Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 8 - Đừng đến gần tôi




Bệnh viện Tinh Thành, phòng 401 ...

Trong căn phòng chật chội, để 4 chiếc giường đơn

Các bệnh nhân mặc quần áo màu xanh lam của bệnh viện nằm trên giường

Có người đang ăn cháo, có người truyền nước

1 phụ nữ trung niên dáng người ốm yếu xanh xao ngồi trên giường đang vá lại cái áo cũ đã sờn rách

Nơi bà nằm có 1 cái cửa sổ nhỏ, từ đó nhìn ra ngoài có thể thấy cổng chính bệnh viện

Lạc Y Y mở cửa vào bước đến bên bà, thân mật nói

Mẹ, con đến rồi

Trên gương mặt đầy nếp nhăn mẹ Lạc nở nụ cười phúc hậu

Y Y, muộn rồi mẹ cứ tưởng hôm nay con sẽ không tới

Sao có thể chứ, con mà không tới mẹ chắc chắn nhớ con đến mức không ngủ được

Con bé này đúng là, đã 27 rồi mà còn nghịch ngợm như vậy

Ngày nào tan làm, cô cũng sẽ đến đây chăm cho đến khi mẹ cô ngủ

Hôm nay đến trễ do cái tên ngựa giống kia, giữ cô lại thật lâu

Hơn nữa, nơi cổ tay bị hắn nắm không những đau nhức mà còn hằn rõ vết đỏ

Cô phải tìm 1 cái áo khoác tay dài che đi chỗ sưng đau tránh để mẹ lo lắng

Sau khi mẹ uống thuốc rồi ngủ thiếp đi, Y Y dọn dẹp xung quanh ngăn nắp mới ra ngoài

Nhìn mẹ nằm ở nơi ồn ào chật chội như thế gần 10 năm, cô xót xa vô cùng

Cô đã tích lũy được 1 khoảng tiền, sau này nghỉ việc sẽ lập tức đưa mẹ đến thành phố tìm cho mẹ 1 bệnh viện tốt

Đợi khi mẹ có thể đi lại vững hơn sẽ thuê căn nhà nhỏ yên ổn mà sống

____________

Về đến biệt thự, trong lòng cô vẫn còn thấp thỏm

Nhanh chóng chạy về phòng

Cũng may chẳng có gì xảy ra

Đêm đã khuya, Lăng Vô Song cũng đã ngủ

Lạc Y Y nằm trong chăn mở cái đèn ngủ chăm chú đọc cuốn sách về cách trồng rau củ

Ước mơ của cô là có thể mở 1 trang trại trồng rau nuôi 1 chú chó nhỏ bầu bạn

Mỗi ngày sẽ đọc vài trang sách tìm hiểu thêm

Bởi vì năm 17 tuổi, món nợ gia đình đã khiến cô phải bỏ học

Năm đó, nếu không nghỉ học cô đã có cơ hội nhận học bổng

Nghĩ về quá khứ, cô chỉ nhẹ giọng cười

Đóng cuốn sách, trở người lại nằm trên cái gối nhỏ nhớ đến lời cô giáo từng nói

Y Y con thật sự có tài, môn học nào cũng có thể đạt điểm tuyệt đối

Cô thở dài

Nếu thật sự tài giỏi thì mình đã sớm đã được món nợ rồi

Lau đi giọt nước mắt chảy dài trên má, cô cố gắng ngủ

Dù sao cũng phải sống, chỉ cần chịu đựng thêm ít lâu là có thể say goodbye rồi

Hôm sau, cô phấn chấn tinh thần, làm việc hết sức để quên đi chuyện kinh khủng tối qua

Phơi xong drap giường và chăn, cô tranh thủ tưới hoa

Nhìn những bông hoa đầy màu sắc, trong lòng cũng vui hơn

Trên hành lang rộng được lót những viên gạch to màu lam, trên tường được treo ảnh chân dung của Nhị thiếu

Vì đây là nhà phụ, hắn không ở thường xuyên nên sợ bị người làm quên mặt hay sao? - cô nghĩ (\=•\=)

Cầm lấy giẻ lau, cô cúi người lau từng viên gạch

Ngay cả ảnh chân dung cũng phải thật sạch không được để bụi bám vào, nếu không hắn tình cờ kiểm tra toàn bộ người làm đều bị trách phạt

Có lần, công việc quá nhiều, cô quên mất việc này đã bị Lius mắng cho 1 trận ra trò, cô cũng cảm thấy ghét cậu ta 1 thời gian dài

Nhưng giờ suy nghĩ kỹ lại, nếu khi đó hắn tình cờ kiểm tra thì cô sẽ như thế nào?

Haizzz ... nghĩ thôi đã thấy sợ rồi

Cho nên bây giờ không thể phạm sai được

Lạc Y Y, cố lên!!!

Lửa nhiệt huyết trong người cô nổi lên, cầm lấy cái khăn ra sức lau

Cô cứ cặm cụi lau, chẳng để ý đến thân ảnh bí ẩn đang đi đến nhìn cô nhỏ nhắn nhưng phải lau tấm chân dung to lớn của mình, hắn nhếch đôi mày sắc

Y Y lau lau mồ hôi trên trán, đấm đấm bả vai đã mỏi nhừ, tự hào cười

Cuối cùng cũng sạch sẽ rồi

Vậy sao?

Hắn định làm gì vậy?

Tránh ra đi!

Mau tránh ra đi, đừng đến gần tôi!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.