Buổi tối, trong căn phòng tràn ngập sắc màu tuổi thơ. 1 cậu nhóc tinh nghịch trèo lên giường nhún nhảy. Nụ cười sáng chói hiện lên trên gương mặt khả ái
Tam tiểu thư ngồi ở cái ghế sofa gần đó tích cực khen vài câu
Oa, tiểu An nhà ta giỏi quá, nhảy cao chưa kìa
Trên gương mặt cậu nhóc càng thêm thích thú
Lạc Y Y đứng đó nhìn, có lẽ ở nơi này đối với con là sự phù hợp nhất
Không còn lo lắng khi con đến tuổi sẽ làm cách nào để con có thể đến trường. Vì bây giờ cô đâu trốn được nữa
Sau 1 hồi bay nhảy, Lạc An trèo xuống cái giường cao đến thắt lưng của bé. Chạy đến nắm lấy váy của mẹ
Mami … tiểu An đói gòi
Mẹ đi pha sữa cho tiểu An
Y Y nựng cái má tròn kia rồi mỉm cười đi xuống bếp
Hắn cũng đã chuẩn bị sữa bột, chất đầy trong tủ
Cô khuấy sữa cũng không chú ý phía sau có người đang nhìn mình
Đến khi xoay người thiếu chút tim đã rơi ra ngoài, cũng may không thét toáng lên nếu không người khác còn nghĩ an ninh khu vực này kém đi rồi
Bạch Dạ Phi Ưng đi đến, cô càng lúc càng khẩn trương. Hắn đứng đó từ khi nào?
Tiểu An đói bụng mà cô đi quá lâu cho nên hắn xuống để hối thúc?
Nhưng phòng bảo bảo ở tầng 1, cô vừa mới đi vài phút thôi
Hắn đến bên cạnh lấy bình sữa cô đang nắm chặt trong tay
Để anh cho con uống sữa, em cùng Phi Yến trò chuyện đi. Đã lâu rồi không gặp, nó rất nhớ em
Anh cũng vậy, hắn thâm tình nhìn cô. Ánh mắt chứa chan tình cảm
Sao cô có cảm giác sự lạnh lùng kiêu ngạo lúc nãy hắn đối với người hầu hình như không áp lên người cô
Lạc Y Y mày lâu rồi không tiếp xúc với người khác cho nên bị lú lẫn sao?
Hắn ta là ai cơ chứ? Ác ma tái thế còn không so sánh bằng
Tàn ác vô hạn, thủ đoạn có thừa. Khiến bao nhiêu người khiếp sợ sao có thể đối với mày mà có chút thương cảm
Cô không trả lời, chỉ lướt ngang qua người hắn chạy vội lên lầu
Bạch Dạ Phi Ưng nhìn cô tránh hắn còn hơn tránh tà có chút chua xót
Nhưng hắn chấp nhận, do lỗi lầm trong quá khứ quá sâu sắc để lại vết thương trong lòng cô
Bây giờ hắn không mong gì nhiều, có lẽ cô mãi mãi không tha thứ dù có bù đắp như thế nào. Nhưng chỉ cần cô ở lại nơi này đối với hắn đã là ân huệ lớn nhất rồi
Tiểu An sau khi xử lí xong bình sữa kia liền lăn ra ngủ. Bạch Diệp Phi Yến ngồi bệch dưới sàn có trải 1 tấm thảm nhung, tựa người vào giường ngắm ghía gương mặt nhỏ xinh đang say giấc
Tiểu An của chúng ta dễ nuôi quá, lại rất hay cười … khác hẳn cha nó
Em không còn chuyện gì thì về phòng ngủ đi
Hắn đứng sau lưng khoanh tay trước ngực tỏ ý đe doạ. Con nhóc này dạo gần đây đối với hắn cứ thích chống đối, cái tên Bạch Dạ Phi Long kia chắc chắn đã xúi giục gì đó
Em mới không, em ngủ với tiểu An
Tam tiểu thư không ngại mà nói lại, mẹ đã có ý để cô ở lại đây rồi. Dù có muốn đuổi cũng phải có sự cho phép của mẹ
Bạch Dạ Phi Ưng khó chịu ra mặt, nhưng không lâu sau như có như không nhếch màu rậm. Hắn vòng sang phía bên kia giường, nhìn Y Y đang ngồi đó ngỏ lời
Anh đưa em đi xem phòng của chúng ta
Lạc Y Y nghe xong, hồn vía lên 9 tầng mây. Vội vàng trèo lên giường
Tôi ngủ ở đây
Giường này dành cho 2 người, em để Phi Yến ngủ với con đi
Hắn mặt dày nói
Hắn cũng đã có cách giải quyết rồi, vài hôm nữa dù cô không muốn thì cũng phải mở cửa cho hắn vào
Nghĩ xong kế hoạch tác chiến, chủ tịch lẳng lặng bỏ đi, để lại em gái mình đang đứng ngây ngốc ở đó khó hiểu
Từ bỏ … dễ dàng vậy sao?