền hơi buông lỏng tay.
Lúc thanh niên bị ép vào xe, áo khoác của cậu bung ra, vạt áo trong bị tốc lên. Bên trong cậu mặc một chiếc sơ mi ca rô, nhưng hai vạt trước ngực cậu đã ướt.
Ở ngoài còn không biết, nhưng khi đi vào không gian kín, hương sữa dần dần toả ra, chú cũng đã ngửi thấy.
Chú vốn cho rằng thanh niên đã lấy tinh dịch của hắn đi tìm người mang thai hộ.
Hắn không ngờ thanh niên có thể điên cuồng như vậy, không được sự đồng ý của mình đã tự ý quyết định để con trai hắn sinh ra.
Đây đúng là một hành động hoang đường ảnh hưởng đến cuộc đời hắn và vô cùng ích kỷ. Nhưng trong lúc tức giận, hắn lại biết được một sự thật vô cùng bất ngờ.
Vốn tưởng rằng thanh niên bắt cá hai tay, nhưng bây giờ nhìn lại thì thanh niên nuôi con trai của hắn, còn kết hôn với một cô gái đồng tính.
Đúng thế, hắn đang điều tra thân thế của An Bảo, đồng thời cũng điều tra bạn gái.
Hắn có được bức ảnh bạn gái đang dây dưa ám muội với một cô gái khác.
Điều này chứng tỏ cái gì, đó là kết hôn là giả, đứa bé là con của hắn. Đồng thời lúc chia tay với hắn thì đứa bé đã được ba tháng.
Hai người họ lên giường với nhau một năm, thanh niên trộm t*ng trùng của hắn đi tìm người mang thai, sau đó kết hôn với một cô gái đồng tính.
Đây là những gì chú nghĩ đến và cũng không thể hiểu nổi. Một điều duy nhất mà hắn nghĩ mình có thể đã hiểu lầm là An Bảo không phải là con của hắn.
Nhưng phản ứng của thanh niên đã chứng minh rằng đứa bé là con ruột của chú.
Thanh niên nói có giấy xét nghiệm, chú khịt mũi coi thường. Thứ đó nếu muốn làm giả thì lấy gia thế của thah niên còn không làm được ư.
Đủ loại suy đoán như vậy, nhưng lại thiếu đi một điều quan trọng nhất.
Đó là, tại sao thanh niên phải làm thế, làm vậy có lợi ích gì, vì cái gì?
Đến giờ phút này, một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi xẹt qua đầu hắn. Chú đột nhiên giơ tay nắm lấy vạt áo sơ mi của thanh niên.
Như biết hắn sắp làm gì, thanh niên mạnh mẽ giằng lại.
Tiếng quần áo bị xé rách vang lên rất to, thậm chí còn có chiếc cúc áo văng lên cằm chú, nhưng không thể khiến hắn dời tầm mắt.
Hắn chăm chú nhìn bộ ngực của thanh niên, nhìn đầu nhũ mềm mại thoáng nhô lên.
Chỗ ấy sưng đỏ bất thường, còn có vệt sữa chưa lau sạch.
Khoen xỏ nhũ bị chạm vào.