Chương 34
Thở dài một hơi ngồi xuống giường cũng không để tâm mình ngồi trên chăn. Đến khi phát hiện phía dưới có vật gì đó mềm mềm, cứng cứng hoàn toàn không phải chỉ có chăn. Anh giật mình đứng bật dậy tay theo đó kéo mạnh tấm chăn ra.
Ngay tức khắc thái dương anh giật mạnh, máy sấy tóc trong tay cũng rơi xuống sàn nhà kêu một tiếng.
Mà Hàm Hi Họa bị anh đột ngột lột chăn ra cũng hết hồn. Đây… đây rõ ràng không phải cảnh tượng cô muốn.
Thân thể người con gái phơi bày trước mắt Nam Lãnh.
Anh híp mắt nhìn chằm từng nơi trên người cô, hơi thở anh bắt đầu nặng nề. Anh biết cô nhóc này đang muốn thử anh, muốn lấy lòng anh.
Bị anh chiếu tướng, cô xấu hổ theo phản xạ ôm lấy ngực mình, hai chân thon khép chặt.
Đến khi bị Nam Lãnh dùng tấm chăn phủ trên người thêm giọng nói như đè nén sự tức giận. “Mặc đồ vào. Ra ngoài” Anh rống lên.
Lồng ngực anh phập phồng lên xuống, rất muốn rời khỏi cám dỗ nhưng chân anh như bị ngàn cân đè ép không sao nhấc lên nổi.
Cô có biết cô làm vậy sẽ khiến anh không chịu được không. Nhưng thay vì muốn cô anh càng tức giận hơn.
Nhìn cô gái đỏ âu hai mắt, kéo tấm chăn ra, cô từ từ ngồi dậy ôm lấy thân thể mình.
Hàm Hi Họa chưa bao giờ thấy tủi nhục như khoảnh khắc này, cô rốt cuộc hiểu người đàn ông lạnh nhạt này chưa bao giờ muốn cô. Có chăng sự quan tâm kia, hay những nụ hôn ngọt ngào trước đó chỉ là cô ngộ nhận. Anh chỉ đang bố thí cho một người vợ hờ mà tất cả những gì anh có thể cho cô chỉ có bấy nhiêu.
Cô cũng đã hiểu vì anh không đồng ý cùng cô nhập phòng. Hóa ra những gì cô cố gắng để cứu vớt cuộc hôn nhân đều vô ích.
Hàm Hi Họa cắn chặt môi mình đến chảy máu, tay cô lần mò khăn tắm cố gắng dùng đôi tay đang run rẩy của mình choàng quanh người.
Cuối cùng cô không nhìn anh nữa mà tông chạy ra khỏi phòng.
Nam Lãnh đứng bất động đó một hồi cuối cùng anh gầm lên đẩy toàn bộ đồ vật trên bàn xuống. Tiếng động quá lớn kinh động đến dì Mân đang ngủ phía dưới và cả vệ sĩ gác cổng. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Bọn họ lập tức chạy lên tầng hai hơi run sợ gọi Nam Lãnh.
Nam Lãnh ngồi ở bàn làm việc nhéo mi tâm, đến khi lấy lại bình tĩnh cũng nghe rõ người bên ngoài đang gọi mình.
Anh mở cửa ra lệnh bọn họ đi xuống dưới.
Thấy ông chủ không có chuyện bọn họ liền tuân lệnh rời đi.
Ánh mắt anh hướng đến tầng ba, nơi cô bé đang nằm ngủ.
Anh biết lúc này đây chắc cô đang úp mặt trên nệm mà khóc.
Chưa bao giờ Nam Lãnh lâm vào tình cảnh phân vân, do dự như hiện tại.
Anh vò tóc mình rồi từng bước lên tầng ba. Anh không thể nào ngủ nổi nếu cô gái nhỏ cứ như vậy mà khóc cả đêm.
Gõ cửa vài lần cũng không nghe cô ư hử gì anh quyết định tự mình vào.
Cô không khóa cửa, anh thở dài một hơi rồi vào trong.
Như anh đoán, cô nhóc đang trốn trong chăn, trong phòng chủ có tiếng thút thít nho nhỏ của cô. Rõ ràng cô đang cố gắng kìm chế tiếng khóc nức nở của mình.